Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.16 - Chương 141 - Chương 141

/177


Khiết Liêu có vẻ đã phát hiện vài thứ, bảo mọi người cùng đi với hắn.

Sau khi rời khỏi hồ nước, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu phát hiện cái gì?”

“Trong trường này có hai kẻ ăn thịt người!” Khiết Liêu làm mặt quỷ, “Tôi vừa nghe bọn họ nói chuyện.” jongwookislove.wordpress.com

Miêu Tiêu Bắc nghi ngờ, Lam Minh đạp Khiết Liêu một cái, “Nói rõ chút đi, cái gì?”

“Không nói được mà!” Khiết Liêu cũng rất oan uổng, mấy người vòng qua cua quẹo đi về phía ký túc xá… Đây là một ký túc xá khá cũ.

Khiết Liêu thấp giọng nói, “Đằng sau khu nhà có cái gì đó.”

Sishir không rõ, “Chẳng phải anh theo dõi chủ nhiệm Trần sao? Tại sao lại chạy tới chỗ này?”

Khiết Liêu nhún vai, “Chủ nhiệm Trần kia sau khi quay về phòng làm việc thì cầm ảnh con trai khóc, cậu cũng biết tôi ghét nhất là thấy người ta khóc, nên leo lên nóc nhà đi bộ. Không nghĩ tới thấy hai người lén lút chạy từ cánh rừng ra, chạy ra sau ký túc xá này. Tôi đi theo, đầu tiên ngửi thấy mùi hôi thối. Mùi đó không có trên vật thể sống, tôi tưởng là cương thi, vừa định đi thông báo cho mọi người, chợt nghe bọn họ nói chuyện. Một người thì có vẻ sợ, một người thì rất thoải mái, bảo không có ai phát hiện, còn nói cảnh sát sẽ không tra được bằng chứng bọn họ ăn thịt người, chuyện này giống như ba năm trước, dựa theo vụ án tự sát cho qua. Ông đây vừa nghe có manh mối, nhưng không rõ đầu đuôi lại sợ bứt dây động rừng, nên tìm mọi người trước.”

Cảnh Diệu Phong thấy có nam sinh ra vào ký túc xá, hắn bắt một người lại hỏi, “Phía sau tòa nhà này là chỗ nào?”

Nam sinh nhìn ra xa, nói, “À, bên đó là phòng thí nghiệm vật lý.”

“Tại sao lại xây ở một nơi hẻo lánh thế này?” Bạch Lâu hỏi xong lại cảm thấy sai sai, “Khoan, đây là trường dạy múa mà, xây phòng thí nghiệm vật lý làm gì?”

Nam sinh cười cười, “Trường chúng tôi trước đây là trường tổng hợp, sau đó vì túng thiếu nên đổi thành trường dạy múa. Phòng thí nghiệm đó bị bỏ hoang lâu rồi, còn truyền rất nhiều chuyện ma, không có ai dám đến đó.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên có vấn đề! Vì vậy mọi người liền lén lút đến đó.

Mọi người vừa vào trong liền cảm giác không khí rất âm trầm. Mặc dù là ban ngày, nhưng hành lang lấy ánh sáng cũng không tốt, tia sáng mờ mịt, còn có mùi hôi thối.

Khiết Liêu chỉ nơi lúc nãy hắn đi qua, chính là một căn phòng ở trước mặt, cửa sắt đóng kín, bên trên gắn bảng tên “Phòng vật lý”.

Lam Minh và Khiết Liêu bước nhẹ nhàng đến cửa, dán tai vào nghe trộm.

Chợt nghe bên trong có tiếng cãi nhau.

“Đều tại cậu, muốn ăn mấy thứ đó, bây giờ làm cho người không ra người, ma không ra ma!”

“Sợ cái gì! Chỉ cần ăn một người có thể sống tốt mấy năm, bộ không hưởng thụ sao?”

