Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.1 - Chương 3 - Chương 3

/177


Trên con đường rộng lớn, Lam Minh đứng giữa đường ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn của hai tòa nhà cao tầng đối diện nhau, “Thế giới con người thay đổi ghê thật, cho nên mới nói, con người là loài động vật kém cỏi, có mới nới cũ, còn quên đi nguồn gốc của chính mình nữa chứ.”

Miêu Tiêu Bắc nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt, cuối cùng Lam Minh phải nắm cổ tay hắn kéo đi. Thấy Miêu Tiêu Bắc vẫn còn giữ ý định chạy trốn, Lam Minh nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, “Cậu có chạy tới chỗ nào cũng thế thôi, thần chú bảo hộ sẽ luôn dẫn đường đưa tôi đến đó.”

Miêu Tiêu Bắc mệt mỏi, bây giờ hắn cực kì cực kì hối hận, nếu biết sớm thì đã không tới thư viện, rước lấy nhiều tai họa như vậy.

Thành phố S về đêm luôn là thời điểm đẹp nhất, người đi trên đường cũng rất nhiều. Có không ít người chú ý tới hai bàn tay của Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, bọn họ đều theo bản năng nhìn thoáng qua. Miêu Tiêu Bắc cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, trong lòng nói… cầu trời đừng để con gặp người quen.

Nhưng mà, thường thì mình sợ cái gì cái đó liền xảy ra.

Lúc băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe màu đen dừng lại kế bên Miêu Tiêu Bắc, cửa kính hạ xuống, có một người nhô đầu ra ngoài, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Sao trùng hợp vậy?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, trong lòng nhẹ đi vài phần, người này cũng không tính là người quen, chính là ông chủ mà lão Dương vừa giới thiệu khi nãy, gọi là gì nhỉ… Hình như họ Vệ.

Vệ Minh Á sau khi chào hỏi Miêu Tiêu Bắc, lúc này mới chú ý tới Lam Minh, hắn hơi ngạc nhiên một chút, tầm mắt bắt đầu chú ý tới bàn tay của hai người, ánh mắt cũng dần tối lại.

Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn đá hắn một cái… Bị con quỷ này hại chết rồi!

Nghĩ tới quỷ, Miêu Tiêu Bắc mới đột nhiên nhớ ra, Lam Minh rốt cuộc là con gì? Hắn cũng là quỷ? Hay là quái vật? Yêu quái? Nửa người nửa thú? Hay là con gì đó biến thành người?

Lam Minh cũng không hề nhìn Vệ Minh Á, bởi vì trong mắt hắn, đây cũng chỉ là một con người bình thường, hắn kéo Miêu Tiêu Bắc đi, “Đi thôi, chết đói tới nơi rồi nè.”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ bị Lam Minh kéo đi, Vệ Minh Á nhìn hai người đi xa, hơi nhíu mày, dường như đang lo lắng cái gì đó, nhưng rồi nụ cười cũng hiện ra rất nhanh, khởi động xe lái đi.

“Anh… ăn cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, trong lòng nói, đừng nói là ăn thịt người gì gì đó nha, vậy mình chết chắc rồi, tốt nhất là ăn nến thơm nhang đèn gì đó đi cho khỏe.

“Ăn đồ ăn của con người.” Lam Minh nói, “Tôi không thích đồ sống.”

Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở phào… Không ăn thịt người là tốt rồi.

Lam Minh tiếp tục bước đi, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy xúc cảm bàn tay của người kia rất ấm, không hề lạnh chút nào… Hắn có chút khó hiểu, nhịn không được tò mò, hỏi, “A, Lam…”

“Gọi là Lam Minh.” Lam Minh xoay mặt nhìn hắn, “Lam và Minh đều là tên của người khác.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.

Lam Minh quơ quơ chiếc vòng đeo bên tay trái, “Đây là Minh.”



Miêu Tiêu Bắc chờ một lát, thấy hắn không nói tiếp, liền hỏi, “Còn Lam?”

Lam Minh xoay đầu lại, khóe miệng cong lên, cười nguy hiểm nói, “Cậu không muốn biết đâu.”

Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nuốt nước miếng, trong lòng lại ai thán một lần nữa, tại sao lại để hắn gặp phải chuyện này chứ…

Lam Minh đi phía trước, lâu lâu sẽ lại xoay đầu nhìn vào mấy con hẻm nhỏ, cau mày nói, “Thì ra là vậy, ác ma đều đồng hóa thành con người rồi.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc lại không hiểu.

