Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 105 - Độc Bộ Thiên Hạ

/291


Phủ Thái tử

Sau khi Tạ Du nghe xong tin tức sắc phong, thần sắc vô cùng bình tĩnh, vẫn chưa lộ ra niềm vui mừng. Thái tử mỉm cười nói: “Nàng không vui sao?”

Tạ Du mỉm cười, thần sắc dịu dàng: “Phân vị kỳ thật cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng thái tử có thiếp, chuyện khác cần gì phải để ở trong lòng.”



Tạ Du nói được tình chân ý thiết, thái tử mỉm cười gật đầu, đảo mắt lại nhìn thấy nàng đột nhiên rơi lệ, sắc mặt khẽ biến: “Tại sao nàng khóc ?”

Tạ Du nhẹ nhàng lau nước mắt, lại nâng lên đôi mắt đẫm lệ trong suốt nhìn thái tử: “Thiếp đã sớm nói với điện hạ, chính mình tựa như lục bình không có người dựa vào, có nhà không thể về, có thân nhân không thể nhận, mỗi khi nghĩ đến, lòng thiếp đều khổ sở vô cùng. Điện hạ, ngài đối với ta ân trọng như núi, thiếp thật hy vọng có thể đem phần vinh quang này chia sẻ cùng người nhà, đáng tiếc hiện tại bọn họ—— không muốn gặp thiếp.”

Thái tử nắm hai vai nàng, nương theo ánh mặt trời xuyên qua hoa văn chạm trổ trên cửa sổ, hắn chăm chú nhìn Tạ Du, đôi mắt ngập nước động lòng người, bờ môi nhỏ nhắn mà tái nhợt, cằm hơi nhọn, không chỗ nào không biểu hiện ra nàng chịu nhiều thống khổ cùng ủy khuất.

Thái tử nhíu mày, thương tiếc nói: “Sườn phi của ta tất nhiên phải được nhận hết yêu thương, bọn họ sao dám bỏ qua như thế, ngày mai, ta tự mình đưa nàng lại mặt.”

Tạ Du chấn động, trong mắt giống như xuất hiện tia vui mừng, một lát sau lại nhẹ giọng thở dài: “Không cần đâu điện hạ, bọn họ sợ hãi quyền thế chỉ miễn cưỡng tiếp nhận thiếp, sau lưng hiểu lầm đối với thiếp không thể giải trừ, trong lòng rốt cuộc vẫn có khúc mắc.” Lời còn chưa dứt, nước mắt nàng lại tí tách rơi xuống, giống như chuỗi trân châu bị đứt dây làm ướt vạt áo trước. Trong lòng thái tử nháy mắt run rẩy, hắn vội vàng ôn nhu an ủi : “Đừng khóc nữa, nàng nên vì cốt nhục trong bụng mà suy nghĩ, nàng khóc nhiều, cẩn thận bị thương đứa nhỏ.”

Tạ Du vội vàng lau nước mắt, cố gắng mỉm cười.

Thái tử sớm nghe lý do Tạ Du nhắc tới việc bị đuổi khỏi Tạ gia, nhất thời càng thêm đau lòng: “Người nọ bề ngoài xinh đẹp ôn nhu, lại ở sau lưng ám hại nàng, thật sự đáng giận đến cực điểm !”

Tạ Du rũ mắt, lông mi dài phủ lên một tầng bóng râm che dấu đáy mắt: “Điện hạ, việc này không đề cập tới cũng thôi, nói ra thiếp càng thương tâm.”

Khóe môi thái tử nổi lên ý cười lạnh: “Có chuyện nàng còn chưa biết, Khánh vương phi vào cung thỉnh sắc phong, nay Giang Tiểu Lâu đã trở thành Minh Nguyệt quận chúa .”

“Minh Nguyệt quận chúa?” Tạ Du hoàn toàn sửng sốt, vốn được thăng lên sườn phi, nàng sớm bị tin tức này làm vui mừng đến bay lên tận trời, sắc mặt nàng trầm xuống, lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Trên đời lại có nữ tử giảo hoạt gian trá, khẩu thị tâm phi mới có thể tranh thủ đồng tình của người khác, còn giống như thiếp vậy… không có cơ hội biện giải, không lý do bị hãm hại, bị người nhà đuổi ra phủ, không biết có bao nhiêu thương tâm đều không thể thổ lộ.”

Thái tử trầm ngâm một lát, nói: “Khánh vương phi có gửi cho ta bái thiếp, mời ta cùng thái tử phi đi dự tiệc, đến lúc đó quan to hiển quý tụ hợp, thừa dịp cơ hội này, ta sẽ lấy lại chút công đạo cho nàng.”

Trong lòng Tạ Du vừa động, trong miệng ôn nhu nói: “Nhưng Giang Tiểu Lâu làm người giảo hoạt, thiếp sợ…”

Thái tử mỉm cười: “Nàng cứ yên tâm dưỡng thai, chuyện khác không cần suy nghĩ, đều có người giải quyết thỏa đáng việc này.”

Lúc thái tử thích ngươi, hắn có thể sủng ngươi tận trời, khi hắn chán ghét một người, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái. Tạ Du hiểu rõ thái tử điện hạ không phải người hiền lành, thừa dịp hắn vẫn sủng ái nàng, càng phải tranh thủ ích lợi nhiều một chút, tốt nhất là hoàn toàn trừ bỏ Giang Tiểu Lâu. Tạ Du nhu nhược tựa vào lòng đối phương, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Khánh vương phủ

Lão vương phi tựa người vào sạp mềm đằng sau, một nha hoàn đấm lưng cho bà, một nha hoàn khác thật cẩn thận châm lửa lên tẩu thuốc. Lão vương phi nhận lấy hít một hơi, đầu hơi ngẩng lên, bên môi nhả ra một dải khói màu trắng, mùi vị cay cay tỏa khắp phòng. Màn khói dần dần hòa tan trong tia nắng mặt trời, chỉ còn sót lại ít vòng khói mờ nhạt hỗn loạn.

Thần sắc Khánh vương thản nhiên , miễn cưỡng mở miệng : “Ngươi muốn thay nàng mở tiệc chúc mừng ?”

Khánh vương phi chướng mắt bộ dạng hắn, chỉ hừ một tiếng: “Phàm là sắc phong quận chúa, không phải đều tổ chức như thế sao?”

Sắc mặt Khánh vương càng trở nên âm trầm: “Ý chỉ vừa hạ, bái thiếp đều phát ra, vì sao không cùng ta bàn bạc ?”

Khánh vương phi lạnh lùng cười, gương mặt tái nhợt hiện vẻ không kiên nhẫn: “Sắc phong là hoàng hậu nương nương hạ chỉ, chẳng lẽ muốn hoàng hậu nương nương tự mình đến chào hỏi ngươi, mặt mũi vương gia cũng quá lớn đi.”