“Nhưng mà sớm muộn cũng bị người ta phát hiện! Cậu cũng thấy người ở ngoài cửa mà!”

“Sợ cái gì, chúng ta có siêu năng lực! Mấy năm nay sảng khoái thế nào cậu quên rồi?!”

“Vậy cậu bắt người ta tới đây làm gì! Bây giờ tình thế khẩn cấp, lỡ như chết thêm một người, sự việc nhất định sẽ thêm lớn!”

“Hắn biết bí mật của chúng ta, không thể giữ lại!”

… jongwookislove.wordpress.com

Khiết Liêu nháy mắt với Lam Minh — Hai người bọn họ hình như còn bắt người, giờ được rồi, bắt trộm có tang chứng luôn!

Lam Minh nghe một hồi, không hiểu sao thấy một giọng rất quen tai, nghe ở đâu rồi nhỉ?

Đang tò mò, trên vai có một cánh tay hươ hươ, Lam Minh xoay mặt, thấy Cổ Lỗ Y không biết từ lúc nào đã đáp lên vai hắn, mắt chớp chớp, hoa tay múa chân ẹo tới ẹo lui.

Lam Minh ngẩn người, chợt nhớ tới, giọng nói này đã nghe thấy ở đâu — Là bạn trai của Vương Nhược Dao, Tần Quân!

Lúc này mọi người đã chạy tới, Lam Minh lười suy nghĩ nhiều, vung chân đạp cửa.

“Rầm” một tiếng, cửa sắt tuy khóa nhưng vẫn bị Lam Minh đá văng, trong phòng mờ tối có hai nam sinh đang đứng đó, dưới đất có một người nằm bất tỉnh.

“Thầy Tào!” Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy người nằm dưới đất thì giật mình vô cùng, người hôn mê chính là người lúc nãy theo sát chân hắn nói về vụ án, còn nghi ngờ về chuyện ma.

Hai nam sinh đứng bên cạnh, một là bạn trai của Vương Nhược Dao, Tần Quân, còn có một nam sinh chưa từng gặp, chắc là không học cùng lớp.

Bạch Lâu nhìn xung quanh, phát hiện vài vấn đề, trên người của hai người này có mùi đặc biệt, có chút giống mùi hôi của cương thi, thế nhưng cương thi theo lý mà nói thì không có tư duy cũng không nói được, sao có thể giữ hình người được chứ?

Mọi người nhìn Khiết Liêu, giờ đã hiểu sao hắn không biết hai người này là cái gì, đúng là không dễ phán đoán.

Tần Quân nhìn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, đã sớm sợ tới choáng váng, lúc nãy giọng sợ hãi chính là hắn, mà tên kia thì khinh thường nhìn mọi người, lạnh lùng nói, “Lại có thêm đồ ăn…”

Cảnh Diệu Phong hơi nheo mắt lại, không nhận ra là thần ma sao? Xem ra chỉ mới biến thành.

Tần Quân kéo người nam sinh kia, nhìn Cảnh Diệu Phong, “Anh ta là cảnh sát đó!”

“Cảnh sát thì sao!” Ánh mắt nam sinh lộ ra vẻ hung dữ, “Biết bí mật của chúng ta đều phải chết!” Nói xong vung tay lên, hai cửa sắt đóng sầm lại, trong phòng càng tối thêm.

Tần Quân càng thêm sợ hãi, ngăn cản hắn, “Cậu muốn làm gì? Bọn họ là cảnh sát đó!”

“Cảnh sát thì sao?” Nam sinh cười lạnh, vươn tay rút con dao sau lưng, nhoáng một cái phóng về phía mọi người.

Miêu Tiêu Bắc kinh hoảng, con người sao có thể làm ra hành động này? Nhưng nam sinh kia mới đến gần, hé miệng cười lộ ra hàm răng nhọn, cũng bị Khiết Liêu đứng đằng trước đạp cho một phát.

“A…” Hắn nặng nề té xuống, có vẻ không tin chuyện vừa xảy ra trước mắt, mở to mắt nhìn mọi người.

