Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.9 - Chương 79 - Chương 79

/177


Cái gì mà vì bạn bè?” Miêu Tiêu Bắc phất tay Lam Minh đang giữ đầu mình, “Anh đừng có làm bậy!”“Làm mẫu chút đi!”

“Không!” Miêu Tiêu Bắc sống chết giãy ra.

Lam Minh không chịu, “Cũng đâu phải chưa từng hôn!”

“Đó là do anh chơi đánh lén!” Miêu Tiêu Bắc thà chết cũng không khuất phục.

Khiết Liêu đứng trước cửa phòng, khoanh tay nhìn hai người ‘vật lộn’, không biết phải nói gì.

“Hai người nói chuyện gì vậy hả!” Miêu Tiêu Bắc bất mãn nhìn Lam Minh, “Không thể nuông chiều hắn được, rõ ràng là hắn không đúng!”

“Nhưng Tiêu Hoa rất cứng nhắc!”

Hiển nhiên, trong chuyện của Tiêu Hoa và Khiết Liêu, Lam Minh đứng về phe Khiết Liêu còn Miêu Tiêu Bắc đứng về phe Tiêu Hoa.

“Tiêu Hoa muốn nói chuyện làm ăn! Mà lần nào hắn cũng tới quấy rối, tự nhiên tức giận!”

“Cũng là vì Tiêu Hoa thôi, thấy hắn bị người ta chiếm ưu thế, qua giúp có gì mà không đúng chứ!”

“Nói tới nói lui có liên quan gì tới hôn nhau?!” Miêu Tiêu Bắc trừng Lam Minh, “Anh căn bản là mượn chuyện người ta nói chuyện của mình!”

“Tôi chỉ muốn dạy Khiết Liêu, lúc Tiêu Hoa kích động thì làm sao mới làm hắn bình tĩnh lại!” Lam Minh nói rất hợp tình hợp lý, “Chiêu này xài với cậu rất hiệu quả!”

“Làm gì có!”



Hai người cứ giằng co, Khiết Liêu liếc mắt xem thường, cảm thấy vẫn nên đi ngủ thì hay hơn.

Cổ Lỗ Y vỗ cánh, nghiêng đầu nhìn hai người cãi nhau, chớp mắt một cái… Bay gần tới, vươn hai bàn tay nhỏ bé đẩy ót hai người…

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh không để ý, bị Cổ Lỗ Y đẩy một cái, trực tiếp va vào nhau.

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.

Lam Minh nắm được thời cơ, giữ cằm Miêu Tiêu Bắc hôn xuống… Quả nhiên, Miêu Tiêu Bắc liền bình tĩnh trở lại.

Khiết Liêu híp mắt nhìn, sờ sờ cằm — Quả nhiên chiêu này rất hữu hiệu!

Cổ Lỗ Y khoanh tay, vẫy đuôi, vừa lòng gật đầu.

Nụ hôn dài chấm dứt, Miêu Tiêu Bắc thở phì phò, đạp Lam Minh một cái, ôm Cổ Lỗ Y định bỏ trốn, đánh vài cái vào mông nó.

“Huhuhu.” Cổ Lỗ Y ầm ĩ khóc, cuối cùng cũng làm Miêu Tiêu Bắc đau lòng, xoa xoa mông nó, bế nó xuống lầu. Chuyện này hắn không quan tâm, Khiết Liêu và Lam Minh cùng một giuộc, Tiêu Hoa không để ý tới hắn là đúng.

Dưới lầu, mọi người đều đang bận rộn, Miêu Tiêu Bắc cầm chìa khóa, mang Cổ Lỗ Y ra xe.

Cửa xe vừa đóng lại, xoay đầu nhìn… Ở ghế phó lái, Lam Minh đã yên vị từ bây giờ.

“A…” Miêu Tiêu Bắc không chuẩn bị tinh thần, hoảng sợ, nhíu mày nhìn Lam Minh, “Anh đi theo làm gì?”

Lam Minh bế Cổ Lỗ Y xoa xoa nắn nắn, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chẳng lẽ hôn có một cái đã bỏ nhà đi?”

“Ai bỏ nhà đi chứ!” Miêu Tiêu Bắc bất mãn trừng mắt nhìn Lam Minh, chỉnh kính chiếu hậu, “Tôi muốn về nhà một chuyến.”

“Nhà nào?”

“Nhà cũ.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, khởi động xe.

Lam Minh để Cổ Lỗ Y qua chiếc ghế nhỏ, đưa táo cho nó ăn, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Đi lấy đồ?”

“Lấy quần áo mùa thu đi giặt, ừm… Còn có chút đồ đột nhiên muốn xem.”