“Nhưng mà sẽ có những lúc ngẫu nhiên, đám người bên cạnh cậu sẽ bộc lộ vài bản tính thật của mình.” Lam Minh nói, “Dù sao, trên người cậu có mùi hương đặc biệt, nhưng không cần lo, có thần chú bảo hộ, chỉ có những ác ma không muốn sống nữa mới tới gần cậu.”

“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi lại.

“Tôi là khu ma nhân mà.” Lam Minh nhướn mày, “Hơn nữa còn cực mạnh, tất cả ác ma nhìn thấy tôi đều sẽ tự động lui binh.”

“Khu ma nhân không phải cũng là người ư?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc.

Lam Minh lại cho hắn một nụ cười tà khí, “Cậu đừng biết tới thì sẽ tốt hơn.”

Miêu Tiêu Bắc thở dài, “Có ma quỷ thật sao?”

Lam Minh nhún vai, “Lúc nãy cậu cũng thấy rồi đó.”

“Nhưng mà… Thống trị thế giới chẳng phải là con người ư?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy không tiếp thu được.

Lam Minh đưa sát mặt vào, nhìn chằm chằm vào hai mắt Miêu Tiêu Bắc, “Cậu nhìn tôi ở khoảng cách này, có thể nhìn ra tôi là ác ma không?”

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, lập tức hiểu ra ý của Lam Minh — Nếu Lam Minh quả thật là ác ma, thì hắn cũng không thể phân biệt được.

“Thật sự là không phân biệt được?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Mỗi người khác nhau, theo lời của cậu thì cũng có thể.” Lam Minh nói, “Nhưng mà phải dùng trái tim để xem… Cậu sống ở thời kì cách năm đó quá xa, cho nên không thể có thiên phú đó.”

“Thiên phú?” Miêu Tiêu Bắc vô cùng quen thuộc với từ này, hầu như hắn đi tới nơi nào, đều sẽ có người nói với hắn hai từ này, cho nên mỗi người đều cảm thấy hắn có được thành công là nhờ vào thiên phú chứ không phải do cố gắng của bản thân. Nhưng Lam Minh lại nói hắn không có thiên phú, câu này làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.

“Nhưng dựa theo dáng người thì cậu được thừa kế nhiều lắm.” Lam Minh đột nhiên hít hít mũi, “Ừm, thơm đó.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải, phát hiện có một tiệm bán hot dog, liền hỏi hắn, “Anh muốn ăn hot dog?”

“Hot dog là cái gì?” Lam Minh không biết.

“Vừa lúc tôi cũng đang đói.” Miêu Tiêu Bắc dẫn hắn tới trước cửa tiệm bán hot dog.

Lam Minh ngửi ngửi, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng… Miêu Tiêu Bắc lập tức che miệng hắn lại…

Nhưng mà cô gái bán hàng đã nhìn thấy mất rồi, Miêu Tiêu Bắc rất căng thẳng.

Cô gái kia cười hì hì hỏi, “Hai anh đẹp trai, mua mấy cái?”

Miêu Tiêu Bắc lấy bóp ra, “Hai cái.”

Cô gái đưa hot dog cho hai người, còn không quên khích lệ Lam Minh, “Răng giả gợi cảm ghê nha.”

Lam Minh cúi đầu nhìn hot dog trong tay mình, Miêu Tiêu Bắc cắn một cái, “Ăn đi.”

Lam Minh hơi nheo mắt lại, lấy tờ giấy lót ra, nhét hot dog vào miệng… Cắn có hai cái liền hết, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Cũng ngon đó.”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh, động tác ăn hot dog vừa nãy là gì… Không hiểu sao hắn lại làm được…

“Còn muốn ăn nữa.” Lam Minh nói.

“Mấy cái?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, Lam Minh có vẻ thuộc loại người có sức ăn lớn.

Lam Minh giơ năm ngón tay.

“Năm cái?” Cô gái cười tủm tỉm chuẩn bị cho hắn, cô rất thích những anh chàng đẹp trai có thể ăn nhiều mà không bao giờ béo.

“Năm mươi cái.” Lam Minh sửa lại.

“Khụ khụ…”

Một câu của Lam Minh thành công làm Miêu Tiêu Bắc bị sặc, cô gái bán hàng há to miệng nhìn.