Khiết Liêu lắc đầu, “Quả nhiên chỉ là một tên cải tạo.”

Nam sinh gầm một tiếng, vừa đứng lên, cũng cảm giác có vật gì nhào đến bên cạnh, một chân đạp hắn, giương mắt nhìn, là một con sư tử to lớn.

Sphinx há to cái miệng như chậu máu đứng bên cạnh, cánh nhẹ nhàng phe phẩy, bao lấy nam sinh.

Tần Quân sợ tới kêu lên, người bình thường mà thấy cảnh này cũng bị dọa tới ngất xỉu, huống chi Sphinx còn có cánh.

“Tiểu quỷ.” Khiết Liêu đi tới nhìn hai người, đôi mắt đỏ như máu của người sói trong bóng tối mờ ảo càng hiện lên rõ ràng, còn có hàm răng sắc nhọn.

“A!” Tần Quân hét lớn, “Anh không phải người, anh không phải người…”

“Cậu cũng thế.” Sishir không biết đã bay đến phía sau hắn từ lúc nào, lưỡi liềm rất dài đặt bên vai. jongwookislove.wordpress.com

“Lưỡi liềm của tôi có cảm giác với cậu, nói rõ cậu căn bản không phải người!” Sishir thấy hứng thú cười hỏi, “Vậy cậu rốt cuộc là thứ gì?”

“Xé ra xem đi.” Lam Minh lấy đao dọa Tần Quân, chợt nghe hắn xin tha, “Không phải, chúng tôi là người, chỉ là ăn một thứ…”

“Thứ gì?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

Tần Quân nhìn nam sinh nằm dưới đất bên kia, lúc này hắn cũng không còn dáng vẻ bệ vệ ngạo mạn, đại khái cũng sợ.

“Là… là một loại trái cây kì lạ, màu xanh lá, vị giống như táo, nhưng mà trông giống trái nho.” Tần Quân nơm nớp lo sợ nói, “Lúc ăn vào, cơ thể bắt đầu biến hóa.”

“Biến thành thế nào?”

“Sức mạnh rất lớn, tốc độ rất nhanh, không biết sợ, nói chung… Giống như biến thành siêu nhân vậy, cảm giác rất tốt!” Tần Quân vừa nói vừa hối hận nện tay xuống đất.

“Vậy tại sao cậu lại muốn giết Vương Nhược Dao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nam sinh ba năm trước cũng do hai người giết?”

Tần Quân buồn nản gật đầu, “Lúc đó chúng tôi vừa mới ăn quả, đúng lúc gặp phải nam sinh kia… Không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn gì đó, tới gần hắn hít mấy hơi, hắn tự dưng lại chết!”

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn Lam Minh, thần ma nào lại có năng lực này?

Lam Minh khẽ cau mày, không nói gì, hình như có điều suy nghĩ.

Tần Quân nói tiếp, “Lần kia, chúng tôi ném thi thể vào trong hồ, sau đó một thời gian rất dài, chúng tôi không còn cảm giác này nữa, dần quên chuyện đó đi. Thế nhưng lần này, tôi và Dao Dao vốn đang tâm sự ở bờ hồ, bởi vì gần đây tôi lại cảm thấy không ổn, có lúc sẽ đói quá thấy hứng thú với con người… Lúc đó Dao Dao ở rất gần tôi, đầu óc tôi rối loạn, chờ sau khi hiểu ra, Dao Dao đã chết.”

Tần Quân nói đến đây, khóc huhu, “Thầy Tào theo dõi tôi, nghe được chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đánh thầy ấy ngất xỉu rồi mang về đây.”

Bạch Lâu lắc đầu, “Chu kỳ ma vật săn thức ăn là ba năm, lần kế là giảm một nửa, còn một năm rưỡi, sau cùng biến thành tám tháng, rồi bốn tháng… Mỗi ngày đều phải ăn rồi hoàn toàn biến thành ma vật. Cái này căn bản chỉ là quá trình ma hóa đơn giản nhất, người cho hai người khả năng này, chắc chắn là muốn hại chết bạn của hai người, rồi lại hại chết càng nhiều người hơn.”