“À…” Lam Minh nhướn mày, cười cười nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, trên mặt cậu có viết hai từ.”

“Hai từ gì?”

“Hoài niệm.”



Xe vững vàng đậu trong bãi đậu xe.

Hai người leo xuống, Miêu Tiêu Bắc nhét Cổ Lỗ Y vào túi, cùng Lam Minh vào thang máy. Nhớ lại chuyện ma quái lần đó, Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ thở dài, bản thân chỉ có chút tò mò, vào thư viện xem lén vũ dạ tập, trăm triệu lần cũng không nghĩ lại nháo thành cục diện như bây giờ.

Đứng trước cửa tìm chìa khóa, Miêu Tiêu Bắc đã chuẩn bị tâm lý, bên trong nói không chừng đã bị quỷ làm cho rối tung rối mù.

Tra chìa mở cửa ra… Bên trong vẫn gọn gàng như lúc đi, chỉ có hơi bám bụi, cũng may căn nhà nhỏ này vẫn ngăn nắp sạch sẽ.

Miêu Tiêu Bắc dạo một vòng, không có gì khác thường, nhẹ nhàng thở ra, chạy vào phòng mở tủ quần áo, tìm cái thùng cất quần áo mùa thu, hắn đột nhiên nhớ tới phòng sách. Nhấc cái ghế qua giá sách, Miêu Tiêu Bắc leo lên, lấy chiếc hộp giấy để trên tầng cao nhất.

“Đây là cái gì?” Lam Minh hỏi.

“Kỷ niệm thời trung học.” Miêu Tiêu Bắc mở nắp hộp, bên trong có thư, bút ký, cuốn sổ ghi lời nhắn, và ba cuốn album.

“Sao đột nhiên lại muốn xem cái này?”

Miêu Tiêu Bắc lật xem ảnh chụp, như rơi vào hồi ức, “Anh không nhắc tôi cũng không nhớ, hôm nay gặp Vương Thiên Hoa, đột nhiên nhớ lại. Tôi nhớ thời trung học, có vài người bạn rất tốt, lúc nào cũng chơi cùng nhau.”

Nói xong, lấy tấm ảnh năm người đưa cho Lam Minh, “Nè!”

Lam Minh cầm lấy nhìn, nhướn mày, “Cậu thời trung học?”

Cổ Lỗ Y cũng bay tới, ngồi trên vai Lam Minh tò mò xem.

Lam Minh nhìn thật lâu, nói một câu, “Béo tròn ghê nha, lúc đó gặp được cậu thì tốt rồi, phải cắn một cái!”

Cổ Lỗ Y gật đầu.

Miêu Tiêu Bắc giật lại tấm ảnh, đạp Lam Minh một cái.

“Phong Tiểu Vũ đây hả? Nhìn như thằng nhóc con!” Lam Minh xoa xoa chỗ bị đạp, hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Mười sáu mười bảy tuổi thì giống nhóc con đúng rồi!” Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Tiểu Vũ cũng có thể xem là thanh mai trúc mã của tôi, còn ba người kia là bạn cùng phòng, Vương Thiên Hoa, Tiễn Lương và Dư Khải.”

“Sau đó? Không liên lạc với nhau nữa?”

“Không có.” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ thở dài, “Thật kì lạ, hồi trung học tốt như vậy, sau đó lại không có cơ hội gặp lại, lúc tốt nghiệp, Dư Khải có liên lạc với tôi một lần, nói là muốn gặp nhau, nhưng khi đó tôi đang ở nước ngoài diễn xuất, Tiểu Vũ và Danh Vũ cũng ra nước ngoài… Cho nên không tham gia được, không biết ba người bọn họ có gặp nhau không.”

Miêu Tiêu Bắc cảm khái vài câu, cầm đồ ra ngoài.

“Mang ảnh chụp theo luôn hả?” Lam Minh có chút để ý, Miêu Tiêu Bắc có một khoảng thời gian trong quá khứ mà hắn không biết, quen biết rất nhiều người.

“Thì sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn.

“Không…” Lam Minh bĩu môi, “Mấy người hời hợt như vậy mà cậu nhớ rất rõ, tôi quan trọng như vầy thì lại quên…”

“Ghen hả?” Miêu Tiêu Bắc cười tủm tỉm, sờ sờ đầu Lam Minh, “Ác ma keo kiệt.”

“Nói rồi, là thần ma không phải ác ma!” Lam Minh đuổi theo Miêu Tiêu Bắc vào thang máy.