Lam Minh vươn tay nhận một cái cô đưa tới, thúc giục, “Làm mau lên.”

“Nga…”

Cuối cùng, cô gái bán hàng phải làm không nương tay, Lam Minh cứ táp 2 miếng là hết một cái.

Trong tay Miêu Tiêu Bắc vẫn còn nửa cái, trong lòng nói… Ông trời cho sét đánh chết con đi.

Cuối cùng, hàng trong kho cũng hết, cô gái giương mắt nhìn Lam Minh, “Hết… hết rồi.”

Lam Minh nhíu mày, xoay người đi.

Miêu Tiêu Bắc móc tiền ra trả… Ăn hot dog thôi mà hắn phải tốn hết ba trăm.

Cũng may tình trạng kinh tế của Miêu Tiêu Bắc còn có thể trả được, nhưng hắn lại bắt đầu lo về vấn đề tiền ăn mỗi ngày, phải nghĩ cách xóa bùa chú này mới được, nếu không lúc hắn hết tiền Lam Minh chắc có thể sẽ ăn hắn luôn.

Nhưng mà hắn vừa mới đi được một đoạn, Lam Minh lại đột nhiên đứng lại, ngửi ngửi… Xoay mặt nhìn về phía nhà hàng món Tây ở bên cạnh.

“Ách, anh… vẫn chưa no?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh kéo tay hắn tới nhà hàng, nhìn một người đang ăn mỳ Ý, chỉ chỉ với Miêu Tiêu Bắc, “Cái đó.”

Miêu Tiêu Bắc đỡ trán.

Phục vụ ân cần đưa thực đơn tới, đây là một quán ăn chuyên về món Ý, món gì cũng có.

Lam Minh nhìn thực đơn, gọi mười dĩa mì Ý.

Phục vụ đưa đồ ăn lên, Lam Minh bắt đầu ăn… Sức ăn của hắn bằng tới ba bốn người bình thường.

Miêu Tiêu Bắc ngồi tính tiền… Hay là anh ăn xong, cũng búng tay một phát cho nó biến mất đi, tôi cũng không cần trả tiền nữa.

Lúc này, người khách ở bàn bên cạnh đã ăn xong, gọi phục vụ đưa món tráng miệng lên, là bánh chocolate.

Lam Minh ngửi ngửi, chỉ cái bánh chocolate, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cái đó.”

Miêu Tiêu Bắc đành phải gọi phục vụ, “Một dĩa bánh ngọt…” Nói còn chưa xong đã nhìn thấy Lam Minh bất mãn ngẩng đầu nhìn mình, Miêu Tiêu Bắc đành phải sửa lại, “Mười dĩa…”

Phục vụ vào bếp bưng toàn bộ bánh ngọt ra.

Miêu Tiêu Bắc vừa nhìn thấy liền cảm thấy choáng váng… Nhà hàng này có cho quét thẻ không vậy…

Lam Minh vô cùng vui vẻ ăn hết, sau đó đứng lên, Miêu Tiêu Bắc trả tiền… Lại mất sáu trăm.

Miêu Tiêu Bắc bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, tại sao năm đó hắn lại nghĩ chọn nhà ở gần phố ẩm thực là tiện lợi? Trên đường trở về, Lam Minh cứ ăn và ăn còn Miêu Tiêu Bắc thì cứ đi theo phía sau trả tiền, Lam Minh chưa từng được nếm qua những thứ này, cái gì cũng mới mẻ, một lần ăn đều ăn rất nhiều phần… Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có suy nghĩ, chẳng phải có cuộc thi ăn hot dog sao, hay là bảo Lam Minh tham gia nhỉ?

Cuối cùng, Lam Minh cầm một hộp mực nướng đi cùng Miêu Tiêu Bắc về nhà, nói, “Tôi no rồi.”

Miêu Tiêu Bắc vô lực… Rốt cuộc cũng no rồi, tiền hắn cũng bay theo gió rồi. Cả đêm nay tên khu ma nhân này đã tiêu hết hơn ba ngàn đồng bạc của hắn, nếu mỗi ngày đều ăn như vầy, hắn có đi bán mình cũng không nuôi nổi.

“Anh… Bữa nào cũng ăn nhiều như vậy à?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh nhìn nhìn hắn, “Không có, đây là lần đói nhất của tôi, sức ăn bình thường của tôi cũng tàm tạm thôi.”

