Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 150 - Chương 131.2

/291


Độc Cô Liên Thành không nhanh không chậm nói: “Nàng lúc nào cũng ra dáng rất háo thắng, thật ra là người rất mềm lòng. Vốn dĩ có thể vạch trần Hách Liên Tuệ, nhưng vì ngại Vương phi mà chậm chạp không hành động. Nhưng nàng quên một điểm, nàng không phải thần tiên, không thể quyết định lối thoát của mỗi người. Thay vì tính trước lo sau, do dự không quyết, chi bằng sớm hạ quyết tâm, tìm kiếm lối thoát.”

“Vậy thì…theo huynh thấy, lối thoát của ta ở đâu?”

Đôi mắt đen óng của Độc Cô Liên Thành mang theo ý cười: “Độc Cô Khắc thì sao? Thiên hạ ngày nay, Thái tử và Tam hoàng tử Độc Cô Khắc có địa vị ngang hàng, mà Tử y hầu lại rất thân thiết với Thái tử, đúng lúc hai người đó đều là kẻ thù của nàng, nàng có thể liên thủ với Độc Cô Khắc, đối đầu với họ.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Hắn? Phần thắng quá nhỏ.”

Tại sao?

Giang Tiểu Lâu nhàn nhã nói: “Tam hoàng tử quả thật rất thông minh, nhưng người thông minh thật sự sẽ không để người khác nhìn ra trí tuệ và tâm tư của mình. Hắn quá mức để ý thắng thua cá nhân, cũng rất thiển cận, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương có hảo cảm với ta thì nóng lòng tới cửa cầu thân. Để lộ ra sắc bén quá mức sẽ đẩy mình đến bờ vực nguy hiểm. Huống chỉ, khí số Thái tử chưa tận, khó mà lay động được.”

Độc Cô Liên Thành không trả lời, chỉ là nhìn nàng, làm như cổ vũ nàng tiếp tục nói.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ yêu thích sắc đẹp, dễ bị lừa, nhưng lòng yêu cái đẹp ai cũng có, hắn bị lừa chứng tỏ hắn chịu lắng nghe người khác, như vậy cũng không phải lỗi gì lớn, bệ hạ sẽ không chỉ vì vậy mà phế Thái tử. Văn võ bá quan trong triều tuy có người ủng hộ Tam hoàng tử, nhưng đại đa số vẫn nhận định địa vị chính thống của Thái tử. Ở tình huống này, phần thắng của Tam hoàng tử quá nhỏ.”

Độc Cô Liên Thành nhắc nhở nàng: “Nhưng hiện nay thực lực của Tam hoàng tử là mạnh nhất.”

Giang Tiểu Lâu cười nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: “Số mệnh vô thường, người này mạnh lên thì người kia sẽ yếu đi. Thiên địa vạn vật sẽ biến đổi bất cứ lúc nào, kẻ mạnh hôm nay, ngày mai có thể thua không còn manh giáp. Liên Thành, huynh rõ ràng biết tất cả, lại cố ý đến dụ dỗ ta.”

Độc Cô Liên Thành than nhẹ một tiếng: “Đáng tiếc Tiểu Lâu không phải nam nhi, bằng không thiên hạ hôm nay, nàng cũng có thể tham gia tranh phần.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy xì cười một tiếng: “Ta không có hứng thú với thiên hạ, ta chỉ muốn tìm cách báo thù mà thôi.”

“Đã như vậy, ta có thể hỏi mục tiêu tiếp theo của nàng là ai không?”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt nói: “Thế lực của Tử y hầu và Thái tử khổng lồ, lấy sức một mình ta đối phó với họ quả thật quá khó. Cách duy nhất là chia để trị, tiêu diệt từng phần.”

Độc Cô Liên Thành cong môi lên, ánh mắt trong trẻo: “Từ cổ chí kim, mối quan hệ nào cũng yếu ớt, chỉ có mối quan hệ do lợi ích kết thành là bền vững. Thái tử khó khăn lắm mới lôi kéo được Tử y hầu, hai người họ rất đoàn kết, nàng muốn phá hoại cũng không dễ dàng đâu.”

Mắt Giang Tiểu Lâu lóe qua một nụ cười chớp nhoáng: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần người có lòng, huynh cứ chờ mà xem.”

Đúng vào lúc này Giang Tiểu Lâu nhìn thấy một bóng người, nhanh như chớp xẹt qua bên cạnh nàng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, khiến lòng người nao nao. Chợt, kỵ sĩ trên ngựa ghìm dây cương, xoay đầu nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, Ánh mắt đối phương khiến lòng người rung động như ánh trăng, mang theo một vẻ đẹp thanh tân xuất trần cao ngạo, áo khoác màu đỏ vung lên trong góp, ngang ngược ngông cuồng, khí thế bức người.

Cố Lưu Niên..

