Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 147 - Chương 130

/291


Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng nói: “Đại tỷ, tì nữ của muội tận mắt nhìn thấy tỷ vào viện, còn nhìn thấy tỷ cầm kéo cắt nát áo cưới, chuyện đến nước này muội cũng không trách tỷ, rách thì đã rách rồi, chỉ cầu tỷ đừng ăn nói lung tung làm tổn thương phụ thân, hủy hoại danh dự nhà ta.”

Hách Liên Tiếu tức giận từ trong tim, cười lạnh một tiếng: “Quả thật ta có đi ngang viện của ngươi nhưng không vào phòng, bên ngoài có nhiều ma ma tì nữ như vậy, không lẽ bọn họ đều bị mù bị điếc, tùy ý cho ta cắt nát áo cưới sao?”

Hách Liên Tuệ dịu dàng: “Tỷ là quận chúa, bọn họ chỉ là nô tài, ai có thể cản tỷ? Đại tỷ, bây giờ muội sắp xuất giá, tỷ nói muội nên đi đâu tìm áo cưới. Chúng ta là tỷ muội ruột, sao nhất định phải tuyệt tình như vậy, ép muội không còn đường đi?”

Ứng viên thành thân đã định, ngày thường tuy Khánh vương không thích Hách Liên Tuệ nhưng dù sao cũng là con gái mình, Hách Liên Tiếu tùy ý làm bậy chết không hối cải, quyết tâm phá hoại hôn sự này, Khánh vương càng nghĩ càng giận, hận không thể tát Hách Liên Tiếu mấy cái. Nhưng hắn cố nén tức giận, nói với Hách Liên Tuệ: “Con yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý, quyết không ảnh hưởng đến hôn sự.”

Hách Liên Tuệ do dự: “Đa tạ phụ thân, con gái còn có một yêu cầu quá đáng xin phụ thân đồng ý, đại tỷ chỉ là nhất thời hồ đồ, xin phụ thân tha cho tỷ ấy…”

Hách Liên Tiếu quỳ rạp xuống trước mặt Khánh vương, khóc không thành tiếng: “Phụ thân, thật sự không phải con làm, xin người đừng chỉ nghe lời nói phiến diện đã định tội cho con.”

Khánh vương tức giận đùng đùng, mạnh mẽ đá Hách Liên Tiếu một cước, vai trái Hách Liên Tiếu bị thương nặng, cả người ngã chổng vó về phía sau, Khánh vương tức giận nói: “Ngươi luôn miệng nói người khác vu oan cho ngươi, có biết Tuệ Nhi vừa nói gì không, nó đang thỉnh cầu ta tội nghiệp ngươi, xin ta tổ chức hôn sự cho ngươi cùng với nó.”

Lời này là ý gì?

Hách Liên Tiếu bỗng nhiên ngẩn đầu lên, lại nghe thấy Khánh vương nói: “Xưa có Nga Hoàng, Nữ Anh cùng chung một chồng, tuy rằng Tuệ Nhi ngu dốt nhưng cũng có ý tốt, vừa rồi ta còn trách nó quá lương thiện, hoàn toàn không hiểu quy củ, nhưng so với ngươi thì nó đã tốt rất nhiều rồi…”

Hách Liên Tiếu nghe xong lời này thì tức giận xông lên đến đỉnh đầu, vốn dĩ nàng có thể đường hoàng gả cho Tam hoàng tử, nhưng bây giờ vị trí chính phi bị đoạt còn không nói, Hách Liên Tuệ còn cố ý nhục nhã nàng. Trắc phi? Quả là chuyện cười cho thiên hạ. Nàng thà cô độc đến già cũng sẽ không thể nào gả thấp hơn Hách Liên Tuệ. Đối phương làm vậy, chẳng qua là muốn bày ra bộ mặt tỷ muội tình thâm trước mặt Khánh vương. Với thân phận và địa vị của Khánh vương, làm sao cho phép thứ nữ và trưởng nữ cùng nhau xuất giá chứ? Không chỉ không hợp lý mà còn bị chê cười, Hách Liên Tuệ ơi Hách Liên Tuệ, ngươi đúng là độc ác.

“Phụ thân, đại tỷ rất xem trọng hôn sự này mới làm ra chuyện sai lầm, xin ngài khoan dung tha thứ đi.” Hách Liên Tuệ ôn nhu nói.

Trong lòng căm hận Hách Liên Tuệ, nhưng Hách Liên Tiếu biết không thể chọc giận Khánh vương, chỉ nức nở nói: “Phụ thân, mẹ và nhị ca đã đi rồi, trong vương phủ chỉ còn một mình con lẻ loi, nếu con xảy ra chuyện gì thì không biết đại ca sẽ đau lòng thế nào, xin phụ thân nể tình đại ca, tha thứ cho con đi.”