Mắt thấy hai người châm chọc đối đầu, Thuận phi đầy mặt chân thành khuyên nhủ: “Vương gia đừng tức giận, vương phi chỉ là…”

Khánh vương phi lạnh lùng liếc nhìn nàng, trong lòng Thuận phi đập mạnh một cái, trên mặt tươi cười lại càng dịu dàng: “Trong phủ nhiều hơn một quận chúa cũng là chuyện tốt, vương gia không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho thiếp, đảm bảo mọi thứ sắp xếp thỏa đáng.”

“Làm cái gì mà làm! Cũng không phải huyết mạch của phủ Khánh vương, mạc danh kỳ diệu xuất hiện một dã nha đầu bắt ta phải thừa nhận là quận chúa, quả thực là chuyện buồn cười nhất thiên hạ ! Nếu ở trên yến hội nàng làm ra chuyện mất thể diện, chẳng phải là làm trò hề cho đám người quyền quý.”

Ánh mắt Khánh vương phi không tự chủ được nén giận, chực chờ muốn phát tác, nhớ tới Giang Tiểu Lâu nhắc nhở chỉ có thể cố nén, thay đổi dáng vẻ tươi cười nói: “Mẫu thân, ngài thấy con dâu nên làm sao bây giờ.”

Khánh vương không thuận theo không buông tha: “Ngươi còn dám phiền nhiễu mẫu thân, ngươi tưởng mẫu thân cũng giống ngươi không có đầu óc sao? !”

Lão vương phi gõ tẩu thuốc hai cái thật mạnh trên bàn trà, thanh âm ở trong phòng yên tĩnh nghe qua phá lệ kinh hãi: “Được rồi, ta còn chưa có chết đâu, trong phủ này còn có quy củ hay không ?”

Khánh vương phi lập tức cười làm lành: “Mẫu thân, đều là con dâu không phải, ngài bảo trọng thân thể, không cần để ý.”

Khánh vương cùng Thuận phi vô cùng sửng sốt, Khánh vương phi luôn cứng rắn chống đối cùng lão vương phi, hiện tại lại chủ động hướng lão vương phi nhận sai, không lẽ mặt trời mọc ở phía tây.

Lão vương phi đồng dạng khựng lại, cao thấp đánh giá Khánh vương phi, tựa như rất kinh ngạc. Khánh vương phi hít sâu một hơi, vẻ mặt đều là ý cười áy náy: “Mẫu thân, quy củ là ngài định ra, trong phủ có đại hỷ sự ngài nhất định phải đưa ra ý kiến, con dâu mới dám cả gan đề suất…”

Lão vương phi thế này mới gật đầu, hướng về phía Khánh vương nói: “Nếu là hoàng hậu nương nương hạ chỉ, thì không thể thoái thác. Chuyện này chẳng những phải làm, hơn nữa còn phải tổ chức lớn, muốn cho mọi người toàn kinh thành biết Khánh vương phủ có thêm một vị Minh Nguyệt quận chúa.”

“Mẫu thân, người đây là làm gì?” Sắc mặt Khánh vương không tốt. Thuận phi cũng thật sự khó nén không vui trong lòng, đáy mắt hiện ra tia bén nhọn.

Thần sắc lão vương phi đạm mạc nói: “Hoàng mệnh không thể trái, nương nương đã muốn cất nhắc Giang Tiểu Lâu, ngươi im hơi lặng tiếng cho qua, chính là trước mặt mọi người đánh vào mặt nương nương, ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu?”

Trong lòng Khánh vương tuy rằng vẫn tức giận bất bình, nhưng lời lão vương phi từ trước đến giờ hắn không dám phản bác, chỉ có thể cố nén cơn giận, không nhẹ không nặng đáp ứng.

Từ trong phòng lão vương phi bước ra, Khánh vương phi mỉm cười: “Vương gia, ta đi trước chuẩn bị.”

Khánh vương nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng buồn bực đến cực hạn, nhưng cũng hết cách, vung tay áo hướng phía ngược lại rời đi. Thuận phi nhẹ nhàng quay đầu, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn bóng dáng Khánh vương phi, ánh mắt tựa như độc xà nhìn chằm chằm con ếch, lại giống như con nhện nhìn chằm chằm con bướm bị mắc lưới, hàm chứa oán hận thật sâu.

Ánh trăng dần dần dày đặc, toàn bộ trong viện im ắng, loáng thoáng bóng cây, ánh trăng, chiếu vào song cửa sổ, chập chờn lay động. Giang Tiểu Lâu đã đi vào giấc ngủ, Tiểu Điệp phải dựa vào ở giường nhỏ, đầu rũ xuống, mê man thiếp đi.

Cạch ——

Tiểu Điệp đột nhiên ngẩn ra, trợn mắt nhìn chung quanh, bốn phía một mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ cửa sổ bị gió thổi phần phật làm bật tung, bên ngoài đều không có gì khác thường. Nàng lắc đầu, miễn cưỡng xua tan cơn buồn ngủ, tới gần cửa sổ ló đầu nhìn ra ngoài, không một bóng người. Nàng không khỏi cười chính mình lá gan quá nhỏ, sau đó vươn tay đóng cửa sổ lại. Quay đầu nhìn lên, trong rèm che Giang Tiểu Lâu vẫn ngủ say, mái tóc đen dài như thác nước xõa trên giường, dung nhan xinh đẹp bình tĩnh không gợn sóng. Tiểu Điệp lập tức liễm khí nín thở, sợ kinh động mộng đẹp của Giang Tiểu Lâu.

Tiểu Điệp nhẹ chân nhẹ tay trở lại giường, nghiêng người nhắm hai mắt lại.

Trăng sáng sao thưa, trên hành lang xuất hiện một bóng đen nhỏ nhắn, nàng thừa dịp tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, lặng lẽ hướng về hậu viện. Theo ánh trăng, nàng đẩy cửa đi vào một gian phòng tinh xảo, trong phòng xiêm y sắp xếp chỉnh tề theo từng phân viện. Những bộ y phục này phải qua tẩy rửa sạch sẽ, các nha hoàn dùng huân hương xông y phục, sau đó mới đưa tới phòng của các tiểu thư. Người tới ánh mắt không ngừng băn khoăn , tựa hồ đang tìm kiếm món đồ quan trọng.

Đúng vào lúc này, nàng nhìn thấy một khăn tay thêu hoa lan, trong lòng không khỏi vui vẻ, đang định vươn tay cầm lấy. Đột nhiên, một bàn tay to lạnh như băng chộp tới, nắm chặt cổ tay nàng, “A ——” nàng hoảng sợ nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.

Cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, cười hắc hắc: “Ta cũng thấy lạ, phòng ngủ của tiểu thư mới có vàng bạc châu báu, ngươi không đi trộm, ngược lại đi tới hậu viện, thì ra là muốn lấy vật dụng tùy thân của tiểu thư !”