Tần Quân càng thêm đau khổ, hối hận nện vào đầu.

“Quả đó là ai cho cậu? Bây giờ còn không?” Lam Minh truy hỏi.

“Không còn nữa, là một người mặc áo choàng màu đen, lưng mang mặt nạ cho chúng tôi.” Tần Quân thành thật khai báo, “Khi đó, chúng tôi đang đi dạo ở mỏ đá bỏ hoang, nhìn thấy người đàn ông đó hình như đang tìm cái gì.”

“Mỏ đá…” Lam Minh nghe thấy dáng dấp giống như Rafah, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi Cảnh Diệu Phong, “Gần đây có không?”

“Có.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, phía sau trường học có mỏ đá, nhưng rất nhiều năm trước bởi vì địa chất có thể gây tai họa, nên đã bỏ hoang.

“Người kia tìm cái gì?” Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm hỏi Tần Quân, hắn biết là Rafah, nhất định sẽ khiến Lam Minh cảnh giác.

“Đá.” Tần Quân trả lời, “Chúng tôi tới xem, phát hiện hắn lượm rất nhiều cục đá màu đen.”

“Đá màu đen…” Bạch Lâu nghi ngờ, chẳng lẽ là đá kết tinh hay là đá ma pháp?

“Sau đó thì sao?” Lam Minh sốt ruột giục, “Cậu kể chuyện có thể nhanh một chút không?”

“Sau đó chúng tôi thấy hắn thật ngớ ngẩn nên muốn dọa hắn, thế nhưng hắn mới nhẹ vung tay lên chúng tôi đã ngã xuống đất. Chúng tôi ý thức hắn không giống người bình thường. Lúc đó chúng tôi rất sợ nên bỏ chạy, nhưng mà hắn nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, nói hắn bề bộn nhiều việc, cho nên muốn chúng tôi giúp tìm người, sau khi tìm ra có thể thực hiện một nguyện vọng của chúng tôi!”

“Hắn bảo hai cậu tìm ai?” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh nghe có chút không nhịn được, nên giục giùm hắn.

“Ừm… Một du học sinh nước ngoài tên là Lauk.” Tần Quân trả lời, “Chúng tôi tìm được hắn ở trường đại học nghệ thuật, trường đó rất khó vào, kiểu thiên tài mới vào được, Lauk học múa dân tộc, một lớp hình như chỉ có 15 người, rất dễ tìm ra. Lúc đó Lauk vừa tốt nghiệp, chúng tôi liền nói tung tích của người đó với người đeo mặt nạ. Sau đó hắn thực hiện lời hứa, ước mơ của chúng tôi là trở nên thật mạnh, có thể dùng siêu năng lực lúc nào cũng được, hắn liền cho chúng tôi quả đó, chỉ là không nghĩ tới…”

“Lauk?” Mọi người đang suy nghĩ về lời của Tần Quân, Miêu Tiêu Bắc lại lầm bầm, “Steve Lauk?” jongwookislove.wordpress.com

“Đúng rồi Bắc Bắc.” Bạch Lâu hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Cậu cũng học múa dân tộc phải không?”

“Ừ… Tôi cũng tốt nghiệp từ trường đó.” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, “Hơn nữa tôi cũng quen một người tên là Lauk!”

“Hả?” Mọi người sửng sốt, Lam Minh nhíu mày, “Sao lại quen?”

