Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 167 - Chương 140

/291


Bọn hộ vệ bên ngoài lập tức chen vào, Khánh Vương lạnh lùng nói: “Còn không động thủ?”

Bọn hộ vệ rút kiếm bên hông ra hùng hổ nhào thẳng về phía Sở Hán, nhưng vũ khí của bọn họ chưa kịp chạm vào người Sở Hán thì đã lần lượt rơi hết xuống đất. Võ công của Sở Hán quá cao, bọn họ còn chưa kịp đến gần đã bị đánh rơi vũ khí, từng người đứng ngây người như phỗng, nhìn hai tay trống trơn không biết làm sao.

Mặt Khánh Vương lập tức đỏ lên: “Phản, đúng là phản rồi, ở phủ của ta lại có tên cuồng đồ to gan như vậy.”

Giang Tiểu Lâu thu hết biểu hiện tức giận của đối phương vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Vương gia, nếu không còn gì nữa ta xin đi trước.”

“Ngươi…” Khánh Vương phẫn nộ chỉ vào Giang Tiểu Lâu, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rõ ràng là tức giận đến cực điểm.

Giang Tiểu Lâu không để ý tới tâm tình của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Sở Hán, đưa người đi.”

Sở Hán muốn kéo Vệ Phong, nhưng hai chân hắn đã nhũn ra, thế là Sở Hán phải duỗi tay ra ôm ngang đứa nhỏ này lên, trực tiếp theo Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.

Khánh Vương nhìn bóng lưng Giang Tiểu Lâu, thân thể run rẩy như một chiếc lá, hầu như không nói được nửa chữ.

“Vương gia?” Khương Phiên Phiên nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng biết không ổn liền tiến lên ôn nhu nói: “Xin ngài đừng tức giận, vì một hạ nhân mà trở mặt với Minh Nguyệt quận chúa thật không đáng.”

“Đều tại ngươi, đều tại ngươi.” Trán Khánh Vương nổi gân xanh, không chút nghĩ ngợi liền tát vào mặt Khương Phiên Phiên. Gương mặt như hoa nhất thời hằn lên dấu năm ngón tay đỏ tươi, Khương Phiên Phiên chưa từng chịu oan ức bực này, nhất thời lấy làm kinh hãi, nước mắt ào ào đổ xuống, khóc không thành tiếng nói: “Vương gia, thiếp nào biết ngài đang sủng hạnh người mới, vô tình mới xông vào. Nhưng bây giờ ngài không trở mặt với Minh Nguyệt quận chúa được, ngược lại ra tay với thiếp, uổng cho thiếp còn lo lắng cho sức khỏe của ngài…”

Khả năng khóc lóc của Khương Phiên Phiên là vô địch, chỉ chốc lát đã nước mắt đầy mặt.

“Câm miệng, câm miệng.” Ngày xưa tiếng khóc này sẽ làm cho Khánh Vương vô cùng yêu thương, nhưng hôm nay hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, bị tiếng khóc này quấy nhiễu đến đầu óc trống rỗng, tim đập thình thình như trống, không tự chủ được dậm mạnh chân xuống sàn, tức tối há miệng ra. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cứng người lại, biểu hiện nóng giận cũng lập tức cứng đơ.

Khương Phiên Phiên nhận ra không ổn, ngước đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm đối phương: “Vương gia, ngài sao vậy?”

Mặt Khánh Vương trắng bệch, hơi há miệng ra, tựa hồ muốn nói gì nhưng thân thể như kết thành băng, không thể động đậy.

Khương Phiên Phiên theo bản năng đưa tay ra nắm lấy tay Khánh Vương, cố gắng tìm hiểu sự tình, nhưng chỉ sau một khắc, Khánh Vương lập tức ngã xuống trước ánh mắt lo lắng của nàng.

Vương gia!

Trong phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, tất cả mọi người lập tức hỗn loạn.

Khánh Vương phi biết Giang Tiểu Lâu không được khỏe, lập tức kết thúc buổi lễ Phật sớm rồi chạy về vương phủ, ai ngờ vừa vảo cửa liền biết được tin tức Khánh Vương bắt Vệ Phong đi, không khỏi nặng nề nói: “Chuyện súc sinh như vậy cũng làm ra được, đúng là không biết xấu hổ.”

Khánh Vương không thích nam sắc, bên người xưa nay không có hộ vệ hay tên sai vặt được sủng ái, Vương phi tuyệt không ngờ tới hắn có loại ham mê này, không khỏi buồn nôn. Đúng là Vệ Phong có gương mặt đẹp, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, rốt cuộc là Khánh Vương bị ma gì nhập lại ra tay với một đứa bé mười hai mười ba tuổi chứ…

Sắc mặt Khánh Vương phi không tự chủ được mà xanh lên, ngồi tại chỗ nửa ngày không nói một lời.

Giang Tiểu Lâu đưa một chén trà đến trước mặt bà, khuyên nhủ: “Mẫu thân đừng tức giận, ai cũng yêu thích cái đẹp mà.”

Khánh Vương phi nâng chén trà lên, chậm rãi uống một hớp, nhưng càng uống càng gấp, cuối cùng một hơi cạn sạch, miệng nói: “Không cần giải thích cho hắn, hắn chính là kẻ đầu sỏ.”

“Mẫu thân, giờ con đã đắc tội Vương gia triệt để rồi, không thích hợp ở lại vương phủ nữa.” Giang Tiểu Lâu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Cái gì mà không thích hợp ở lại, ta bảo con ở lại thì cứ ở lại, mặc kệ hắn đi.” Tức giận lập tức dâng lên, Khánh Vương phi lập tức cắt ngang lời nàng.

Giang Tiểu Lâu nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dưới ánh mặt trời, đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng ôn nhu nhàn nhạt, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: “Mẫu thân, con vẫn ở kinh thành, bất cứ lúc nào người cũng có thể gặp con.”

“Đã nói là con không được đi, con đã hứa với Tuyết Ngưng sẽ chăm sóc ta, không lẽ con quên rồi? Sao có thể bỏ rơi ta vào lúc này chứ?” Chuyện xưa dần dần trỗi dậy, Khánh Vương phi có cảm giác lạnh thấu xương tủy, dáng người vốn gầy gò càng có vẻ cô đơn.

Giang Tiểu Lâu thấy vậy, chậm rãi phun ra một hơi mới nói: “Nhưng hôm nay con đã chọc giận Vương gia triệt để rồi.”

“Vậy thì sao, ngày nào còn có ta thì ngày


/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status