“Buông, buông tay!”. Khí lực người nọ rất lớn, cổ tay nàng cơ hồ sắp gãy, đau đến thấu xương.

Vừa dứt lời, trong phòng tối đen như mực lập tức sáng bừng lên.

Tiểu Điệp bưng nến đi đến, ánh lửa sáng ngời nháy mắt chiếu sáng khắp phòng. Nàng sa sầm mặt chất vấn: “Bích Thảo, sao ngươi lại ở đây?”

Bích Thảo giật mình, vội vàng nói: “Là, là nô tỳ ban đêm khát nước… Cho nên mới tỉnh dậy đi ra, kết quả thấy trong phòng có bóng người ——”ánh mắt nàng xoay vòng hướng về phía Sở Hán, dưới ánh nến, Sở Hán thoạt nhìn giống một con gấu khỏe mạnh, cánh tay cường tráng gắt gao siết lấy tay nàng. Trên mặt Bích Thảo hiện lên một tia xấu hổ: “Kết quả… Hộ vệ đại ca xem ta như kẻ trộm ! Tiểu Điệp tỷ tỷ, mau giúp ta giải thích, kêu hắn thả ta ra.”

Tiểu Điệp cũng không để ý tới lí do thoái thác của nàng, chỉ nhướng mày, mỉm cười nói: “Tiểu thư đã bị tiếng ồn đánh thức, ngươi đi theo ta.”

Bích Thảo tâm đầu nhất khiêu, nghĩ rằng đối phương cũng không có chứng cứ chính xác, không khỏi lên tiếng: “Dạ.”

Sở Hán dẫn Bích Thảo vào phòng, Giang Tiểu Lâu đã mặc áo khoác ngồi ở trên ghế, chỉ là mái tóc hơi rối, thoạt nhìn có chút biếng nhác. Ánh mắt nàng chậm rãi dừng ở trên người Bích Thảo, thản nhiên cất tiếng: “Đêm hôm khuya khoắc, không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến hậu viện làm gì?”

Bích Thảo áp chế thấp thỏm trong lòng, vội vàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ phát hiện trong phòng có bóng người mới đi vào xem xét, ai ngờ lại bị xem thành kẻ trộm. Hết thảy đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, lông mi dài rũ xuống, ngăn không được ý cười trào phúng nơi đáy mắt: “Xem ra ngươi là bị oan.”

Bích Thảo trừng to mắt, tuy rằng trên mặt Giang Tiểu Lâu luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng tươi cười không chứa nhiệt độ, làm nàng cảm thấy cả người rét run, tựa hồ có một loại khí lạnh từ sống lưng chạy dọc lên, nháy mắt lan tràn đến tứ chi bách hải, làm nàng không thể không sợ hãi. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tiểu thư, nô tỳ là vương phi phái tới hầu hạ ngài, đương nhiên là trung thành và tận tâm, chẳng lẽ ngài hoài nghi nô tỳ?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, mẫu thân phân ngươi đến viện ta, là muốn ngươi hầu hạ thật tốt, cũng không phải muốn ngươi nửa đêm canh ba lấy trộm khăn tay của ta.”

Sở Hán một phen giật lại khăn gấm trong tay Bích Thảo, cung kính trình lên. Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Ngày thường mấy thứ này đều có người phụ trách bảo quản, rất khó ra tay, chỉ có lúc giặt đồ mới mang ra phơi nắng. Sau đó xông huân hương lên y phục mới đưa tới các phòng, tuyệt đối không để qua đêm, nhưng hôm nay nha đầu phụ trách việc này đột nhiên bị tiêu chảy, cho nên ngươi liền nắm chặt cơ hội, y đồ lấy trộm không ai hay biết, ta đoán đúng hay không?”

Bích Thảo khẩn trương đến mức trên trán đổ mồ hôi đầm đìa : “Tiểu thư, ngài không nên oan uổng nô tỳ, nô tỳ tuyệt không dám có tâm tư bất chính, muốn trộm cũng nên trộm trang sức trong phòng tiểu thư, làm sao có thể coi trọng khăn tay nhỏ nhoi, cũng không thể đổi ra tiền đi ! Ngài không cần hù dọa nô tỳ, nô tỳ sẽ không sợ đâu !”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe tia sáng, dưới ánh nến lại có một chút sắc thái mê hoặc : “Bích Thảo, ta thích người trung thực, càng chán ghét kẻ nói dối, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng rồi mới nói.”

Bích Thảo tất nhiên không chịu thừa nhận, nàng tiếp tục vì chính mình biện giải: “Tiểu thư, nếu ngài thật sự không tin, không ngại đi hỏi thăm một chút, nô tỳ là con của người hầu trong phủ, tay chân sạch sẽ, không có tật xấu nào.”

“Bị ta chính mắt bắt quả tang, nha đầu ngươi còn già mồm chối cãi, nghĩ rằng ngươi do vương phi phái tới, tiểu thư nhà ta cũng không dám phạt ngươi sao?” Tiểu Điệp nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nhổ nước bọt lên người nàng.

Bích Thảo ngẩng cao đầu nói: “Muốn phạt cũng phải làm nô tỳ tâm phục khẩu phục mới được, nô tỳ bằng lòng đến trước mặt vương phi, chứng minh nô tỳ trong sạch!”

A —— Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười ở trong không gian ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ trầm thấp. Bích Thảo khẩn trương, nàng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lời muốn nói nhất thời quên đến chín từng mây .

Ngữ khí Giang Tiểu Lâu bình thản, thanh âm uyển chuyển: “Nói không sai, định tội phải có chứng cớ. Nãy giờ phán xét hành động của ngươi chỉ dựa vào cảm giác, cũng không tìm thấy chứng cớ, Tiểu Điệp.”

Tiểu Điệp lập tức lên tiếng: “Dạ, tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu gọi nàng đến gần, thấp giọng phân phó hai câu. Trên mặt Tiểu Điệp lộ ra ý cười, chợt lách người, mép váy màu xanh lướt qua trước mặt Bích Thảo rồi biến mất.

Bích Thảo mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, lại chỉ có thể cúi đầu, không nói được một lời, lẳng lặng chờ Giang Tiểu Lâu có động tác tiếp theo. Tiểu Lâu lại như không hề chú ý nàng, lấy tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Sở Hán giống như thần canh giữ, lẳng lặng đứng trước cửa, không cho Bích Thảo có cơ hội trốn thoát.

Qua một hồi lâu, Tiểu Điệp mang theo một ấm trà tiến vào, vẻ mặt nàng có vài phần biến hoá kỳ lạ, nhìn thần sắc Bích Thảo hoảng hốt.

Tiểu Điệp tiến lên, lạnh lùng phân phó: “Giữ tay nàng ta lại.”

