Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.6 - Chương 50 - Chương 50

/177


“Baraga?”

Sau khi Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh quay về EX, hai người lập tức kể lại chuyện này cho Bạch Lâu.

“Hả?”

Phong Danh Vũ xen vào, “Baraga đó hả, tôi thật ra có biết, nhưng hắn rất thần bí, đúng không Tiêu Tiêu?”

Tiêu Hoa gật đầu, “Đúng vậy, không tiếp xúc nhiều lắm, một người khá quái dị.”

“Quái dị thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Nhìn thấy ở một vài chi tiết mà ra.” Tiêu Hoa nhớ lại, “Ví dụ như trong phòng làm việc của hắn, ở bốn góc đều chưng thủy tinh đen.”

“Hả?” Mọi người đều không rõ, “Thủy tinh đen?”

“Cũng không chắc lắm đâu.” Tiêu Hoa cười, “Không gian làm việc rất tối, tôi vẫn chưa nhìn rõ lắm, tóm lại người này khá âm u.”

“Rắn là loài thích môi trường âm u ẩm ướt.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Người này xuất hiện bao lâu rồi?”

“Baraga hả?” Huệ Tư Mẫn ngẫm nghĩ, “Hình như là ba bốn năm trước?”

“Đúng rồi.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Hắn rất có hứng thú với di sản văn hóa.”

“Di sản văn hóa?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Tôi nghe nói, ở thành phố S có thị trường giao dịch ngầm các di sản văn hóa, là thật sao?”

“Thật!” Phong Danh Vũ gật đầu, “Mấy chuyện này người ta cũng không nói ngoài miệng, nhưng có không ít người biết.”

“Theo tôi biết, Baraga đã bỏ ra số tiền lớn để mua rất nhiều di sản văn hóa.” Tiêu Hoa nói, “Có một lần khuếch trương nhất là khoảng hai năm trước, hắn mua một chiếc quan tài.”

“Quan tài?” Long Tước suy nghĩ, “Quan tài trông như thế nào?”

“Rất to!” Huệ Tư Mẫn nói, “Nghe nói là quan tài của yêu ma, nó to cỡ ba chiếc xe.”

“To dữ vậy?” Tất cả mọi người giật mình.

“Còn nữa, nghe nói hắn mua về làm giường ngủ.” Phong Danh Vũ nói, “Tôi nghe bạn tôi nói.”

“Có khi nào giỡn không?” Tiêu Hoa hỏi, “Làm gì có ai đi ngủ trong quan tài bao giờ?”

Lam Minh ngẫm nghĩ, “Có cách nào tiếp xúc với hắn không? Có công việc nào lui tới thường xuyên hay là… nhà hắn ở đâu?”

“Cơ bản thì không có cơ hội gặp được hắn, trừ khi…” Phong Danh Vũ nói, “Tới chỗ thị trường đồ cổ thử vận may.”

“Tôi cảm thấy cách này là ổn nhất.” Lam Minh nói, “Ngày mai đi đi.”

“Tôi cũng đi!” Bạch Lâu lên tiếng, “Tôi rất rành những món đồ cổ, nói không chừng có thể kiếm được mấy món bảo bối.”

Nói một hồi, mọi người ai cũng muốn đi.

Cuối cùng trải qua nhiều lần loại trừ, chỉ còn Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong cùng đi.

Những người còn lại thì làm việc của bản thân.

Tiêu Hoa phải xử lý công việc, gần đây công ty có chút phiền phức, có một vị khách rất biến thái, luôn quấy rầy hắn, cho nên hắn muốn dẫn con chó lớn Khiết Liêu đi theo, nếu người ta tiếp tục làm trò lố, hắn sẽ thả Khiếu Liêu cắn chết tên đó!

Sishir là người bận rộn nhất, sau khi được khích lệ vì biết tự mặc quần áo, Sishir bắt đầu có ý chí học tập, trong thời gian này đang học về âm nhạc và hội họa.

Mấy hôm trước Lucifer có gửi một bức thư tới, nói là hy vọng Sishir có một tương lai sáng lạn, còn hy vọng hắn sẽ càng đậm chất quý tộc hơn.

Long Tước vốn định xé nát lá thư đem cho chó gặm thì lại thấy bên trong có kèm theo một tờ chi phiếu và bản hợp đồng ký tên đồng ý chuyển nhượng mỏ dầu của Poseidon… Hắn lập tức thay đổi 360 độ. Hắn xếp lại lá thư, bỏ vào ngăn kéo, chiều hôm đó đi mua cho Sishir một cây đàn piano, một cây violin và công cụ vẽ tranh, tự mình dạy Sishir, chịu thôi, người ta đưa tiền mình phải dạy dỗ đàng hoàng.

