Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 152 - Chương 132.2

/291


Lúc này Ngũ Thuần Phong cười nói: “Bát tự này hỏa thổ vượng, theo mệnh lý mà nói thì nguy cơ trong đời đều được giải, gặp nạn sẽ được may mắn, cho nên đối mặt với nhiều thử thách đều có thể ứng đối được, cuối cùng có được thắng lợi. Nếu sinh trong gia đình bình thường, nhất định sẽ khởi nghĩa vũ trang, cầm binh trăm vạn, thành chúa tể một phương. Nếu sinh trong gia đình vương hầu, trước ba mươi sẽ không gặp may, bị hổ tinh đè lên, sau ba mươi mới là đại vận kim thủy mộc, nhất định mở mang bờ cõi, khiến dân giàu nước mạnh, tạo thành đại nghiệp thiên cổ.”

Hoàng đế lập tức đứng lên, mặt đầy kinh sợ.

Bên môi Độc Cô Khắc mang theo ý cười, ai cũng cho rằng đại thọ của hoàng đế là ngày mùng 10 tháng 6, thực tế sinh thần của hắn là ngày 12 tháng sáu, ngay cả sinh thần của mình cũng không chịu nói thật với thiên hạ, có thể thấy bệnh đa nghi của hoàng đế nặng thế nào. Nhưng chính vì vậy, một quẻ này của Ngũ Thuần Phong mới có thể nắm chắc được hoàng đế.

Nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của đối phương, Ngũ Thuần Phong đột nhiên ngồi dậy, không quan tâm đến sạp hàng mà quay người bỏ đi.

Trong lòng hoàng đế chìm xuống, lập tức dặn dò tùy tùng: “Đi theo hắn.”

Đám người đi theo đến đầu một con hẻm thì thấy Ngũ Thuần Phong đang đợi bọn họ, trên mặt mang theo ý cười, hướng về hoàng đế quỳ xuống: “Bái kiến bệ hạ.”

Hoàng đế gật đầu liên tục, nói: “Tiên sinh đúng là thần nhân.”

Trong lòng Ngũ Thuần Phong bồn chồn, trên mặt vẫn nhẹ như mây gió: “Thiên tử tự mình đến thăm, là tìm bần đạo xem hung cát sao?”

Hoàng đế trịnh trọng gật đầu: Chính là ý đó.

Ngũ Thuần Phong nghe xong, trên mặt lộ ra một tia chần chờ nói: “Mệnh đế vương chính là tinh tú trên trời, sợ nhất là tiết lộ thiên cơ.”

“Nếu tiên sinh có bản lĩnh phi phàm, nhất định có thể xem được, xin mời nói thẳng.”

Ngũ Thuần Phong hơi khép mắt suy tư, một lúc lâu mới thở dài một tiếng: “Lần gặp gỡ này của bần đạo và bệ hạ cũng là ý trời, cứ thử một lần xem sao. Chỉ là bần đạo nói trước, bần đạo là người nằm ngoài quy củ, đi lại trên giang hồ, nói chuyện thẳng thắng, xin bệ hạ thông cảm.”

“Tiên sinh chỉ cần nói rõ là được, trẫm tuyệt đối không trách.”

“Như vậy trước tiên xin bệ hạ viết một chữ để bần đạo đoán thử.”

Hoàng đế cau mày suy nghĩ chốc lát, lấy cành cây làm bút, viết một chữa “giết” trên tường. Sắc mặt Ngũ Thuần Phong hơi đổi, chắp tay nói: “Bệ hạ, bần đạo thật sự không dám nói nhiều, xin thứ tội.” Nói xong hắn làm bộ như muốn đi, hoàng đế vội nói: “Tiên sinh dừng chân, rốt cuộc là đoán ra được gì, vì sao không dám nói rõ?”

Cuối cùng Ngũ Thuần Phong thổ lộ: “Bệ hạ, đây là điềm đại hung, ám chỉ hướng tây nam có binh họa (họa đao binh), nếu xử trí không tốt chỉ sợ có họa sát thân, sinh linh đồ thán.”

Phía tây nam của Đại Chu chính là bộ tộc Bách Việt, người Bách Việt vô cùng dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt thích quấy nhiễu cướp bóc. Đại Chu cường thịnh, bọn họ định kỳ triều cống, nhưng chỉ hơi sơ sẩy sẽ khởi binh làm loạn, nhiều năm qua Đại Chu mấy lần phái binh công đánh, nhưng người Bách VIệt này đánh mãi không hết, giết mãi không xong, chỉ có thể để mười lăm vạn binh trấn giữ ở Lương Châu, để đối phó với người Bách Việt bất cứ lúc nào. Hai ngày trước, hoàng đế nhận được cấp báo, nói Bách Việc lại có dấu hiệu điều binh, giờ khắc này nghe nói vậy liền trả lời: “Quả thật tây nam có dị động, nhưng trẫm sẽ tự mình an bày dũng tướng xuất chinh, ít ngày nữa sẽ bình định chiến loạn, tiên sinh không cần lo lắng.”

