Vũ Động Càn Khôn

Chương 92: Tính toán của hai nhà Lôi - Tạ

/1309


Ở trong đại viện của Lôi gia có một cái đại sảnh rộng rãi giống như quảng trường, và trong giờ phút này, đại sảnh ồn ào ầm ĩ khác thường, người người tấp nập qua lại, cho thấy nơi đây tràn ngập không khí vui mừng.

Đoàn người Lâm Chấn Thiên đi thẳng vào trong đại sảnh, sau đó, dưới nhiều ánh mắt kinh ngạc của những người ở bên trong, bọn họ tự mình tìm một chỗ, an nhiên ngồi xuống.

Trong đại sảnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đám người Lâm gia, bất quá không có ai chủ động tiến lên chào hỏi. Hôm nay, thanh thế hai nhà Lôi - Tạ đang trong thời kỳ thịnh vượng, mà Lâm gia lại là kẻ đối đầu bọn họ. Trong lúc này, người nào qua lại với bọn họ chính là đắc tội với hai nhà Lôi - Tạ, xem ra chẳng có lời lãi gì.

Mà cũng chính bởi vì vậy mới dẫn đến việc, mọi người Lâm gia ngồi ở một góc không ai lai vãng, đại đa số mọi người có ý tránh xa bọn họ.

Đối với tình huống như vậy, Lâm Chấn Thiên ngược lại tỏ ra lạnh nhạt không thèm quan tâm, và cũng không cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn.

Thời gian trôi qua, trong đại sảnh càng lúc càng náo nhiệt tưng bừng, phần đông thế lực trong vòng trăm dặm quanh Thanh Dương trấn đều lục đục kéo đến, sau đó ngồi vào bàn tiệc.

Thực lực ở trong những thế lực này cũng không có kém bao nhiêu, tuy nói có chút chênh lệch nếu so sánh với Lâm gia, nhưng nếu liên hợp lại thì trở thành một lực lượng hùng mạnh mà ai cũng không dám tùy tiện chọc đến.

Không lâu, sau khi hơn phân nửa các thế lực tụ họp tại đây, nơi cửa lớn của đại sảnh truyền lại vài tiếng to nhỏ, sau đó đoàn nhân mã đi thẳng vào bên trong.

"Cuồng Đao Võ Quán cũng tới rồi"

Nhìn đám nhân mã kia đang tiếng vào đại sảnh, những tiếng xì xầm bàn tán nổi lên.

Nghe được những âm thanh này, Lâm Động liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của La Thành, và ở phía sau La Thành, hắn còn nhìn thấy Ngô Vân, một người mà hắn đã lâu rồi không gặp.

Sau khi La Thành tiến vào đại sảnh, ánh mắt đảo quanh rồi bỗng nhiên dừng lại nơi Lâm gia đang ngồi, trên khuôn mặt đầy những vết sẹo làm người khiếp sợ kia nở một nụ cười, và rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của khách khứa trong ở trong đại sảnh, hắn dẫn người đến trước mặt đám người Lâm gia.

"Lâm lão gia tử, xem ra thân thể vẫn còn cường tráng a…" La Thành hướng về Lâm Chấn Thiên chấp tay chào, ánh mắt lướt qua trên người của đối phương, chợt trong lòng có chút run sợ, vì từ trên thân thể người này hắn tựa hồ có được cảm giác bị áp bách, một loại cảm giác mà hắn chừa từng có bao giờ. Xem ra, theo như lời Lâm gia, đích xác Lâm Chấn Thiên đã thành công đột phá đến Nguyên Đan Cảnh.

"Ha hả, La quán chủ cũng không kém a." Lâm Chấn Thiên cười đáp lại.

Trong lúc La Thành cùng chuyện trò với Lâm Chấn Thiên, Ngô Vân cũng đến gần Lâm Động, ánh mắt lướt nhìn đánh giá một hồi, sau đó mới thấp giọng nói: "Hắc, ta nghe quán chủ nói, ngươi như đã đem Lôi Hình của Lôi gia …" Nói đến đây, Ngô Vân đưa tay lên làm cái động tác cắt cổ.

Lâm Động cười qua loa, tùy ý gật đầu.

"Con mẹ nó, ngươi khủng khiếp vậy sao?" Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Ngô Vân không khỏi kinh hoàng trợn mắt. Hắn bây giờ, sau khi trải qua một đoạn thời gian khổ luyện, chỉ mới đạt được trình độ Địa Nguyên Cảnh trung kỳ. Tốc độ này vốn đã là không chậm, nhưng không ngờ, Lâm Động bây giờ đã có thể đánh chết cao thủ Thiên Nguyên Cảnh.

Nhìn thấy bộ dáng buồn bực kia, Lâm Động cười cười, sau đó liền chuyển đề tài.

Sau khi La Thành cười nói cùng Lâm Chấn Thiên, hắn liền kéo Ngô Vân đang ở bên cạnh vui vẻ chuyện trò cùng Lâm Động, vào chỗ ngồi.

Sau lúc đám người La Thành ngồi xuống, những tiếng ồn ào nhộn nhịp cũng giảm xuống đôi ba phần. Đột nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền lại một tiếng động lớn, rồi sau đó Lôi Báo - trên người mặc bộ y phục đen, tươi cười mang theo số lớn nhân mã của Lôi - Tạ hai nhà đi vào đại sảnh.

Không thể không nói tới, Lôi Báo ở trong Thanh Dương trấn này quả thật có một chút uy tín, vì vậy khi thấy hắn xuất hiện, một số thế lực vội vàng đứng dậy, miệng không ngớt chúc mừng.

Đối với cái loại sao quanh trăng sáng (xu nịnh) này, Lôi Báo hiển nhiên cực kỳ hài lòng, nếp nhăn trên khuôn mặt giống như một loại hoa cúc nở rộ, bung cánh ra.

Ở phía sau Lôi Báo, Tạ Khiêm cũng cùng với một số phần tử trọng yếu của hai nhà cũng tươi cười đáp lễ.

Ánh mắt của Lâm Động dừng lại trên người của Lôi Báo khi hắn vừa xuất hiện, Chợt hắn có vẻ không kềm được nhíu mày nhăn mặt. Không hiểu tại sao hắn luôn có cảm giác là Lôi Báo bây giờ và lúc trước có gì khác lạ.

Trong lúc Lâm Động cau mày suy nghĩ, Lôi Báo và đám người Tạ Khiêm cũng vừa đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm gia, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chợt trở nên yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ về hướng bên này. Bạn đang đọc truyện tại

/1309

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status