Miêu Tiêu Bắc lấy mấy thứ này cũng có mưu tính riêng, dựa theo lời Lam Minh, Thiên Hoa bị cái gì đó bám vào, tốt nhất có thể moi được hết từ miệng hắn. Nhưng Miêu Tiêu Bắc không phải người giỏi giao tiếp, lại nhiều năm không gặp, bởi vậy cách tốt nhất là tán gẫu.

Leo lên xe, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Anh có vội về nhà không?”

Lam Minh gối hai tay sau đầu, cười xấu xa, “Chuyện của tôi có cần về hay không cũng làm được, trong xe cũng chơi…”

Nói còn chưa dứt lại bị Miêu Tiêu Bắc cầm cái gối đập một phát.

Miêu Tiêu Bắc khởi động xe, lái tới một trường trung học.

“Trường trung học?” Lam Minh hoàn toàn không biết nói gì, “Bắc Bắc, cậu định dành cả ngày để hoài niệm?”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc xuống xe, bước về phía ngôi trường.

Lam Minh bất đắc dĩ đuổi theo.

Chú bảo vệ vẫn là người cũ, ông nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Ái dà!”

Miêu Tiêu Bắc cười ha hả bước tới, “Chú Lưu!”

“Bắc Bắc!” Chú Lưu vui mừng đẩy cửa phòng bảo vệ chạy ra, kéo Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, “Giờ là đại minh tinh rồi! Hai hôm trước chú mới dẫn cháu gái đi xem con diễn.”

Miêu Tiêu Bắc có chút bất ngờ, “Cháu gái?”

“Cháu gái của chú cũng thích múa, nhìn thấy con liền đứng hình, còn mua một đống đồ về con.” Ông nói xong, bước vào trong, xách cái túi để bên giường, “Nó đang tập múa, con xem!” Nói xong liền cầm ra mấy bức chân dung và CD vũ đạo, “Nó có nói con trời sinh đã dành cho múa.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy liền mở to mắt, không ngờ Phong Danh Vũ đã lặng lẽ ra tập ảnh chân dung của EX!

Lam Minh thì lại nhướn mày, “Chụp không tệ nha!”

“Ố, con cũng là ngôi sao của EX gì hả?” Ông cười hắc hắc, nói với Lam Minh, “Cháu gái chú nói con với Tiêu Bắc là cái gì nhỉ… CP? Còn nói thần thần gì đó, qua đây, ký cho con bé một chữ đi.”

Miêu Tiêu Bắc cười xấu hổ, trong lòng nghĩ, về nhà phải xử đẹp Phong Danh Vũ… Còn có Long Tước nữa, hắn chắc chắn là đồng lõa!

“Chú Lưu, thầy cô giáo hồi đó vẫn còn dạy chứ chú?” Miêu Tiêu Bắc ký tên bên cạnh bức ảnh của mình, hỏi.

“Ai da… Còn vài người.” Chú Lưu nghĩ nghĩ, “Có vài người đã bị điều đi rồi, mấy người về hưu, còn mấy người trẻ trẻ thì vẫn còn dạy, đúng rồi… lão Tiếu vẫn còn!”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc cao hứng, “Bây giờ thầy có rảnh không? Con đi tìm thầy.”

“Được được.” Ông chỉ đường cho Miêu Tiêu Bắc, “Phòng thể dục cũ bị đập bỏ rồi, bây giờ được xây ở phía tây, sân thể dục nằm đằng sau dãy nhà màu xanh.”

“Dạ vâng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, dẫn Lam Minh đi về phía sân thể dục.

Trong trường rất im lặng, bây giờ vẫn còn trong giờ học.

“Tìm ai vậy?” Lam Minh không hứng thú lắm.

“Thầy dạy thể dục lúc trước của tôi, tuổi thầy cũng không lớn, chơi với chúng tôi rất vui! Họ Tiếu, cả ngày ăn mặc như ông già nên mọi người gọi thầy là lão Tiếu.”

“Vậy à.” Lam Minh nhìn xung quanh, ôn hòa nói một câu, “Kiểu giáo dục tập thể này cũng không đào ra nhiều hứng thú.”

Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh chơi chữ, cười nhưng không nói.

Nhìn ra xa, có thể nhìn thấy trong sân có một người đang huấn luyện, hình như là đội điền kinh.

Miêu Tiêu Bắc nhớ rõ năm đó, lão Tiếu cứ suốt ngày đi theo hắn kêu hắn tham gia đội chạy đường dài, nhưng khi đó hắn chỉ muốn luyện múa, hồi đó như đánh du kích vậy, thấy lão Tiếu liền chạy. Tới gần vài bước, Miêu Tiêu Bắc đã nhận ra lão Tiếu đang đứng giữa đường chạy bấm đồng hồ.