Sở Hán lập tức bắt lấy cánh tay Bích Thảo, Bích Thảo “A” một tiếng, Tiểu Điệp bắt lấy cơ hội nắm cằm của nàng, sau đó đem ấm trà kề sát miệng nàng. Bích Thảo hoảng sợ: “Tiểu thư, ngài không thể làm vậy, nô tỳ nếu như bị độc chết , ngài cũng thoát không khỏi liên quan!”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, nó không phải độc dược, mà là chất lỏng kim loại nóng chảy.”

Nếu như hạ độc, ruột gan bên trong sẽ bị thối rữa, còn uống phải dung dịch kim loại, rất nhanh yết hầu sẽ bị tắc nghẽn. . Đây không phải bị độc chết, mà là vì tắc động mạch, ngay cả bị người phát hiện nàng đã chết, cũng không thể tưởng được cái chết thật sự của nàng, là một biện pháp tàn độc ! Cả người Bích Thảo rét run, liều mạng lắc đầu: “Không, nô tỳ không uống!”

Tiểu Điệp để miệng ấm trà kề sát vào hàm răng của nàng, nàng gào khóc: “Nô tỳ sẽ nói hết! Tiểu thư, ngài thả nô tỳ, nô tỳ đều nói cho ngài !” So sánh với tính mạng của mình, cái khác đều không quan trọng.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười phất phất tay, Tiểu Điệp thế này mới thối lui sang một bên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Thảo thoáng cái trắng bệch: “Triệu ma ma trong phủ lặng lẽ đưa cho nô tỳ một thỏi vàng, chỉ nói tương lai nô tỳ phải lập gia đình, Giang tiểu thư dù sao cũng là người ngoài, nô tỳ hầu hạ dù tri kỷ thế nào cũng không có khả năng đi theo ngài gả ra ngoài, khuyên nô tỳ nên suy nghĩ cho tương lai của mình. Triệu ma ma cũng không đòi hỏi nhiều, bảo nô tỳ âm thầm lấy trộm khăn tay của tiểu thư…”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sáng ngời, dưới ánh nến vô cùng ôn hòa, âm cuối được kéo dài, thản nhiên a một tiếng: “Muốn lấy khăn tay của ta, thật kỳ lạ, vật dụng của ta khi nào thì biến thành kỳ trân hiếm thế, lại phải nửa đêm lặng lẽ đến trộm.”

Bích Thảo không dám lên tiếng trả lời, cúi thấp đầu xuống, sợ hãi đến cực hạn. Hiện tại, nàng mới biết Giang Tiểu Lâu cũng không phải người thiện lương, ánh mắt không chớp nhanh gọn đem nàng xử lý, loại thủ đoạn này so với đám chủ tử trong Khánh vương phủ không hề thua kém. Nàng quả thực có chút hối hận đã nhận lời tham gia vào chuyện này, nhưng mà hiện tại đâm lao phải theo lao, hối hận cũng không thể vãn hồi.

Thấy trên trán nàng ứa ra mồ hôi lạnh, khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ý cười: “Triệu ma ma là ai ?”

Bích Thảo hạ quyết tâm, ngập ngừng nói: “Triệu ma ma kỳ thật là…” Nàng lại có chút do dự, nói tới đây yết hầu tựa hồ bị nghẹn lại. Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, đề cập đến ấm trà trong tay, trong lòng Bích Thảo chấn động, lập tức nói: “Nàng là ma ma bên cạnh Thuận phi, xưa nay rất được nàng coi trọng!”

Tiểu Điệp hạ giọng thì thầm: “Tiểu thư, mục đích của bọn họ có phải nhắm đến yến hội ?”

Lông mày Giang Tiểu Lâu làm như lơ đãng nhíu lại, dáng vẻ nhàn nhã lại mang theo vô hạn trào phúng: “Đúng ha, tốn công an bài muốn lấy vật dụng bên người ta, xem ra là đang lên kế hoạch âm độc nào đó.” Ánh mắt nàng ôn hòa dừng ở trên người Bích Thảo, “Nếu đã bị ta phát hiện, ngươi nói phải xử trí ngươi thế nào mới tốt đây?”

Bích Thảo càng không ngừng dập đầu, toàn thân không tự chủ được phát run, dập đầu liên tục xuống nền nhà , liên thanh kêu tha mạng.

Giang Tiểu Lâu thật lâu sau cũng không mở miệng, ngay tại thời điểm Bích Thảo nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, nàng lại sâu kín thở dài: “Sở Hán.” Sở Hán lập tức lên tiếng trả lời: “Dạ, tiểu thư.”

Bích Thảo một lòng treo cao, thân mình co rúm lại. Chỉ nghe thấy Giang Tiểu Lâu khẽ nở nụ cười: “Ta thấy nàng cũng rất đáng thương , cũng nên cho nàng một cơ hội.”

Trong lòng Bích Thảo mừng như điên : “Tiểu thư nhân từ, nô tỳ cũng không dám phạm lỗi nữa !”

Giang Tiểu Lâu rũ mắt, nhẹ nhàng nâng tay, nhìn móng tay hình trăng lưỡi liềm của mình, ôn hòa mở miệng: “Tuy là nói như vậy, nhưng ngươi cũng phải làm chút chuyện bồi tội, ngươi nói có đúng không ?”

Nhìn qua ý cười hiền hòa tựa như gió xuân, Bích Thảo thế nhưng đánh rùng mình một cái, cả người phát lạnh.

Ba ngày sau, phủ Khánh vương, ánh trăng trầm tĩnh, đèn rực rỡ mới lên.

Yến hội được tổ chức ở ngoài hoa viên, tất cả đều đến chúc mừng Giang Tiểu Lâu vì hoàng hậu nương nương khâm phong Minh Nguyệt quận chúa, đồng thời chính thức giới thiệu nàng cho quan to quý nhân ở kinh thành, cho nên tân khách tập hợp, cả sảnh đường hoa lệ chói mắt. Nhóm nha hoàn châm lửa lên các giá đèn mạ vàng, đèn đẹp nhuộm sắc đỏ, nơi nơi ánh sáng lấp lánh trải dài, hương thơm quanh quẩn, hoa phục nữ quyến người người trang sức ngọc ngà, đẹp không sao tả xiết. Các nàng vây quanh cùng một chỗ, lúc thì đung đưa cây quạt nhỏ, lúc thì châu đầu ghé tai thì thầm.

Giang Tiểu Lâu ngồi bên cạnh Khánh vương phi, hé miệng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như sao, mái tóc đen tuyền không có quá nhiều trang sức phụ trợ, chỉ cài độc một cây trâm hoa cỏ huyên [ 1 ], làm nổi bật vẻ yểu điệu tao nhã, nhã nhặn trầm tĩnh. Chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, tựa như quỳnh lâm ngọc thụ (Rừng quỳnh cây ngọc), chói mắt người nhìn.