Miêu Tiêu Bắc thở phào, nhưng nghĩ một lúc lại hỏi, “Tàm tạm của anh… là cỡ nào?”

Lam Minh có chút không rõ, “Ăn nhiều hay ít thì có làm sao?”

“Không phải a…” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, “Năng lực kinh tế của tôi có hạn… Nếu cứ như vầy hoài chắc tôi phải cầm luôn căn nhà quá.”

Lam Minh không hiểu, “Nghe không hiểu, nói đơn giản một chút.”

“Tôi không có tiền nuôi anh.” Miêu Tiêu Bắc nói thẳng.

“Tiền?” Lam Minh cười hỏi, “Bạc? Hay vàng?”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Vàng thì tương đối có giá, bây giờ không xài bạc nữa…”

Lam Minh vươn tay nhặt lên một hòn đá, cùng Miêu Tiêu Bắc bước về phía trước.

Một lát sau, Lam Minh thả gì đó vào tay Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc mở lòng bàn tay ra xem, sửng sốt… Chỉ thấy viên đá vừa rồi bây giờ đã biến thành vàng.

Miêu Tiêu Bắc há to miệng, mở to mắt nhìn Lam Minh.

Lam Minh nói, “Mấy thứ này chỉ cần xếp lại vật chất bên trong là được, chẳng hiểu con người tại sao lại cảm thấy nó quý giá.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt thật lâu, “Anh vừa mới nói là vật chất? Chẳng phải anh đến từ một nơi rất rất rất xa xưa sao? Sao anh biết những thứ vật chất này nọ?

Lam Minh nhíu mày, “Tôi đã từng sống ở một nơi, so với thế giới của con người thì đã tồn tại rất lâu rất lâu rất lâu rồi.”

“Ở đâu?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, “Ngoài không gian? Hay là thiên đường? Địa ngục hả? Diêm vương điện?”

Lam Minh nhìn nhìn hắn, “Thế giới bên kia.”



Hai người rốt cuộc cũng trở về nhà Miêu Tiêu Bắc, đây là một khu chung cư ngay giữa trung tâm. Ba mẹ của Miêu Tiêu Bắc đã mất từ sớm, nhưng hắn có gia sản để làm vốn, hắn giữ lại một phần, một phần thì lấy đi mua nhà. Mặt khác, ở quê nhà hắn còn có ruộng đất của tổ tiên, hắn xây nhà cho thuê, có thể nói mỗi ngày trôi qua đều rất nhàn hạ.

Hai người vào thang máy bấm lên tầng mười bảy, bước ra ngoài, tới trước cửa nhà số bảy, Miêu Tiêu Bắc mở cửa ra.

“Gâu gâu!” Có một con chó lớn màu trắng vọt ra, bổ nhào vào người Miêu Tiêu Bắc, vẫy vẫy đuôi.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, cũng đành chịu, đây Đa Mị (*), mạng sống của Phong Tiểu Vũ. Phong Tiểu Vũ là con út trong nhà, cha đã sớm qua đời, nhưng mẹ và chị hắn rất giỏi, chị mở công ty, mẹ cho thuê nhà. Bởi vậy cuộc sống của Phong Tiểu Vũ rất thoải mái… Toàn bộ tiền của hắn là dùng để nuôi Đa Mị, còn hắn là mẹ hắn nuôi.

(*) Tui chỉ lấy theo QT vì không dịch được tên của ẻm ;;A;;

Nhưng tính tình của mẹ Phong Tiểu Vũ thì rất hay nóng giận khác thường, thường xuyên đuổi hắn ra khỏi nhà, cho nên Phong Tiểu Vũ không cần phải tới nhà Miêu Tiêu Bắc tị nạn mà là phải tới nhà của chị hắn kìa.

Đa Mị năm nay ba tuổi, nó thuộc giống gấu, thân thể to lớn, là một con chó đực cực kì xinh đẹp, đứng bằng hai chân thì cao tới một mét, nặng 60kg, còn nặng hơn Miêu Tiêu Bắc nữa. Mỗi lần Miêu Tiêu Bắc nhìn Phong Tiểu Vũ dẫn nó đi chơi, hắn đều cảm thấy có thể cưỡi trên người nó luôn.

Sau khi thân thiết một lúc với Miêu Tiêu Bắc, Đa Mị lúc này mới để ý tới Lam Minh.

Lam Minh bước vào nhà, nhìn trái nhìn phải, Đa Mị lui ra sau, hình như có chút sợ hãi.