Theo một mặt nào đó, Long Tước cũng xem là quý tộc, cho nên đối với phương diện này vô cùng thuận buồm xuôi gió, đừng thấy Sishir không tự lo cho mình được thì xem thường, hắn có một khả năng tiếp nhận khá nhanh về mặt này, nhưng quần áo thì vẫn chưa biết mặc, cuộc sống của Long Tước vẫn như trước đây, siêu cấp quản gia cộng siêu cấp vú em.

Hôm đó Phong Tiểu Vũ có xem một bộ phim hoạt hình, phim nói về một vị quản gia số khổ, sáng sớm đã phải hầu hạ chủ nhân, cho tới khuya khi chủ nhân đi ngủ, nhận được tiền lương thì về nhà mua đồ ăn cho đám thú vật đang đói meo.

Phong Tiểu Vũ rất xúc động, chỉ vào quản gia nói, “Đây chẳng phải là Long Tước sao?!”

Nhưng hắn chỉ mới xem được đoạn đầu, chưa xem được đoạn sau, Phong Danh Vũ nói với hắn, “Đây là anime BL dựa vào manga, vẫn chưa làm xong, câu chuyện sau đó là quản gia XXOO chủ nhân của mình.”

Vì thế, Phong Tiểu Vũ còn cố tình đi xem manga, bắt đầu lo lắng cho tương lai của Sishir, nghe nói trung khuyển rất thích ăn hiếp, còn có thể biến thành chó dữ nữa.

Mà Phong Tiểu Vũ gần đây cũng bận rộn, Đa Mị vẫn chưa làm quen với cuộc sống của loài người, có rất nhiều điều phải dạy. Phong Tiểu Vũ cẩn thận dạy hắn, hai người tính ra cũng rất ăn ý.

Tối hôm đó, Lam Minh bọn họ lên đường tới thị trường đồ cổ.

Nơi này, ban ngày là khu bán trà, cũng chỉ là những cửa hàng cũ, nhưng khi đến tối, có nhiều cửa hàng bắt đầu mở cửa, người cũng đông hơn, đặc biệt là người nước ngoài.

Người ngoài nghề thì đến xem náo nhiệt, người trong nghề thì đến xem hàng, có vài người đi du lịch tới đây mua quà kỷ niệm, có vài tên trộm mộ vừa trộm được thứ gì trong quan tài người chết đem đi bán cho chủ cửa hàng, sau đó chủ cửa hàng sẽ rao bán cho người mua với mức giá cao hơn.

Lam Minh đậu xe bên ngoài con phố, mọi người xuống xe.

Miêu Tiêu Bắc nhìn về phía xa, không khỏi nghi hoặc, “Con đường này dài dữ nha, nhu cầu mua đồ cổ nhiều vậy sao?”

“Không, nơi này giống như khu tập kết hàng lớn.” Cảnh Diệu Phong nói, “Ở đây có đủ loại người khác nhau, giống như trong thành phố phải có ống cống, ở một thành thị xinh đẹp phải có một góc âm u.”

“Nơi này rất lộn xộn.” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc, “Đừng tách nhau ra.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, đi cùng Lam Minh tiến vào con đường náo nhiệt.

Khi hòa vào trong đám đông, mọi người mới biết ở đây náo nhiệt tới cỡ nào. Ở đâu cũng thấy người, Lam Minh nhíu mày, xoay đầu nhìn Bạch Lâu, “Có đường nào vắng người hơn không?”

Bạch Lâu nghĩ một lúc, “Hay là đi ngõ sau đi, xem cửa hàng.”

“Có gì khác nhau?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Cửa hàng ở phía sau đều là cửa hàng lớn, trên đường vắng người hơn, nhưng trị an không tốt lắm.”

Lam Minh nhún vai, ý bảo vấn đề trị an thật ra không liên quan.

Vì thế bọn họ quẹo vào một con hẻm, hướng về phía ngõ sau, càng đi càng thấy người dần thưa thớt, không khí xung quanh cũng lạnh dần.

“Sao bên kia đường thì náo nhiệt, còn bên này lại vắng vẻ quá vậy?” Miêu Tiêu Bắc có chút không rõ, hắn lại xoay đầu nhìn cửa hàng hai bên, hàng lông mày nhíu lại.

“Sao đèn mờ quá vậy?”

Bạch Lâu cười nói, “Nơi này chuyên về bán những món đào từ mộ ra, đèn sáng qua sẽ dễ gặp chuyện không may.”

“Gặp chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút căng thẳng.

“Bắc Bắc, nhìn bên trái đi.” Lam Minh chỉ ngõ hẻm ở bên trái với Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc nhìn sang, con hẻm âm u thì thôi đi, bên trong còn ánh ánh màu xanh lá, có một người đang đứng bên trong, cúi thấp đầu, trên người mặc quần áo màu đen, trông giống loại của quan viên mặc, dưới chân đeo xiềng xích.