[ 1 ] Cỏ huyên. Một tên là vong ưu 忘憂, lại gọi là nghi nam 宜男 hoa lá đều ăn được cả hoặc cây hoa hiên. Mang ý lãng quên tình thương, chứa chất trong lòng. Là loài hoa dành cho mẹ ở Trung Quốc

Mọi người không khỏi lặng lẽ nghị luận một phen: “Ngươi xem, Giang Tiểu Lâu quả thật xuất chúng vô cùng.”

“Đúng vậy, dung mạo xuất chúng, cử chỉ đoan trang, khó trách vương phi đối đãi nàng bằng ánh mắt khác.”

“Vốn nghe nói nàng là nữ nhi thương hộ, xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, chưa có dịp tham gia yến tiệc của người quyền quý, ta còn tưởng thần trí vương phi hồ đồ, sao đột nhiên đối với người như vậy cảm thấy hứng thú, nay xem ra là chúng ta lo lắng nhiều, có thể được vương phi coi trọng rốt cuộc có vài phần đặc biệt…”

“Ngươi biết cái gì, hoàng hậu nương nương rất thích nàng đó !”

Khánh vương phi hàm chứa ý cười khéo léo, thay Giang Tiểu Lâu nhất nhất giới thiệu cho các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư. Lúc trước vương phi cũng từng mang Ly Tuyết Ngưng tham dự qua trường hợp này, dù nàng cố gắng giả bộ tự nhiên hào phóng, nhưng vẫn khó có thể che dấu vẻ mặt không vui. Khánh vương phi nhìn ra được, Tuyết Ngưng cũng không thích những trường hợp này, hơn nữa ở trước mặt nhiều người nàng luôn có vẻ phá lệ cô đơn. Hiện tại đối lập Giang Tiểu Lâu biểu hiện dáng vẻ ôn hòa, xử sự khéo léo, Khánh vương phi không khỏi cảm khái, nếu như lúc trước có nàng ở bên cạnh Tuyết Ngưng, có lẽ sẽ không rơi xuống kết cục như vậy.

Dưới ánh nến đỏ rực, người hầu lớn tiếng thông báo: Thái tử điện hạ đến.

Khánh vương lập tức mang theo mọi người đứng dậy nghênh đón: “Điện hạ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón.”

Dáng người Thái tử cao lớn, khuôn mặt tuấn nhã, đầu đội ngọc quan, đai lưng được thêu tinh xảo khéo léo, sáng lạn chói mắt. Khóe môi hắn mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt đảo qua gương mặt nhu hòa của Khánh vương phi, không dấu vết dừng trên người Giang Tiểu Lâu, nói: “Ta cố ý đến chúc mừng Minh Nguyệt quận chúa “. Hắn vỗ nhẹ tay, tùy tùng bên cạnh lập tức mang đến một chiếc hộp màu sắc sặc sỡ. Vừa mở ra, bên trong là một chiếc cốc bạch ngọc khắc hoa sen, điêu khắc trông rất sống động, tinh xảo đặc sắc, ở dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Khuôn mặt Giang Tiểu Lâu mang ý cười khiêm tốn: “Đa tạ ý tốt của điện hạ.”

Thấy thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, thản nhiên hào phóng, thái tử không khỏi lại đánh giá nàng vài lần, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ một lúc nữa thanh danh mất hết, thật đúng là đáng thương. Nghĩ thầm, hắn tươi cười càng sâu, cùng Khánh vương hàn huyên, đi tới ghế ngồi cho khách.

Khánh vương phi nhìn theo thái tử rời đi, thế này mới quay đầu, cười hướng thái tử phi nói: “Thái tử phi nương nương, vị bên cạnh ngài là?”

Bên cạnh thái tử phi quả nhiên đứng một mỹ nhân trang phục hoa lệ, vừa rồi nàng đứng ở phía sau thái tử phi cũng không làm người chú ý, giờ phút này nghe Khánh vương phi nhắc tới, uyển chuyển tiến lên phía trước. Hé ra gương mặt trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, một thân màu hồng cánh sen trắng trong thuần khiết, làn váy theo gió đêm nhẹ đung đưa, mang theo một loại khí chất tươi đẹp đập vào mặt. Nàng từ từ nâng mắt đối diện Giang Tiểu Lâu, ý cười bên môi nhẹ nhàng nở rộ.

Thái tử phi mỉm cười: “Vị này chính là Tạ sườn phi vừa mới sắc phong.”

Tạ Du thướt tha đi lên, thi lễ với Khánh vương phi. Khánh vương phi vội vàng đỡ lấy nàng nói: “Tạ sườn phi không cần đa lễ.”

Tạ Du mỉm cười, ánh mắt cũng không nhìn Giang Tiểu Lâu, chính là đầy mặt ngượng ngùng nói: “Chúc mừng ngài nhận được nghĩa nữ”. Lúc nàng nói tám chữ, vẻ mặt dịu dàng, tươi cười ấm áp, mười phần nhu thuận.

Khánh vương phi nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt bất động thanh sắc: “Nhận ý tốt của Tạ sườn phi, người đang mang thai mọi sự cần phải cẩn thận.” Nói xong, nàng lại phân phó nha hoàn: “Chừa một bàn cho Tạ sườn phi, dặn dò những người khác cẩn thận chút, chớ khinh suất.”

“Dạ”, nha hoàn theo lời mà đi.

Mặc kệ thái tử phi đứng ở chỗ nào, đều có người vây quanh nàng, gắt gao vây kín không kẽ hở, không cho những người khác đường sống chen chân. Tạ Du nhân cơ hội này, đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, trên mặt mang theo tươi cười, cũng đang đợi đối phương mở miệng trước.

“Đã lâu không gặp.” Tạ Du tươi cười dịu dàng, nhưng trong ý cười lại mang theo gai độc, “Ngươi có phải không vui khi nhìn thấy ta, hay là không vui khi ta trở thành sườn phi của thái tử, chứng tỏ ta giỏi hơn ngươi ?”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ý cười càng sâu, leo lên vị trí sườn phi của thái tử cũng không phải là thứ tốt gì, thứ nhất có thái tử phi như hổ rình mồi, thứ hai quý phủ thái tử mỹ nữ như mây, thay đổi nhanh như nước sông chảy qua, muốn sống yên khó hơn lên trời. Nhưng nàng vẫn chưa vạch trần, chính là mỉm cười nhìn đối phương, im lặng không nói gì.

Tạ Du thở dài một tiếng: “Ta biết ngươi hy vọng ta chết, đáng tiếc ta không hề như ngươi mong muốn, vẫn còn sống êm đẹp.” Lúc nàng nói đến hai chữ còn sống, gương mặt trắng thuần đột nhiên trở nên giận dữ, hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ tươi, nhìn lại có ba phần âm độc cùng dữ tợn. Vẻ mặt chỉ thoáng qua chốc lát, rất nhanh nàng liền thay vào dáng vẻ rụt rè, ngữ khí cũng trở nên nhỏ nhẹ: “Bất quá, ở yến hội này ngươi và ta đều có thể xem như đồng bệnh tương liên, nơi này mỗi người ở mặt ngoài tươi cười thân thiết, sau lưng cũng là trào phúng xuất thân thấp hèn của chúng ta.”