“Trước đây hắn học trong trường chúng tôi, rất tốt, nhưng mà đến cuối kỳ, hắn lại không thích múa nữa. Nhưng mà ba mẹ hắn đều là những diễn viên múa nổi tiếng, mong muốn hắn có thể tạo được thành tựu cao, cho nên liên lạc cho hắn nhiều show diễn. Lauk chỉ muốn chơi không muốn đi, năm đó tôi đi làm thêm ở mọi nơi kiếm tiền đóng học phí, hắn xin tôi đi diễn giùm, tiền thù lao cũng đưa cho tôi, dù sao cũng là màn biểu diễn lớn, hóa trang rất đậm, tôi giả rất khó nhận ra…”

“Ồ.” Sishir lại gần hỏi, “Bắc Bắc, anh thi giùm cho người ta?”

Miêu Tiêu Bắc có chút ngại ngùng, “Nhưng nếu nói là Lauk vào ba năm trước thì chắc chắn là hắn!”

“Sau đó thì sao, người kia có đi tìm Lauk không?” Lam Minh hỏi Tần Quân.

“Chúng tôi không biết.” Hai người bất đắc dĩ, “Sau khi chúng tôi ăn quả đó, chưa từng gặp lại!”

“Bắc Bắc, có thể tìm thấy Lauk này không?” Lam Minh nắm tay Miêu Tiêu Bắc kéo dậy, dẫn hắn chạy ra ngoài, Cổ Lỗ Y đuổi theo.

“Này!” Sishir và Bạch Lâu muốn đuổi theo, Cảnh Diệu Phong giữ hai người lại, lắc đầu — Người đeo mặt nạ kia dính dáng quá sâu vào sự việc này, hơn nữa có nguồn gốc liên quan tới Lam Minh, việc này không cần lo, để Lam Minh tự xử lý, bọn họ lo giải quyết hai tên mê muội này trước, bị người ta hại chết cũng chẳng biết.

Cảnh Diệu Phong bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn Tần Quân và nam sinh ủ rũ, thở dài, “Nói cho hai cậu biết một tin rất xấu, từ ba năm trước, hai cậu đã chết rồi.”

… jongwookislove.wordpress.com

“Đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo ra khỏi trường học.

“Bắc Bắc.” Lam Minh khởi động xe, “Cậu vừa nói cậu thường diễn thay cho tên Steve Lauk đó phải không?”

“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Cho nên người bên đó luôn nghĩ cậu là Steve Lauk?”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc không rõ Lam Minh hỏi cái gì.

“Tôi nghĩ… bọn họ lầm Lauk thành cậu.” Lam Minh quay sang, nghiêm túc nói với Miêu Tiêu Bắc, “Trong giới bọn họ đến tận bây giờ vẫn chưa gây sự với cậu, lần trước Rafah cũng chẳng có ấn tượng gì với cậu, có thể bọn họ còn chưa bắt được người bạn kia của cậu!”

Miêu Tiêu Bắc há miệng, “Cái này…”

“Nhưng mà có một điều có thể khẳng định.” Lam Minh khẽ cau mày, “Một khi bị tìm ra, người bạn đó của cậu sẽ rất phiền phức, hơn nữa tôi cũng biết được, Rafah đang tìm cậu!”

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc hiểu được, gật đầu, “Bây giờ phải vùng lên, Lam Minh, năng lực của Lauk cũng vượt xa người bình thường, hơn nữa năm đó đi diễn, tuy rằng lý do của hắn đầy đủ, nhưng tôi luôn cảm thấy là hắn cố tình nhường cho tôi. Tôi vẫn cho là hắn muốn giúp tôi, bởi vì năm đó tôi đi kiếm tiền rất cực khổ.”

Lam Minh suy nghĩ, gật đầu, “Người này có lẽ đã sớm nhận ra thân phận của cậu, cho nên muốn giúp đỡ cậu, à, cậu có hình của hắn không?”

Miêu Tiêu Bắc ngửa mặt lên nghĩ, “Ảnh chụp tốt nghiệp thì chắc có, nhưng mà ở nhà, trong trường chắc cũng có lưu lại.”

“Tôi phải xem hình của hắn!” Lam Minh lái xe, “Có thể là quen biết!”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status