Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 160 - Chương 136.2

/291


Sau khi Giang Tiểu Lâu trở lại Khánh Vương phủ, Khánh Vương đặc biệt khiếp sợ, hắn không ngờ đắc tội Hoàng hậu rồi còn có thể toàn thân trở ra, không nhịn được hỏi: “Nương nương gọi ngươi vào cung, có nói gì không?”

Giang Tiểu Lâu hơi nhướng mắt, cười ôn hòa: “Nương nương chỉ muốn chơi cờ với con thôi.”

Khánh Vương mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, dĩ nhiên là không tin: “Xem ra, ngươi vẫn không mất đi sủng ái của nương nương.”

Lời này đã đủ thẳng thắng, Giang Tiểu Lâu cười ôn hòa, làm như không nghe thấy: “Đa tạ phụ thân quan tâm, nương nương vẫn đối với con như trước kia.”

Trong lòng Khánh Vương không ngừng lầm bầm, tâm tư của Hoàng hậu mọi người đều nhìn rất rõ, rõ ràng là muốn gả An Tiểu Thiều cho Thuần Thân Vương, Giang Tiểu Lâu chặn ngang như vậy, nương nương nhất định sẽ rất giận, nhưng làm sao nàng lại an toàn trở ra được? Khánh Vương đăm chiêu nửa ngày, không thể hiểu được.

Giang Tiểu Lâu hướng về hắn chào một cái, trực tiếp rời đi.

“Haizz, ngươi…” Khánh Vương đang muốn hỏi thêm hai câu thì người đã sớm mất bóng, hắn cắn răng một cái, hừ lạnh một tiếng.

Ở cửa, Khánh Vương phi đang nóng nảy chờ đợi, thấy Giang Tiểu Lâu về vội ra nghênh đón: “Con về rồi, suýt nữa là ta đã xông vào cung.”

Chưa được Hoàng hậu triệu kiến đã xông vào cung là tội chết, Giang Tiểu Lâu nắm chặt tay bà, ôn nhu nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã qua.”

Có thật không?

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện yên tĩnh chắc chắn.

Khánh Vương phi đầy nghi hoặc: “Hoàng hậu nương nương rõ ràng rất tức giận, tại sao lại đổi ý?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu rạng rỡ lấp lóe: “Ban đầu Hoàng hậu không chấp nhận được, nhưng khi phát hiện được tình cảnh của mình… bà sẽ thay đổi chủ ý.”

“Con nói vậy là sao?”

Giang Tiểu Lâu chủ động giải thích: “Hoàng hậu nương nương tính toán rất kỹ, bà hy vọng Độc Cô Liên Thành kết thân với An gia, vậy là Thuần Thân Vương sẽ phải đứng cùng chiến tuyến với An gia, An thị đã hưởng thụ vinh quang thái bình quá lâu, tuy rằng làm việc khiêm tốn nhưng bệ hạ cũng có phần kiêng dè. Người nghĩ đi, An Tiểu Thiều xuất thân danh môn, nhân phẩm tài học đều là tốt nhất, tại sao bệ hạ không chọn nàng làm Thái tử phi, trái lại tùy ý Hoàng hậu sắp đặt.

Khánh Vương phi sửng sốt.