Giang Tiểu Lâu theo ánh mắt nàng nhìn lại, vừa vặn Văn An Hầu phu nhân quay đầu cùng ánh mắt hèn mọn chưa kịp thu lại nhìn về phía các nàng, trùng hợp bị nàng thu vào đáy mắt. Nàng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tạ sườn phi hôm nay tới tìm ta cầu hòa sao?”

Dưới ống tay áo dài che phủ mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trên mặt Tạ Du lại hàm chứa ý cười bình thản: “Ngươi nên biết, lúc còn trẻ luôn phạm phải sai lầm, đôi khi thân bất do kỷ, đôi khi bị vận mệnh bức bách, ta là một nữ tử nhu nhược đáng thương. Bởi vì không nhà để về mới không thể không nương tựa Tạ phủ, lại bởi vì nhất thời mù quáng mới đem lòng yêu mến đại ca, càng bởi vì trong lòng ghen tị thiếu chút nữa hại phụ thân… Lúc trước ta ngang bướng không chịu nhận sai, nhưng hiện tại ta đã nghĩ thông suốt, thành tâm hối cải sai lầm mình đã gây ra, hy vọng ngươi có thể tha thứ.”



Giang Tiểu Lâu trầm mặc, ánh mắt dừng trên trâm cài bằng vàng trên đầu Tạ Du, dây tua vàng lóng lánh, theo gió lay động làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của nàng. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chậm rãi nổi lên một tầng gợn sóng, thanh âm so với vừa rồi càng lãnh đạm hơn: “Tạ bá phụ đối với ngươi hết lòng yêu thương, lúc trước ngươi không nhà để về là hắn thu lưu ngươi, lúc mọi người coi thường ngươi cũng là hắn kiên trì che chở ngươi. Nhưng ngươi lại không có chút áy náy nào, bởi vì hắn không thỏa mãn yêu cầu của ngươi, cho nên ngươi sinh ra oán hận, không cam lòng. Theo luật lệ tội giết phụ thân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ ! Dù chứng cớ vô cùng xác thực, hắn thậm chí còn không hề nghĩ muốn ngươi đền mạng! Nếu ngươi thật sự hối cải, sớm đã ở trước phật đường quỳ trăm ngàn lần, mà không phải đứng ở chỗ này, mặc một thân cẩm y hoa phục, mang theo đầu đầy châu ngọc, cùng ta bàn luận vấn đề hối hận hay không ! Ta nói cho ngươi, ngươi không cần bất luận kẻ nào tha thứ, nhưng nội tâm ngươi vĩnh viễn đều phải hổ thẹn, bởi vì người mà ngươi phải xin lỗi là bá phụ, mà không phải ta.”



Tạ Du bị lời nàng nói làm cho sắc mặt thoáng cái trắng bệch, vẻ thất vọng trong mắt dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói), cắn chặt môi nói: “Thì ra ngươi vẫn còn trách ta.”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu hờ hững: “Tạ sườn phi đã lo lắng nhiều, giữa ta và ngươi còn chưa nói tới oán hận.” Nói xong nàng mỉm cười, sau đó rời đi.

Tạ Du nhìn theo bóng dáng của nàng, đáy mắt vốn trong trẻo chậm rãi nổi lên một tầng huyết tinh nhàn nhạt, móng tay sắc nhọn siết chặt khăn tay, che đi sắc hồng trên chóp mũi, mặt mang ý cười: “Giang Tiểu Lâu, làm người quá đắc ý, nhất định sẽ rơi xuống kết cục rất thảm.”

Trên yến hội ăn uống linh đình, chén rượu không ngừng chạm nhau, Khánh vương trước mặt người ngoài đối với Giang Tiểu Lâu rất là ôn hòa, làm như xuất ra từ nội tâm chào đón Giang Tiểu Lâu trở thành một phần tử của Khánh vương phủ, tuyệt đối nhìn không ra chút manh mối. những người khác trong Khánh vương phủ thấy thế, cũng ăn ý diễn trò theo, thái độ đối với Giang Tiểu Lâu vô cùng thân thiết, tạo nên bầu không khí hoà thuận cùng vui vẻ.

Ngay tại lúc yến hội tiến hành đến cao trào, đột nhiên có một nam tử mặc áo xanh chạy ra, vấp ngã ở trước mặt Giang Tiểu Lâu, nước mắt nước mũi một phen, la lớn: “Nương tử, ta cuối cùng cũng tìm được nàng !”

Một lời vừa ra, tất cả mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Khách không mời mà đến một thân áo ngắn màu xanh, mặc trang phục người hầu, gương mặt coi như anh tuấn, chính là mặt mày tang thương, tóc mai hơi bạc, dáng vẻ sa sút. Hắn đi lên muốn chạm tới làn váy Giang Tiểu Lâu, lại bị Tiểu Điệp nhanh tay lẹ mắt giơ chân đạp lên ngón tay: “Ngươi làm gì, dám ngang nhiên vô lễ với tiểu thư chúng ta !”

Ngón tay hắn truyền đến đau nhức, liều mạng rụt tay lại, lớn tiếng kêu lên: “Cái gì tiểu thư nhà ngươi, nàng là thê tử của ta!”

Mọi người dần dần xúm lại, trên mặt mang theo đủ loại cảm xúc, giật mình, rung động, mạc danh kỳ diệu, vui sướng khi người gặp họa, khinh thường… Nhất thời Giang Tiểu Lâu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mỗi người một ánh mắt đều nhìn chằm chằm nàng.

Nàng chính là thần sắc đạm mạc nhìn mọi thứ trước mắt, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, giống như là một gốc hồng mai nở rộ, không nhiễm nửa phần khói lửa nhân gian.

Sắc mặt Khánh vương không khỏi đại biến, tức giận quát lên: “Sao lại xuất hiện kẻ điên trong này, còn không mau bắt hắn lại !” Khánh vương cũng mặc kệ Giang Tiểu Lâu rốt cuộc có liên quan đến chuyện này không, dù là có, trên yến hội này cũng tuyệt đối không thể bại lộ được, nếu không Khánh vương phủ sẽ trở thành trò cười cho người khắp thiên hạ. Hộ vệ Khánh vương phủ vừa muốn xông lên, lại nghe thấy thái tử thản nhiên mở miệng: “Chậm đã !”

Khánh vương nhìn về phía thái tử, nhất thời thần sắc phức tạp.

Ánh mắt thái tử đảo qua Giang Tiểu Lâu, thần sắc nghiêm túc: “Việc này sự tình quan trọng, trực tiếp quan hệ đến trong sạch của Minh Nguyệt quận chúa, nhất định phải hỏi rõ ràng. Người đâu, dẫn hắn tới đây.”