Cố Lưu Niên khẽ mĩm cười với Giang Tiểu Lâu, lập tức thúc ngựa đi về hướng phủ Tam hoàng tử.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, giọng điệu mang theo lạnh lùng chế giễu: “Xem ra vị Cố công tử này đã lựa chọn được chủ nhân cho mình.”

Độc Cô Liên Thành lại lắc đầu: “Ta thấy chưa chắc.”

Chưa chắc?

Độc Cô Liên Thành nhìn theo đám bụi mù xa xa, nói: “Người này tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải tầm thường, càng không thể ủy khuất đứng dưới Tam hoàng tử, giữa bọn họ rốt cuộc là ai lợi dụng ai, còn chưa nói chắc được.”

“Như vậy xem ra, Tam hoàng tử đã tìm phải một người mà mình không thể nào sai khiến được…”

Bảy ngày sau Độc Cô Liên Thành hẹn Giang Tiểu Lâu ra vùng ngoại ô giải sầu, khi nhận được thiếp mời Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc, vì xưa nay Độc Cô Liên Thành chưa từng đơn độc hẹn nàng ra ngoài.

“Hôm nay sao lại có nhã hứng vậy?” Giang Tiểu Lâu không tự chủ được mà hỏi.

“Đừng hỏi nhiều, đi theo ta là biết thôi.” Độc Cô Liên Thành mỉm cười trả lời nàng.

Thời gian này là lúc xuân về hoa nở, trên cành cây lá xum xuê, dưới đất cỏ mọc xanh mướt, khắp nơi nở đầy hoa dại. Tiếng vó ngựa đạo lên cây cỏ phát ra âm thanh xào xạc vang dội. Tiếp tục đi về phía trước chính là cảnh đẹp Hoa Lâm Pha nổi tiếng. Phía nam Hoa Lâm Pha là một khu săn bắn, khu vực này có hơn mười vạn cây tùng, nuôi vô số dã thú chim chóc quý hiếm, mỗi con vật trên cổ đều treo một tấm biển “Ai trộm sẽ bị giết.” Bởi vì đó là vườn săn bắn của hoàng gia, cho nên chỉ có thành viên của hoàng thất mới được săn bắn trong đó. Phía bắc Hoa Lâm Pha lại là từng hàng chùa miếu to nhỏ, tuy không có rường cột trạm trổ, nhưng cũng to lớn khí thế. Dọc theo đường đi có chòi nghỉ mát, trồng các loại hoa quế, mai vàng, phù dung thơm ngát, quanh năm hoa không ngừng nở rộ, mùi hương lan xa. Đến nơi, Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành xuống ngựa, trực tiếp đi bộ, nhìn ngắm cảnh sắc hai bên đường.

Tối hôm qua có một trận mưa, giờ khắc này khắp nơi như vừa được tẩy rửa xong, càng thêm xanh um tươi tốt. Trên cành cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, uyển chuyển êm tai, hơn nữa không khí trong lành, ngào ngạt hương hoa, khiến lòng người cũng thấy sảng khoái. Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiểu rõ tại sao Độc Cô Liên Thành muốn dẫn nàng đến đây.

Độc Cô Liên Thành đột nhiên cười nói: “Nàng xem, dưới đất bên đó có gì.”

Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ, chỉ thấy trong bụi cỏ đột nhiên chui ra một người rất nhỏ bé, vui vẻ nhảy nhót trong đám cỏ.

Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, còn tưởng là mình đang nằm mơ.

Nàng đi lên phía trước, cúi người xuống, tỉ mỉ mà người người tí hon kia, thân hình của hắn rất nhỏ, nhưng vẫn có mũi có mắt, gương mặt vô cùng thanh tú, trên má có hai đốm đỏ ửng, thêm thể mặc một cái áo choàng không vừa vặn lắm, hắn không ngừng nhảy tới chạy lui, thậm chí còn giơ áo choàng lên.

Giang Tiểu Lâu không khỏi ngạc nhiên, đưa tay ra cho hắn, người tí hon này lại rất có nhân tính, đôi mắt đảo tới đảo lui, nhảy vào lòng bàn tay nàng. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nâng hắn lên, nhất thời cảm thấy yêu thích, người tí hon kia làm như hiểu được, cũng để mặc cho nàng ôm vào ngực.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu vô cùng kinh ngạc và vui thích: “Ta thường nghe nói trên núi này có linh chi, không khác gì con người, không lẽ chính là hắn…”

Vừa dứt lời, Tiểu Điệp đã không nhịn được hiếu kỳ mà đưa tay ra sờ, ai nhờ người tí hon kia kêu lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Giang Tiểu Lâu lập tức giận dữ nói: “Ngươi xem, sao lại lỗ mãng như vậy?”

Độc Cô Liên Thành chỉ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt tự nhiên: “Nếu nó không chết thì nàng mang về mà nuôi,




/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status