Ngũ Thuần Phong liên tục lắc đầu: “Quyết định này của bệ hạ thật đáng nguy, đáng nguy.” Hắn còn chưa dứt lời đã thở dài một tiếng: “Bần đạo đã nói quá nhiều điều không nên nói, bệ hạ có bắt ép nữa thì bần đạo cũng không dám nhiều lời, cáo từ.” Không chờ hoàng đế giữ lại lần nữa, hắn liền biến mất trong đám người.

Hoàng đến cảm thấy tinh thần không yên, hỏi Độc Cô Khắc: “Con cảm thấy lão đạo sĩ kia đang muốn nói gì?”

Độc Cô Khắc chỉ lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc không rõ: “Xin thứ cho nhi thần ngu dốt, thật sự không rõ ý vị đạo trưởng kia. Phụ hoàng, nói không chừng hắn chỉ là một tên lừa đảo giả danh, nhất thời trùng hợp mà thôi, người không cần để trong lòng.”

Trên mặt hoàng đế lộ ra mấy phần do dự: “Nhưng trẫm cảm thấy…trong lời nói của hắn có ẩn ý.”

Tam hoàng tử nhìn hoàng đế một chút: “Vậy nhi thần sẽ cho người đi thăm dò tên tuổi và nơi ở của hắn.”

“Đi, lập tức đi đi.”

Hai ngày sau, thủ lĩnh Bách Việt thật sự triệu tập dân chúng phản loạn Đại Chu, thư báo chiến tranh một bức tiếp nối một bức gửi đến, Lương Châu ngập tràn nguy cơ. Hoàng đế nghe được tin tức này, nhất thời giận dữ, gấp rút lệnh cho triều thần thương nghị đối sách, đề cử tướng quân đi giết địch. Thái tử và triều thần cùng đề cử Bùi Tuyên, hoàng đế lại giữ tấu sớ ở đó không tuyên bố, chậm chạp chưa quyết định.

Bên trong mật thất, Độc Cô Khắc không nhịn được nghi hoặc: “Đệ bảo ta cố ý lấy lòng Bùi Tuyên, nghĩ kế cho hắn, âm thầm giúp đỡ thủ lĩnh Bách Việt lương thảo binh khí, khiến cho họ khởi binh tạo phản, để bệ hạ ân chuẩn hắn xuất chiến, đây rõ ràng là đang trợ giúp hắn.”

Độc Cô Liên Thành cười nói: “Muốn lấy được thì trước tiên phải cho đi, nếu điện hạ muốn trừ Bùi Tuyên, trước tiên phải có được sự tin tưởng của hắn. Hắn đang rất muốn trở lại Lương Châu, điện hạ tạo cơ hội tốt cho hắn, hắn dĩ nhiên sẽ không tiếc giá nào nắm lấy. Hơn nữa, điện hạ vẫn đang tìm cách lôi kéo hắn, lời của ngài, hắn sẽ tin.”

Giang Tiểu Lâu chỉ im lặng không nói, nàng rất muốn xem thử Độc Cô Liên Thành làm sao diệt trừ được Bùi Tuyên.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Độc Cô Liên Thành nói: “Xin điện hạ đi tìm bệ hạ, tiến cử Bùi Tuyên.”

Mí mắt Độc Cô Khắc giật lên, nhất thời biến sắc: “Đệ điên rồi sao? Bùi Tuyên đã cấu kết với Thái tử từ trước, sao ta có thể đưa cơ hội lập công này cho hắn?”

Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành lạnh nhạt: “Điện hạ, chủ ý thì ta đã nói ra, dùng hay không thì tùy ngài.”

Độc Cô Khắc nhìn hắn, trong lòng có chút mâu thuẫn, hắn muốn tin tưởng Thuần Thân Vương, nhưng cảm thấy hành động này quá mạo hiểm, lỡ như thả hắn đi, mười lăn vạn đại binh rơi hết vào tay Thái tử, hắn thật sự là tiền mất tật mang, không khỏi lo lắng. Nhưng đối phương nói chắc như đinh đóng cột, bây giờ lại ngồi chung một thuyền, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Được, ta sẽ tin đệ lần này.”

Giang Tiểu Lâu bất giác gật đầu: “Thái tử điện hạ đã tiến cử Bùi Tuyên với bệ hạ, nhưng đáng tiếc không thành công, nhưng nếu Tam điện hạ nói thì bệ hạ sẽ đồng ý. Trong lúc Bùi Tuyên đang lo lắng mà điện hạ lại giúp được hắn, hắn sẽ cảm kích ngài.”

Tối hôm đó, Tam hoàng tử liền vào cung tiến cử Bùi Tuyên, quả nhiên hoàng đế ân chuẩn, sau đó Độc Cô Khắc ra cửa đi thẳng đến phủ tướng quân. Bùi Tuyên sắp đặt tiệc rượu, cảm kích ân tiến cử của Tam hoàng tử.

Trên tiệc rượu, Bùi Tuyên bưng ly rượu lên, lộ ra nụ cười. Hắn biết Độc Cô Khắc vẫn tìm trăm phương ngàn kế lôi kéo mình, lúc này cố ý ban ân mục đích chính là ly gián mình và




/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status