Thái tử ra lệnh một tiếng, lập tức có hộ vệ tiến lên áp giải người này đứng giữa mọi người, hắn đối mặt tầm mắt mọi người, nhưng cũng không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu, khóe miệng trào phúng : “Thái tử điện hạ, nữ tử xinh đẹp trước mặt các người, Minh Nguyệt quận chúa khí chất đoan trang chính là thê tử đã mất tích hai năm của ta, tên nàng không phải Giang Tiểu Lâu, mà là Giang Lệ Nương ! Ta cùng với Lệ Nương chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lúc nàng mười lăm tuổi được cha mẹ làm chủ, đồng ý gả nàng cho ta, cuộc sống vẫn trải qua tốt đẹp, nào ngờ Liêu Châu xảy ra lũ lụt, toàn bộ gia sản tích cóp đều bị mất sạch ! Ta liền vụng trộm đem vật dụng trong nhà ra ngoài cầm, kết quả ở trên chiếu bạc thua sạch, nghèo túng cùng chán nản làm ta mất lí trí, ngay cả nàng ta cũng bán đi.”

Trên mặt Tạ Du hiện ý cười, mang theo hàn ý nhàn nhạt.

Sắc mặt mỗi người đều thay đổi, hắn luôn miệng nói Giang Tiểu Lâu là thê tử của hắn, thậm chí biết nàng là người đến từ Liêu Châu, sắc mặt Khánh vương phi trở nên trắng bệch.

Sắc mặt Khánh vương thay đổi mấy lần, rốt cuộc không cố kỵ thái tử, lạnh lùng nói: “Không biết tên hỗn trướng này từ đâu tới, cũng dám vu khống quận chúa, mau, đuổi hắn ra ngoài!”

Thái tử từ tốn nói: “Vương gia không cần nóng vội, vẫn nên tra rõ mọi chuyện, mới không oan uổng quận chúa. Minh Nguyệt quận chúa, ta hỏi một câu, quận chúa có quen biết người này ?”

Thần sắc mọi người trong Khánh vương phủ khác nhau, Tương Hiểu Vân kinh ngạc, Hách Liên Thắng mỉm cười, Tả Huyên nôn nóng, Hách Liên Tuệ trầm mặc, duy nhất Thuận phi đứng giữa chỗ sáng hòa cùng chỗ tối, hé ra gương mặt tuyết trắng, thần sắc vô cùng trấn định.

Đối mặt chất vấn của thái tử, khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện lên ý cười lạnh: “Điện hạ vì sao không hỏi xem người này có chứng cớ gì?”

Khánh vương phi lập tức mở miệng: “Phải rồi, chẳng lẽ hắn nói bậy, chúng ta liền tin lời hắn ?”

Khánh vương khó được cùng vương phi đứng ở cùng trận tuyến, quắc mắt trừng trừng, lạnh lùng trách cứ nói: “Ngươi mà còn nói hươu nói vượn, chớ có trách ta sai người đánh gãy hai chân ngươi !”

Nam tử run run, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta nhớ rõ ——trên lưng nàng có một nốt ruồi đen.”

Lời vừa thốt ra, nhóm phu nhân không khỏi che mặt khe khẽ nói nhỏ.

“Ôi, thật sự là mắc cỡ chết người, trước công chúng nói ra lời như vậy!”

“Đúng vậy, nữ nhi xuất thân thương môn thật chẳng có quy củ, lại làm ra chuyện xấu hổ bực này.”

” Thể diện Khánh vương phủ đều bị nàng làm mất hết, cái gì kim chi ngọc diệp, cái gì Minh Nguyệt quận chúa, chẳng qua là một thôn phụ đã gả cho người khác. Nữ tử lấy phụ đức làm đầu, nàng còn luôn mồm không chịu nhận phu quân của mình …”

Dưới tình huống này thay đổi thành người khác, đối diện với ánh mắt chán ghét cùng khinh rẻ đều rơi vào trạng thái rối loạn, không biết làm sao, thậm chí cảm thấy vô cùng xấu hổ, Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, gió đêm nhẹ nhàng phất qua làm bay làn váy của nàng, chiếu ra ánh nến sáng ngời, có ảo giác rằng cả người nàng đang nhẹ nhàng bay lên. Trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt hoàn toàn là tĩnh mịch, rét lạnh vô cùng.

Tiểu Điệp bật thốt lên : “Nói năng xằng bậy, trên lưng tiểu thư nhà ta căn bản không có nốt ruồi nào !”

Nam tử kia lập tức lớn tiếng nói: “Có phải hay không, ngươi bảo nàng cởi y phục trước mặt mọi người kiểm tra xem sẽ biết.”

“Lớn mật!” Thái tử giận dữ vỗ mạnh xuống bàn, thần sắc trở nên u lãnh, “Quả nhiên là không có phép tắc, đường đường quận chúa mà ngươi cũng dám nhục nhã, vả miệng cho ta!”

Trong lúc nhất thời lập tức có hai thị vệ như sói như hổ nhào tới, lấy khí thế sét đánh vả miệng hắn, khuôn mặt hắn lập tức sưng đỏ, lại còn không quên hướng về phía Giang Tiểu Lâu khàn giọng hô: “Nương tử, ta ngàn dặm xa xôi mới tới được kinh thành, khó khăn nghe được tin nàng ở đây, sao nàng không chịu nhận ta! Tuy rằng ta làm sai, nhưng một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình ! Nàng trách ta nhẫn tâm bán nàng, nhưng hiện tại không phải nàng trở thành quận chúa sao, tốt xấu nhớ kỹ chúng ta cùng giường cộng chẩm, không nên mặc kệ ta lưu lạc đầu đường, không nhà để về !”

Nam tử nói liên miên không ngừng, mọi người đã tin hơn phân nửa, ai ai cũng biết Giang Tiểu Lâu đến từ Liêu Châu, lại đối với quá khứ của nàng hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại mọi chuyện bị vạch trần, họ liền cho rằng là đúng. Thì ra nàng chẳng qua là một nữ nhân có gia cảnh sa sút, may mắn trở thành bằng hữu Dao Tuyết quận chúa, được Khánh vương phi coi trọng, nay lại được sắc phong quận chúa. Mọi người có thể bỏ qua xuất thân thấp hèn của nàng, lại tuyệt đối không thể tha thứ nàng vứt bỏ phu quân, phẩm cách đê tiện leo lên nhà cao cửa rộng.

Bờ môi Thuận phi khẽ mở, trên mặt thật tâm biểu hiện lo lắng, thấp giọng khuyên giải: “Minh Nguyệt quận chúa, việc này nháo thành như vậy, thật sự rất mất mặt ! Theo ta thấy, phu thê các ngươi nếu có khúc mắc gì, không ngại bình tĩnh ngồi xuống thương lượng…”

Nàng luôn miệng nói là hai chữ “Phu thê”, Khánh vương phi giận tím mặt, nhất thời tức giận đến đau lòng: “Ngươi còn không im miệng!”