“A!” Một lúc sau Miêu Tiêu Bắc mới hiểu ra, kêu một tiếng nhảy vào người Lam Minh, Lam Minh đỡ lấy hắn, nói, “Đừng sợ, nó không đánh người.”

“Ừ.” Bạch Lâu lại gần, nhìn người nọ, lấy cái chuông nhỏ lắc lắc, người kia lập tức hơi lắc lư.

Không biết Bạch Lâu lẩm bẩm cái gì, người kia đột nhiên biến mất… Không thấy đâu.

“Đâu mất rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Chỉ biến mất thôi, đây vốn cũng không phải hồn phách.” Bạch Lâu giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Đó là bóng của hồn phách, khi hồn phách đầu thai, nhưng vẫn còn chút tình cảm vương vấn nơi này nên cái bóng của họ vẫn tồn tại. Thứ này căn bản không thể nhúc nhích, giống như một món đồ trang trí.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, giờ mới nhận ra mình vẫn đang dựa vào Lam Minh.

Hắn lập tức đẩy Lam Minh ra, đối phương mỉm cười, “Nếu cậu sợ thì tôi đi sau lưng cậu cho.”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, sau đó lại lùi ra sau, đột nhiên cảm thấy vừa giẫm phải cái gì, cúi xuống nhìn, “A!”

Có một cụ già khô quắp đứng sau lưng hắn.

Miêu Tiêu Bắc một lần nữa la lên chạy về phía Lam Minh, Lam Minh đỡ lấy hắn, cụ già ngoáy ngoáy lỗ tai, nói, “Đừng la to như thế, ta già rồi, không chịu nổi kích động!”

Miêu Tiêu Bắc giờ mới hiểu ra, đây là người…

“Cụ ơi, sao cụ lại hù con vậy?” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ nhìn cụ già.

Cụ già cười hắc hắc, “Các cậu đứng trước cửa hàng của ta, ta chỉ muốn tới hỏi, trông mấy cậu đều là cao nhân.”

Bạch Lâu nhìn cụ già, “Cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Ta sống hai kiếp rồi, vẫn còn giữ chút trí nhớ ở một kiếp.” Nói xong chỉ chỉ Bạch Lâu, “Ta đã từng tới địa ngục mua sách cổ, cả hai kiếp cậu cũng không thay đổi.”

Bạch Lâu mỉm cười, Cảnh Diệu Phong ở bên cạnh lại nhíu mày.

Lam Minh cảm thấy có thể lấy được chút manh mối từ cụ già này. Đang định hỏi thì cụ già lại mở miệng trước, “Mấy cậu đây muốn hỏi thăm tin tức hay muốn mua đồ?” Nói xong liền bước vào cửa hàng tiếp đón.

“Tôi nghe nói có người mua một chiếc quan tài.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Là quan tài lớn, chuyện xảy ra khoảng hai năm trước.”

Cụ già ngẫm nghĩ, gật đầu, “Ở chỗ của ta đúng là có vài vị khách rất có tiền, mấy món đồ đều là chuyền tay nhau, tôi biết, đúng là từng có người bán món này, là quan tài, hai năm trước có một người giàu có mua đi.”

“Trao đổi tin tức?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Đối thủ cạnh tranh mà vẫn trao đổi tin tức sao cụ?”

“Haha.” Cụ già nở nụ cười, “Chàng trai, cái này là châu chấu đứng trên dây thừng, ta không thể đi, cậu không thể chạy, nếu tất cả mọi người đều lừa nhau, thì không chừng sau đó sẽ có người làm trò sau lưng cậu, chỉ khi nào tất cả mọi người đều trao đổi tin tức, hiểu rõ nhau, cậu có nhược điểm của ta, ta có nhược điểm của cậu, đây mới là cách làm việc tốt nhất.”

“Vậy chiếc quan tài được bán ra là quan tài gì?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“À… Quan tài đó thuộc thời Tần.” Cụ già nói nhỏ.

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Đó là quốc bảo ạ?”

Cụ già cười hắc hắc, “Tới đây mua tất nhiên là quốc bảo rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Phạm pháp đó!

Lam Minh cười, ý nói, Cảnh Diệu Phong đang ở đây, người ta còn chưa bắt vì tội buôn bán trái phép thì mình quan tâm làm gì.

Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, Cảnh Diệu Phong đang ở cạnh Bạch Lâu, làm gì còn thời gian nghĩ tới chuyện bắt người.

Lam Minh hỏi tiếp, “Là quan tài thế nào?”

Cụ già cười cười, giơ tay ra.

Miêu Tiêu Bắc không hiểu, Lam Minh nhìn Cảnh Diệu Phong, ý bảo mình là con nhà nghèo.

Cảnh Diệu Phong bất đắc dĩ, lấy tiền đưa cho cụ già.

