Vũ Động Càn Khôn

Chương 80: Gặp tập kích

/1309


Trên cổ mộc phủ đầy rêu xanh, trong lúc mơ hồ, Lâm Động như có thể nhìn thấy được một ít ký hiệu mờ nhạt ở mặt ngoài. Lúc này hắn mới có chút giác ngộ, xem ra những ký hiệu này chính là nguyên nhân khiến cho tinh thần lực dao động.

Ánh mắt Lâm Động nhìn thoáng qua cổ mộc rồi vội vã thu hồi lại, chỉ tay về phía Tứ phẩm linh dược Thanh Mộc Linh Hành, nhìn về phía một người áo đen đứng sau quầy hàng, hỏi: "Giá bao nhiêu?"

Nghe vậy, người áo đen mang nón tre khẽ đẩy lên, thanh âm không mặn không nhạt (không trầm không bỗng) trả lời: "Một trăm khối Dương Nguyên Thạch."

"Quá mắc?" Lâm Động nhíu mày, nói.

Người áo đen buông tay xuống, không nói thêm lời nào, hành động gọn gàng dứt khoát. Thấy vậy, Lâm Động im lặng, những nơi buôn bán ở dưới này đây cũng đều có đặc tính như vậy sao?

"Vật này là cái gì thế?" Lâm Động chỉ vào cổ mộc phủ đầy rêu xanh, làm như chỉ là thuận tiện hỏi tới.

"Không rõ cho lắm." Người áo đen thản nhiên trả lời.

Nhìn thấy người này thẳng thắng như vậy, Lâm Động cười một tiếng, rồi nói: "Vật này cộng thêm Thanh Mộc Linh Hành, có giá một trăm khối Dương Nguyên Thạch, sao hả?"

"Một trăm năm mươi khối"

"Vật này ngay cả là cái gì ngươi cũng không biết, vậy mà muốn bán với giá năm mươi khối Dương Nguyên Thạch?" Lâm Động nhướng mày, hỏi.

"Nếu ta biết nó là cái gì, không phải năm mươi khối Dương Nguyên Thạch là có thể mua được. Hãy xem ký hiệu mờ nhạt ở trên đó, nhất định là đồ vật có liên quan đến Phù Sư, nếu không phải Thanh Dương Trấn này không có sự tồn tại của Phù Sư, ta thật không có mang ra bán" Người áo đen vênh vang tự đắc nói: "Muốn mua thì mua, không mua ta cũng không miễn cưỡng, …"

Lâm Động lại một lần nữa không nói gì, vốn vẫn còn muốn thừa dịp tìm chút bảo bối, không ngờ tới rằng đám người buôn bán tại nơi này lại gian trá như vậy.

Đứng trước quầy hàng một hồi lâu, Lâm Động không biết làm gì hơn đành thở dài một hơi, lấy ra mười lăm viên Dương Nguyên Đan từ trong túi Càn Khôn, vứt cho người áo đen.

"Ha hả, rất hào phóng." Một lúc nhận được mười lăm viên Dương Nguyên Đan, người áo bào đen kia, trong giọng nói mới có phần vui mừng, cười híp mắt nói.

Lâm Động liếc nhìn hắn, chẳng thèm khách sáo với hắn làm gì, nắm lấy Thanh Mộc Linh Hành và cổ mộc kia, sau đó nhét vào trong túi Càn Khôn, quay người bỏ đi.

Thời gian kế tiếp, Lâm Động đi dạo một vòng trong Phường hội dưới lòng đất, cũng chẳng trao đổi được gì ngoài một gốc cây Tứ phẩm linh dược mà thôi, tuyệt vọng, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua, xoay người rời khỏi nơi giao dịch dưới đất này.

Ra khỏi trụ sở giao dịch, Lâm Động vẫn là cẩn thận, đi dạo lung tung một hồi, rồi khi đến một góc không có ai, đem nón tre gở xuống, vỗ vỗ vào ngực nơi túi Càn Khôn cất giấu, thản nhiên xoay người hướng về hướng bên trong Phường Giao dịch mà đi tới.

Với những bước chân chậm chạp, Lâm Động tiêu sái đi qua mấy con phố, và trong lúc bất tri bất giá đó, những tiếng nói nhốn nháo náo nhiệt ở chung quanh cũng từ từ giảm dần.

Lâm Động lần nữa lại đi qua một con đường, bước chân đột nhiên ngừng hẳn lại, vẻ mệt mỏi biếng nhác trên khuôn mặt hầu như từ từ biến mất không còn nữa.

Bởi vì hắn phát hiện con đường này không có một bóng người qua lại!

Phường Giao dịch chính là chỗ lớn nhất trong Thanh Dương Trấn với lượng người đi lại quá nhiều, trên một con đường sao lại quá trống trãi vắng tanh như vậy được? Hơn nữa hắn hoàn toàn hiểu rõ là lúc trước, con phố này người qua lại khá đông mà…

"Bắn!"

Đang khi Lâm Động thoáng dừng chân, một tiếng xé gió chói tai đột nhiên vang lên, một mũi tên sắc bén tựa như tia chớp, từ những ngôi nhà bạo xuất ra, với góc độ điêu ác, nhắm thẳng vào lưng, nơi tất yếu của Lâm Động.

Sự tập kích bất ngờ này làm cho Lâm Động sắc mặt thay đổi, vội vàng quay đầu lại nhìn thấy mũi tên đã đến gần ngay trước mắt, không thể né tránh.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Động vẫn không mất bình tĩnh, tâm trí vừa động thì một đạo sóng tinh thần tức khắc dao động, từ trong Nê Hoàn Cung bùng phát ra.

"Ong!"

Mũi tên quỷ dị phóng ra từ không trung chỉ còn cách Lâm Động chừng nửa tấc, đầu mũi sắc bén phát ra một mùi thơm lạ lùng, rõ ràng đã bị thoa kịch độc. Nếu mà bị bắn trúng, e rằng sẽ phải bị mất mạng tại chỗ.

"Có người muốn giết ta!"

Trong đầu liền hiện lên ý niệm, Lâm Động lập tức lùi ra sau, mũi tên trước mặt vô lực rơi xuống đất. Trong khi Lâm Động thối lui, xung quanh tiếp tục vang lên những tiếng xé gió, sau đó hàng loạt mũi tên giống như mưa tuôn, mãnh liệt bắn xối xả vào người Lâm Động.

Lâm Động với sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu khởi động Nguyên Lực ở quanh thân, tinh thần lực cũng lan tràn bung ra, đem quỹ tích của những mũi tên kia toàn bộ phân tán, thân hình chớp động, tránh né tất cả.

Xuy … xuy

Mũi tên mãnh liệt bắn xuống mặt đất, cắm vào mặt đất khoảng chừng nửa ngón tay, đuôi tên nhanh chóng rung lên phát ra tiếng ong ong.

"Xuy xuy xuy!

Lâm Động chợt di chuyển ra phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đồng thời vung cánh tay lên, mười đạo hắc mang (mũi nhọn màu đen) từ trong tay áo bạo xạ ra, nhanh như tia chớp bắn về hướng những ngôi nhà khắp bốn phía. Lập tức có vài tiếng kêu trầm thấp vang lên, mười bóng người trong tay cầm trường cung từ trên những ngôi nhà ngã lăn xuống.

"
Người của Lôi gia!"

Vừa thấy được phục sức (áo quần) của những người đó, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, hắn không ngờ tới Lôi gia lại hận thù hắn đến mức này.

/1309

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status