Đầu óc Khánh vương dần mơ hồ như muốn ngất đi, thần sắc giận dữ: “Nên im miệng chính là ngươi! Chính ngươi cứng rắn muốn nhận nàng ta, hiện tại nháo thành bộ dáng này, quả thực là mất hết thể diện!”

Giang Tiểu Lâu đối với mọi chuyện mắt điếc tai ngơ, từ trên cao nhìn xuống nam tử kia, nhếch khóe miệng, giống như đang cười nhạo: “Ngươi luôn miệng nói ta là thê tử của ngươi, có tín vật gì chứng minh?”

Nam tử đột nhiên cả kinh, lập tức từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, giơ lên cao nói: “Nàng xem, đây chính là khăn tay nàng tự tay thêu, chẳng lẽ nàng quên rồi sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, trên mặt chứa ý cười trào phúng: “A, tự tay ta thêu sao?” Tiểu Điệp lập tức đoạt khăn tay đưa tới cho Giang Tiểu Lâu xem.

Mọi người thấy Giang Tiểu Lâu vẫn còn gắng gượng giãy dụa, đều hiện ra thần sắc chán ghét.

Thuận phi thở dài một tiếng: “Minh Nguyệt quận chúa, dù sao cũng là phu quân của ngươi, sao có thể vô tình vô nghĩa như thế, tâm ngươi thật sự rất…”

Tạ Du xa xa nhìn lại, nhịn không được đắc ý nhếch môi, trò diễn này thật là ngoạn mục!

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng trên khăn tay, không khỏi thở dài một tiếng: “Ngươi xác định đây là khăn tay của ta?”

“Đương nhiên!” Hắn một mực chắc chắn.

Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Thủ pháp thêu hoa mẫu đơn trên khăn tay quả thực tinh xảo vô cùng, xảo đoạt thiên công [ 2 ] … Chỉ tiếc ta không có bản lãnh có thể thêu xuất thần nhập hóa như thế.”

[ 2 ] nhân tạo tinh vi hơn so với tự nhiên, mô tả kỹ thuật cao siêu.

Tuy rằng Khánh vương phi nhìn không rõ hoa văn trên khăn tay, lại vội vàng thay nàng giải thích: “Đúng vậy, kỹ thuật thêu thùa của Tiểu Lâu không giỏi, khăn tay thường ngày đều do Phượng Hoàng lâu chế tác…”

Âm thanh Khánh vương lạnh lùng nói: “Có đúng hay không, còn không phải do nàng nói, ai có thể bịt miệng nàng !”

Sóng mắt Giang Tiểu Lâu lưu chuyển, từ tốn nói: “Chất liệu sa tanh này ta cảm thấy vô cùng quen mắt, chính là tơ lụa nổi danh của Hồ Châu, ta nói đúng không ?”

Lập tức có phu nhân mắt sắc gật đầu: “Không sai, màu sắc, độ sáng, chất vải quả thật là tơ lụa ba năm trước đây từng phổ biến một thời Hồ châu, nhưng lại có quan hệ gì?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nâng khăn tay lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tơ lụa Hồ châu chuyên cung ứng cho kinh thành, giá trị xa xỉ, lúc ta ở Liêu Châu, làm sao có thể sở hữu được món quý giá này, huống chi dựa theo lời người này, lúc ấy gia cảnh nhà ta chỉ có bốn bức tường, sao ta có thể mua được vật giá trị này ?”

Nam tử nhất thời ngạc nhiên, há to miệng, vẻ mặt trông rất buồn cười.

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm nói, hai mắt sáng kinh người: “Trên khăn tay thêu hoa mẫu đơn trông rất sống động, đường thêu vô cùng nhuần nhuyễn, rõ ràng đây là dùng châm vẽ tranh, trong chư vị không ai nhận ra đây là thủ pháp thêu gì sao?”

Mọi người nghe xong lời này, nhất thời nổi lên lòng nghi ngờ, đều vây quanh tiến lên quan sát. Trương tiểu thư đứng bên phải xem xét nửa ngày, vội kinh hô: “Đây là thủ pháp thêu của Thập Lục Nương, nàng tự nghĩ ra cách thêu tranh vẽ này, chân chính thêu độc bộ thiên hạ !”

Thập Lục Nương thuở nhỏ học thêu, tạo ra kỹ nghệ thêu riêng, người khác khó có thể bắt chước. Lại nói tiếp, hoa văn mẫu đơn trên y phục của nàng chính là châm pháp khuê các tú, đúng là thuộc sản nghiệp Tạ gia…

Giống như bị một chậu nước lạnh đổ ập xuống, Tạ Du đứng bật dậy, nhất thời không thể phản bác, nóng lòng làm đổ chén rượu trước mặt.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Thập Lục Nương xưa nay làm người thanh cao kiêu ngạo, cố tích vũ dực [ 3 ], vô số người tới cửa thỉnh giáo đều bị cự tuyệt ngoài cửa, chỉ có Tạ bá phụ mới mời được nàng ấy. Đáng tiếc học ‘khuê các tú’ [ 4 ] cần có thiên phú cực cao, các tiểu thư khác của Tạ gia học không thành, chân truyền duy nhất của nàng … Chỉ có Tạ tứ tiểu thư. Tạ sườn phi, nhìn đai thắt lưng bên hông Thái tử, cùng hoa mẫu đơn trên khăn tay, đều xuất phát từ bàn tay một người.”

[ 3 ] Chỉ những người coi trọng thanh danh, luôn hành động cư xử tốt đẹp để bảo vệ thanh danh của mình.



[ 4 ] Khuê các tú chỉ loại “thêu tranh vẽ của các văn nhân”, xuất hiện từ Bắc Tống hậu kỳ, được sáng chế từ các danh môn khuê tú, chủ yếu là mô phỏng theo tranh vẽ của các văn nhân, dùng màu sắc lịch sự tao nhã, tiêu chuẩn nghệ thuật có vẻ cao, bình thường chỉ dùng để tặng lễ hoặc ngắm nhìn. (Cám ơn bạn AliceGame bên vnsharing đã giúp giải thích từ này)



Thuận phi ngây người, tim đập thình thịch vừa vội lại nhanh, không tự chủ siết chặt khăn tay.

Mồ hôi to như hạt đậu từ hai bên tóc mai Tạ Du chảy xuống, một trận choáng váng hoa mắt ập tới, thanh âm ẩn ẩn có chút phát run: “Giang Tiểu Lâu, ngươi có ý gì?”

……………… Hô hô màn diễn phấn khích này có làm mọi người sướng tê người không. Thích nhất kiểu dùng chiêu của người hại mình đánh trả lại kẻ đó.

/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status