Lam Minh cũng thấy, bĩu môi — Cũng trẻ ha, khoảng ba mươi thôi.

“Lúc thầy dạy chúng tôi, thầy chỉ mới tốt nghiệp trường sư phạm.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, thả nhanh cước bộ.

Lam Minh híp mắt, nhìn kỹ, cảm thấy lão Tiếu nhìn cũng không tệ… Đúng là không làm người ta bớt lo được xíu nào.

Vừa nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, lão Tiếu như giật mình nhảy dựng.

“Ai da!” Lão Tiếu chạy tới ôm Miêu Tiêu Bắc một cái, mí mắt Lam Minh liền giật không ngừng, “Tiêu Bắc, cũng chỉ có em có lương tâm tới thăm thầy!”

Lão Tiếu theo thói quen nói to, đội điền kinh cũng tò mò nhìn qua, lão Tiếu bảo bọn họ chạy 3000m, còn mình thì kéo Miêu Tiêu Bắc vào phòng uống trà.

Lam Minh cũng đi theo, lão Tiếu hỏi, Lam Minh vừa định giới thiệu đã bị Miêu Tiêu Bắc cướp lời, “À, đồng nghiệp thôi, trùng hợp đi ngang qua, thầy đừng để ý.”

Lão Tiếu vui vẻ, Lam Minh tức tới nghiến răng không nói được gì.

Ngồi xuống nói chuyện phiếm, Miêu Tiêu Bắc hỏi thăm tin tức bạn bè.

Lão Tiếu khẽ thở dài, “Haiz, em với Tiểu Vũ ra nơi khác học, chỉ còn có ba đứa, lâu lâu cũng gặp nhau. Nhưng mà Tiểu Tiễn gặp chuyện không may, sau đó hai đứa kia cũng không tới nữa.”

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Tiễn Lương gặp chuyện không may?”

“Em không biết?” Lão Tiếu vô cùng kinh ngạc, “Em chưa gặp tụi nó?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Sáng nay em mới gặp lại Vương Thiên Hoa, cho nên muốn về trường thăm thầy cô.”

“À…” Lão Tiếu gật đầu, nhíu mày, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Tiễn tự sát, mất hơn một năm rồi.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Lam Minh cũng hơi nhướn mày.

“Tự sát?!” Miêu Tiêu Bắc không dám tin, “Cậu ấy là người không lo nghĩ, sao lại tự sát?”

“Hình như bị chứng uất ức.” Lão Tiếu uống trà, lắc đầu nói, “Em nghĩ đi, điều kiện gia đình tốt, sau khi tốt nghiệp đã được gia đình xếp vào làm ở một vị trí tốt, nó với Thiên Hoa đều có mệnh tốt, không giống em với Dư Khải phải dựa vào mình. Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, một đứa nhóc lúc nào cũng cười vui vẻ lại đi tự sát.”

“Nhảy lầu?”

“Ừ, nhảy từ tầng hai mươi, chết ngay tại chỗ, tang lễ hôm đó Thiên Hoa và Dư Khải đều tới, Thiên Hoa nó cũng khóc… Haiz, nhớ tới liền thấy đau lòng.”

Trong lòng Miêu Tiêu Bắc không biết có cảm giác gì, sao không có ai nói cho hắn biết, hắn cũng đâu phải khó tìm… Chuyện lớn như vậy mà hắn lại không biết gì.

“Tiểu Tiễn mai táng ở nghĩa trang công cộng, bia một số 14, có ảnh chụp, rảnh thì em qua thăm nó.” Lão Tiếu dặn.

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, không có tâm tư đùa giỡn.

Hàn huyên với lão Tiếu vài câu, lão Tiếu phải ra huấn luyện cho bọn nhỏ, Miêu Tiêu Bắc cũng không có tâm trạng, hai người chia tay, Miêu Tiêu Bắc ỉu xìu ra về với Lam Minh.

“Tôi thật sự không nghĩ ra được.”

Trên đường về, Lam Minh lái xe, Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh cúi đầu, nhíu mày nói, “Sao phải tự sát?”

“Cậu có thể hỏi Vương Thiên Hoa.”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, thật không nghĩ tới, mấy người bạn cũ lâu rồi không gặp, vất vả lắm mới có cơ hội thì một đứa đã chết, một đứa bị quỷ bám.

Xe về tới EX, vừa mới vào cửa, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe “Vút” một tiếng, có một thứ bay thẳng tới.

Lam Minh lập tức kéo hắn qua một bên, chụp lấy bình hoa.