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm phân tích: “Vì bệ hạ biết rõ quyền lực của An thị tuyệt không thể quá lớn, An gia đã có một Hoàng hậu, tuyệt đối không thể có thêm người thứ hai thứ ba, cho nên An Tiểu Thiều không được làm Thái tử phi. Lần này Hoàng hậu nương nương chọn Thuần Thân Vương cho nàng, bệ hạ cũng sẽ không đáp ứng. Nương nương tự cho là mình muốn tốt cho Thuần Thân Vương, nhưng cũng không biết chuyện này là hại hắn, leo lên càng cao sẽ té càng đau. Thuần Thân Vương và An gia kết thân, một mặt là nâng cao địa vị của mình, mặt khác cũng sẽ đưa đến nhiều công kích. Bất kể là Hoàng đế quan tâm Thuần Thân Vương hay là e ngại hắn, cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Liên tưởng đến vẻ mặt kỳ lạ của hoàng đế lúc đó, Khánh Vương phi lập tức hiểu được, không khỏi lộ ra nét mừng: “Con thì khác, mặc dù con là nghĩa nữ của Vương gia nhưng căn cơ quá mỏng, không thể tạo thành uy hiếp với hoàng quyền.” Nghĩ đến đây bà thở dài một cái: “Tuy là nói vậy, chỉ là đối nghịch với Hoàng hậu nương nương cũng là một chuyện rất nguy hiểm.”

Giang Tiểu Lâu làm sao không biết điểm này, nàng cũng không muốn trở thành cái đinh trong mắt Hoàng hậu, nhưng nàng nợ Độc Cô Liên Thành quá nhiều, lần này cho dù là núi đao biển lửa cũng phải cùng hắn xông qua. Nàng khẽ cười: “Vất vả cho mẫu thân rồi, ván cờ này tuy rằng ngàn cân treo sợi tóc nhưng cuối cùng vẫn được bình an vô sự. Có thể thấy được con phúc lớn mạng lớn, được ông trời che chở.”

Khánh Vương phi gật gù, lại than nhẹ một tiếng: “Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó…”

Nhìn thấy Khánh Vương phi lo lắng như vậy, Giang Tiểu Lâu có chút an ủi, lời còn chưa ra khỏi miệng Tiểu Điệp đã cầm một lá thư tiến đến. Nàng mở ra nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Sao vậy?

“Dương phu nhân viết thư bảo con nhanh chóng đế phủ Các Lão.”

Giang Tiểu Lâu dặn dò người lập tức chuẩn bị xe ngựa, phóng thẳng đến phủ Các Lão. Xuống xe ngựa đã thấy Dương phu nhân chờ trước cửa, nhìn thấy nàng đến liền vội vã ra đón, khó nén vẻ lo lắng: “Đến là tốt rồi, mau đi khuyên ông ấy, lão già này tính tình bướng bỉnh, ta nói thế nào ông ấy cũng không nghe.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy gật đầu, theo Dương phu nhân vào bên trong. Mới đi đến phòng của Dương Các lão liền nghe thấy một trận ho khan gấp gáp vang lên, trong lòng nàng khẽ run, vội đi vào.

Dương Các lão nằm trên giế, sắc mặc trắng xanh, tựa hồ như không thở nổi, hô hấp cũng nặng nề.

Vị lão đại nhân này xưa nay thân thể cường tráng, chưa bao giờ có lúc suy yếu, Giang Tiểu Lâu chậm bước, đi tới bên người hắn: “Tiểu Lâu ra mắt Các Lão.”

Dương Các lão liếc nhìn nàng một cái, không đứng dậy mà chỉ khoác tay nói: “Là con sao. Ôi, đều tại phu nhân đó, ta đã nói rồi chẳng qua ta chỉ bị chút bệnh vặt, cần gì làm lớn chuyện chứ.”

Dương phu nhân đi vào đúng lúc nghe thấy câu này, lập tức oán trách: “Mấy chục năm qua ông chưa từng bỏ lỡ một ngày vào triều, bây giờ đã bảy tám ngày không đi, còn nói là bệnh vặt.”

Dương Các lão tựa hồ muốn mở miệng tranh luận, suy nghĩ một chút lại nhịn xuống: “Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống trò chuyện với ta.”

Dương phu nhân tự mình bưng một chén trà đến tay Dương Các lão, tay của hắn không ngừng run rẩy, khó khăn lắm tay trái mới đè được tay phải mà cầm chén trà đưa lên miệng. Lập cập uống hết một hơi, hắn thở ra một hơi, hòa hoãn lại




/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status