Cụ già cầm tiền, cười nói, “Tên là gì thì ta không rõ lắm, nhưng đây là kim quan.”

“Là quan tài cho hoàng đế?” Bạch Lâu hỏi.

Cụ già lắc đầu, cúi đầu nói, “Không phải cho người!”

Mọi người có chút sửng sốt.

“Chàng trai ngoại quốc này chắc không biết.” Cụ già nhìn Lam Minh, cười hỏi Bạch Lâu đậm nét Trung Quốc nhất, “Có từng nghe qua kim giám chưa?”

“Kim giám?” Bạch Lâu sửng sốt.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Có phải giống như đồng giám không?”

“Ế?” Cụ già nở nụ cười, “Quả nhiên không phải loại người qua loa!”

Bạch Lâu có chút ngạc nhiên, “Bắc Bắc, cậu biết đồng giám?”

“Lúc trước nghiên cứu về điệu múa dân tộc có từng nghiên cứu qua.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Có phải là thứ người cổ đại dùng để đựng băng sau đó ướp đồ không?”

Bạch Lâu gật đầu, “Cho nên người ta kêu nó là đồng băng giám.”

Lam Minh hỏi, “Kim băng giám dùng để làm gì?”

Cụ già cười cười, gật đầu nói, “Theo tương truyền, Tần Mục Công lúc ấy có đại xà làm loạn, nguy hại quê nhà, Mục Công đã mời một tiên gia, giết chết đại xà. Khi tiên gia rời khỏi có nói, con rắn này là thần vật, chôn xuống lòng đất, hay cho chìm vào nước, hoặc băm ra làm phân bón, nó đều sẽ hấp thụ linh khí, sau một trăm năm sẽ sống lại, tương lai gây hại cho con cháu họ Tần! Mối họa quá lớn, cho nên phải giữ cho nó không mục không nát, dùng vàng ngăn chặn sự tiếp xúc với đất, làm cho đại xà sử dụng thời gian mười ngàn năm, tự mình tiêu vong.”

Cụ già nói xong, trong đầu Miêu Tiêu Bắc nghĩ — Có phải cụ gạt người không? Nhưng đảo mắt thì thấy Lam Minh rất bình tĩnh lắng nghe, thấp giọng nói, “Mười ngàn năm…”

“Vậy lúc bán trong quan tài có rắn không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“Không có.” Cụ già cười, thấp giọng nói, “Nhưng có vảy rắn.”

Tất cả mọi người giật mình — Nói cách khác, từng có rắn thật?

“Mấy vị có muốn xem thử không?”

Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cụ có vảy rắn?”

Cụ già cười, “Người mua quan tài là người bạn lâu năm của ta, ta và hắn có lấy vài miếng, đem ra ngoài nói là vảy rồng bán cho người ngoài nghề, một mảnh có thể bán tới mấy chục ngàn.”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, mình diễn bao nhiêu vở mới kiếm được số tiền đó, bán đồ cổ đúng là lời!

Lam Minh nhìn bộ dáng của Miêu Tiêu Bắc thật rất muốn cười, lièn đưa mặt qua nói nhỏ vào tai hắn, “Chẳng phải cậu cũng có Cổ Lỗ Y sao? Trên người nó có rất nhiều vảy, cậu bóc một miếng đem đi bán đảm bảo phát tài luôn!”

“Vậy sao được?!” Miêu Tiêu Bắc lập tức ôm chặt balo, Cổ Lỗ Y nằm bên trong xoay người, tiếp tục ngủ.

“Nhưng mà… nếu là Long Tước thì cũng nên cân nhắc.” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Bọn họ bình thường có lột da giống rắn không?”

“A…!” Bạch Lâu nhíu mày, “Ghê quá!”

Lam Minh bật cười, “Làm gì có… Đúng rồi, Lam cũng có vảy…” Nói chưa xong thì chợt nghe trong thân thể có tiếng rống.

Lam Minh nhướn mày — Mất hứng!

Miêu Tiêu Bắc xoay mặt hỏi cụ già, “Có thể cho con xem vảy rắn đó không?”

Cụ già lại giơ tay ra, Cảnh Diệu Phong thở dài, đúng là một tay lành nghề, hắn nhét tiền vào tay cụ, cụ già cười hắc hắc. Cụ đứng lên, bước tới bên ngăn kéo, mở ra lấy một chiếc hộp rồi quay lại chỗ một người.

Lam Minh nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Nếu quả thật có vảy rắn, cậu có thể biết được quan tài kia ở đâu ra.”

Miêu Tiêu Bắc lập tức lấy lại tinh thần, đúng vậy, phải dùng năng lực!

Giương mắt nhìn, mọi người đều gật đầu với hắn — Nắm chắc thời gian, nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì!


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status