“Oa…”

Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn, phát hiện trong phòng rất bừa bộn, “Xảy ra chuyện gì nữa?”

Phong Tiểu Vũ ngồi trên sô pha, bĩu môi.

Tiêu Hoa đỏ mặt, thở phì phò đứng giữa phòng, Khiết Liêu đứng bên kia.

Thấy Miêu Tiêu Bắc về, Tiêu Hoa xoay người đi, Khiết Liêu cũng bỏ lên lầu.

“Sao lại gây nữa rồi?” Lam Minh hỏi Sishir.

Long Tước đứng tính số tiền phải mua đồ bù vô, miệng nói, “Hai người này không biết kiềm chế cảm xúc gì hết!”

Sishir kéo Miêu Tiêu Bắc nói, “Không biết Khiết Liêu bị cái gì, tự nhiên kéo Tiêu Hoa rồi hôn ảnh, Tiêu Hoa tức quá, dí hắn rồi còn ném đồ, bây giờ hình như rất là giận.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong, xoay đầu liếc Lam Minh — Thấy chưa! Thấy ý kiến của anh chưa!

Lam Minh nhìn trời — Là do Khiết Liêu dùng sai cách! Long Tước nói rất đúng, hai người này không biết kiềm chế cảm xúc!

Phong Danh Vũ ngồi xuống sô pha, vô cùng hưng phấn, “Tinh thần tích cực ra tay của Khiết Liêu vẫn được đánh giá cao, ít nhất đã làm Tiêu Tiêu bí ẩn bị sốc rồi!”

“Nhanh quá cũng không tốt.” Bạch Lâu cầm ly nước ngồi xuống, “Tính cách hai người này đều thuộc dạng muốn kiểm soát, cho nên không thể hòa hợp.”

“Haiz, để tôi đi khuyên Khiết Liêu, bảo hắn đừng để tâm chuyện vặt.” Miêu Tiêu Bắc lên lầu xem Khiết Liêu.

“Bắc Bắc bị sao vậy?” Phong Tiểu Vũ thấy Miêu Tiêu Bắc trông có vẻ cô đơn, xoay đầu hỏi Lam Minh, “Hai người cũng cãi nhau?”

“Không phải…” Lam Minh ngồi xuống, kể lại chuyện ban nãy cho mọi người.

“Cái gì?!” Phong Tiểu Vũ há hốc, vẻ mặt còn khiếp sợ hơn cả Miêu Tiêu Bắc, “Tính cách kiểu Tiễn Lương sao lại tự sát được? Đánh chết em cũng không tin đâu!”

Lam Minh nhún vai — Bắc Bắc cũng nói vậy.

“Nếu có thể tiếp xúc với di vật của Tiễn Lương, Tiêu Bắc có thể biết tâm trạng trước khi chết của hắn, sẽ biết tại sao hắn lại tự sát.” Bạch Lâu nói, “Còn cậu bạn bị quỷ bám, chỉ cần hắn tới đây, chắc hẳn có thể hỏi hắn gặp chuyện phiền phức gì.”

“Thật ra…”

Lúc này, Phong Tiểu Vũ đột nhiên mở miệng, còn cẩn thận nhìn lên lầu, “Có một chuyện, Tiêu Bắc không có biết.”

“Chuyện gì?” Mọi người tò mò hỏi.

“Lúc còn đi học, Tiêu Bắc rất đơn giản, khi đó Tiễn Lương cũng rất thích ảnh.” Phong Tiểu Vũ thấp giọng nói, “Chính là cái loại thích thật ấy! Nhưng mà không dám nói, sợ Tiêu Bắc ghét. Hai năm trước em còn gặp cậu ấy một lần, sống cũng tốt, em định cho cậu ấy số điện thoại của Tiêu Bắc, nhưng cậu ấy nói không cần.”

“Tại sao lại không cần?”

“Cậu ấy nói, chuyện này vốn không có hy vọng, đừng nên gây phiền phức cho Tiêu Bắc.” Phong Tiểu Vũ nhún vai, “Cậu ấy khá lạc quan, nói có thể nhìn thấy Tiêu Bắc múa là vui rồi, cho nên em đâu có tin cậu ấy tự sát.”

Lam Minh nghĩ nghĩ, hỏi Bạch Lâu, “Chạm vào di vật nào mới có thể giúp Miêu Tiêu Bắc nhìn rõ suy nghĩ trước khi chết của Tiễn Lương?”

Bạch Lâu mỉm cười, “Biết nằm ở đâu trong nghĩa trang công cộng là tốt rồi… Tốt nhất là chạm vào tro cốt!”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status