Hách Liên Tiếu cũng không ngốc, nàng biết Khánh vương yêu thương nhất chính là thứ trưởng tử, chỉ có thể đem hắn ra nói. Sắc mặt Khánh vương từ từ thay đổi, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lấp lóe không yên. Mẹ ruột chết rồi, nhị đệ cũng chết không rõ ràng, nếu Hách Liên Tiếu cũng bị đẩy vào am ni cô thì trong lòng Kim Lăng quận vương sẽ thế nào đây?

Hách Liên Tuệ chỉ lẳng lặng nhìn Hách Liên Tiếu, vẻ mặt tràn đầy đồng tình bi thương, đáy mắt lại có một nụ cười lạnh lùng.

Vẻ mặt Khánh vương từ từ hòa hoãn lại, hắn liếc mắt nhìn Hách Liên Tuệ, ôn nhu nói: “Con lui ra trước đi.”

Hách Liên Tuệ nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chào một cái, đứng lên lui ra ngoài, không nói thêm một chữ.

Sau khi Hách Liên Tuệ rời đi, Hách Liên Tiếu trong lòng vui vẻ, cho rằng Khánh vương đã tin tưởng mình, lập tức nói: “Phụ thân, con thật sự không có…”

Khánh vương nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ lạnh nhạt: “Sau khi trở về thì đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nhớ kỹ, lần này là nể tình đại ca ngươi, nếu có lần sau thì đừng trách ta không dung tình.”

Hách Liên Tiếu cả kinh, ý thức được Khánh vương không nói đùa, sợ hãi từ từ tràn ngập trong lòng.

Giang Tiểu Lâu đang chơi cờ cùng Khánh vương phi, Khánh vương phi hạ xuống một quân cờ, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Hôm nay….con nói với Hách Liên Tiếu cái gì?”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Trước kia con có học xem tướng với Ngũ đạo trưởng, hôm nay phát hiện mi tâm của nàng ấy có một đường đen, chỉ sợ không sống lâu nữa, cho nên mới nói thật.”

Khánh vương phi nghe vậy sững sờ: “Không còn sống lâu nữa, sao lại nói vậy?”

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm hạ cờ: “Mẫu thân, từ khi Tuyết Ngưng nhập phủ thì sóng gió trong phủ không ngừng nổi lên, những chuyện này xem như có liên quan đến con, nhưng thật ra có người âm thầm thêm dầu vào lửa, bàn tay nhỏ nhắn này có thể thay đổi Càn Khôn mà không chút tiếng động.”

Khánh vương phi ngày càng nghi ngờ, bà không hiểu Giang Tiểu Lâu đang nói gì, Khánh vương phủ có nhân vật lợi hại như vậy sao?

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt hòa hoãn: “Mẫu thân, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng, từ đầu tới cuối, có người chỉ dựa vào miệng lưỡi lợi hại mà chiếm hết thiên thời nhân hòa, ai mà chống đỡ được?”

Quân cờ trong tay Khánh vương phi không hạ xuống, đang hoảng sợ vì câu nói này, vừa định hỏi thêmcho rõ thì nghe có người bẩm báo bên ngoài: “Vương phi, Vân Châu quận chúa cầu kiến.”

Khánh vương phi thu hồi vẻ kinh ngạc, dặn dò: “Mời vào đi.”

Hách Liên Tuệ từ ngoài cửa đi vào, vẻ xinh đẹp thanh tú khó nén nước mắt, nhìn thấy Khánh vương phi lật tức nhào tới ngã vào lòng bà. Giang Tiểu Lâu thấy thế chỉ cười nhạt một tiếng, trực tiếp bỏ quân cờ lên bàn, phát sinh ra một tiếng vang giòn nhẹ nhàng.

Hách Liên Tuệ đột nhiên nhướng mắt lên, thân thể run rẩy, xem ra rất điềm đạm đáng yêu: “Mẫu thân, áo cưới của con…bị đại tỷ cắt đứt rồi.”

Khánh vương phi biến sắc: “Con nói cái gì?”

Đôi mắt ôn nhu của Hách Liên Tuệ đang không ngừng tuôn ra nước mắt: “Hôn kỳ sắp tới, phụ thân đã mời Cẩm Tú phường ngày đêm thêu áo cưới cho con, hôm qua vừa đưa đến, con đang định mặc thử thì tổ mẫu có việc triệu kiến, con liền để áo cưới qua một bên. Không ngờ đại tỷ nhân lúc con không có ở trong phòng, lại xông vào cắt nát áo cưới của con. Bây giờ áo cưới rách nát, lại sắp đến ngày xuất giá rồi, con phải làm sao đây?”

Nàng cứ như vậy nằm trong lòng Vương phi, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, như hóa thành một bức tượng cực kỳ bi thương.

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt từ từ trở nên kỳ dị.

Khánh vương phi thấy nàng thương tâm như thế, không nhịn được giận dữ: “Hách Liên Tiếu thật quá to gan, phá áo cưới chính là hủy nhân duyên người khác, vậy mà nó cũng làm được.”

Chuyện Hách Liên Tiếu hãm hại Giang Tiểu


/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status