Miêu Tiêu Bắc giật mình, Đa Mị rất to gan, hơn nữa còn hung hãn, thông minh, rõ ràng là một con gấu sống trong cơ thể con chó, giống chó Đa Mị ngay cả gấu còn không sợ, nhưng tại sao lại sợ Lam Minh?

Lam Minh bước tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống nhìn.

“Chó.”Lam Minh đột nhiên nói.

Đa Mị ngồi xuống, vẫy vẫy đuôi.

Lam Minh híp mắt nhìn, “Có thể ăn…”

“Hả?!” Miêu Tiêu Bắc sợ hãi, lập tức chạy tới bảo vệ Đa Mị, “Không được, nó là mạng sống của Tiểu Vũ, anh ăn nó, Phong Tiểu Vũ sẽ nhảy lầu cho coi!”

Lam Minh khó hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc, cười cười không rõ, “Tôi cũng chưa nói là sẽ ăn thịt chó.”



“Vậy anh ăn cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh nhún nhún vai, nằm xuống ghế sô pha, Miêu Tiêu Bắc đẩy đẩy hắn, “Anh… vào phòng tôi ngủ đi, tôi ngủ sô pha cũng được.”

Lam Minh nói, “Chỗ này rất thoải mái.”

“Tôi gầy hơn anh, rất vừa với sô pha, anh ngủ ở đây không duỗi chân được đâu!” Miêu Tiêu Bắc đẩy Lam Minh, “Vào phòng tôi đi, trong đó thoải mái hơn!”

Lam Minh bị Miêu Tiêu Bắc đẩy vào phòng, hắn phát hiện bên trong có một chiếc giường lớn, ngủ ở đây đúng là sẽ rất thoải mái, không lâu sau hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Miêu Tiêu Bắc đóng cửa lại, bảo Đa Mị canh cửa, còn mình thì cởi giày ra, lặng lẽ mở cửa phòng bên cạnh… Quả nhiên, bên trong là Phong Tiểu Vũ đang trùm chăn ngủ.

Miêu Tiêu Bắc đóng cửa lại, tới bên giường đẩy hắn, nhỏ giọng gọi, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”

“Hử?” Phong Tiểu Vũ mơ màng hừ một tiếng.

“Dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!” Miêu Tiêu Bắc dùng sức lay người.

“Ân… Bắc Bắc…” Phong Tiểu Vũ nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy gương mặt của Miêu Tiêu Bắc, vươn tay ôm lấy, nói, “Bắc Bắc, anh là thần tượng của em… Em yêu chết anh…”

Miêu Tiêu Bắc bị hắn chọc tức chết, dùng sức lắc người, “Kêu cậu dậy đi mà! Hỏi chút chuyện nè!”

“Hả?” Phong Tiểu Vũ rốt cuộc cũng tỉnh lại được một chút, xoa mắt, “Bắc ca…”

“Ca cái đầu cậu, hỏi chuyện quan trọng!” Miêu Tiêu Bắc lại dùng sức, làm Phong Tiểu Vũ có chút hôn mê, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại.

Đột nhiên Phong Tiểu Vũ bật dậy, “Làm sao? Chuyện gì? Có phải Đa Mị bị cái gì không? Đa…” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên bịt miệng hắn, “Nói nhỏ thôi, Đa Mị không sao, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

Phong Tiểu Vũ chớp mắt, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Có chuyện gì? Sao căng thẳng dữ vậy?”

“Chẳng phải cậu nói nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn gì đó sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu gặp phải, muốn đuổi đi thì có cách nào không?”

Phong Tiểu Vũ nhìn Miêu Tiêu Bắc, một lúc lâu sau mới hỏi, “Thứ dơ bẩn… Anh gặp rồi hả?”

“Trả lời câu hỏi đi!!” Miêu Tiêu Bắc thúc giục.

“Nước thánh! Muối ăn… Ách, còn cái gì ý nhể…” Phong Tiểu Vũ nghĩ không ra.

Miêu Tiêu Bắc đang sốt ruột, chợt nghe từ phía sau có giọng nói vang lên, “Đói.”



Hai người đều giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy đằng sau Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một người.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh ngồi xuống giường — Là Lam Minh, nhưng hắn vào đây bằng cách nào? Rõ ràng cửa có mở đâu!

Lam Minh đứng phía sau, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Còn cái gì ăn không? Tôi đói nữa rồi.”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status