Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.16 - Chương 138 - Chương 138

/177


Sau khi từ thôn trang trở về, mọi người bắt đầu tìm tung tích của Mellink. Nhưng gần đây huyết tộc gần như đột nhiên biến mất tập thể, tìm chỗ nào cũng không thấy bọn họ.

Đảo mắt, kì nghỉ dài kết thúc, EX liền nghênh đón trở về ngày làm việc.

Miêu Tiêu Bắc vẫn rất để ý đoạn hình ảnh hôm đó, hắn nói với Lam Minh một lần, Lam Minh cũng không hiểu lắm. Hắn thấy, huyết tộc là một quần thể ngạo mạn, bọn họ xưng thần với người khác, có chút làm người ta không tiếp thu được, nói không chừng còn có ẩn ý gì đó.

Hôm nay, Miêu Tiêu Bắc mới ngủ dậy lập tức quính quáng. Hôm nay hắn phải tới trường dạy múa giảng bài, là lão Dương sắp xếp cho hắn. Tối qua chơi game với Cổ Lỗ Y quá muộn, sáng sớm Lam Minh còn tắt báo thức của hắn, làm hắn ngủ quên.

Mấy thấy còn ba phút nữa là tới giờ lên lớp, Miêu Tiêu Bắc gấp tới xanh mặt.

Luống cuống tay chân mặc quần áo, Miêu Tiêu Bắc lúc chạy xuống lầu, Cổ Lỗ Y còn đang ở sau lưng chải đầu giùm hắn.

Vừa xuống lầu Miêu Tiêu Bắc liền hét thảm, “Tiêu rồi!”

Lam Minh khẽ nhíu mày, một tay kéo hắn… vút một tiếng.

Miêu Tiêu Bắc vừa hiểu ra thì đã đến trước cửa trường dạy múa.

Chớp mắt mấy cái, Miêu Tiêu Bắc ngẩn người.

Lam Minh còn đang nhét Cổ Lỗ Y vào balo hắn, vỗ nhẹ lên vai, “Bắc Bắc, lát nữa tôi lái xe tới đón cậu.” jongwookislove.wordpress.com

“Ờ…” Miêu Tiêu Bắc há miệng nửa ngày mới hiểu được. Còn định nói gì đó, Cổ Lỗ Y cầm điện thoại giơ lên, chỉ tay vào màn hình — Còn một phút!

“A!” Miêu Tiêu Bắc xoay người chạy vào trường.

Lam Minh nhìn theo hướng Miêu Tiêu Bắc chạy xa, cũng không trở về, mà lặng lẽ đi theo, muốn nhìn trộm hắn dạy học.

Hôm nay Miêu Tiêu Bắc dạy cho sinh viên năm nhất, chủ yếu dạy bọn họ những lý thuyết cần phải có, còn có chút kinh nghiệm của bản thân để biên múa.

Trong giới vũ đạo, Miêu Tiêu Bắc đã xem như vô cùng nổi tiếng, với lại lúc đang nổi tiếng, có rất nhiều sinh viên là fan của hắn. Cho nên đều đã đến sớm chờ.

Trước khi chuông reo ba mươi giây, Miêu Tiêu Bắc đã chạy tới trước tòa nhà. Điều chỉnh chút hô hấp, dặn dò Cổ Lỗ Y ngàn vạn lần không được thò đầu ra, rồi mới ung dung bước vào phòng học.

Miêu Tiêu Bắc bước vào, chỉ thấy thầy vũ đạo Tào Thần đã đứng trên bục giảng, hình như cũng mới vừa tới.

Lập tức, Miêu Tiêu Bắc tạo được tiếng xì xào bàn tán.

Tào Thần xoay đầu nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, vội vã chạy tới bắt tay, “Hoan nghênh, Miêu tiêu sinh, rất cám ơn cậu có thể đến đây.”

Miêu Tiêu Bắc nghe người ta gọi là Miêu tiên sinh thì ngây ra một lúc, Miêu tiên sinh là ai? Lúc này mới nhớ ra tên đầy đủ của mình là Miêu Tiêu Bắc, chỉ là mọi người cứ gọi hắn là Tiêu Bắc hay Bắc Bắc thôi.

“Gọi Tiêu Bắc là được rồi.” Miêu Tiêu Bắc cười nói, có chút ngại ngùng đi vào trong, bên dưới lập tức kích động, có mấy người to gan gọi tên hắn, Miêu Tiêu Bắc có chút ngại ngùng chào hỏi mọi người.

Lam Minh lúc này đang ngồi chồm hổm trên nóc nhà cách đó không xa, không hứng thú lắm cắn trái táo, lòng nói, còn tưởng Bắc Bắc đến đây làm cái gì, thì ra là để một đám người vây xem.

Đang nghĩ ngợi, cảm giác phía sau có tiếng “Phành phạch”.

Lam Minh có chút khó hiểu, xoay đầu nhìn… Chỉ thấy Sphinx bay sau lưng hắn, kêu, “Lam Minh!” jongwookislove.wordpress.com

“Ê, ban ngày ban mặt sao lại bay ra ngoài?!” Lam Minh có chút không nói nổi, nhìn nó, “Coi chừng bị người ta xem thành phi vật thể!”

“Có chuyện gì đâu!” Sphinx khó khi nào thấy nghiêm túc, thấp giọng hỏi hắn, “Ngươi làm gì ở đây?”

Lam Minh ngẩn người, “Ở chơi với Bắc Bắc.”

“Bắc Bắc ở đây?” Sphinx nhíu mày.

Lam Minh nghe giọng của Sphinx, tựa như không phải đến tìm mình mà là vô tình đi ngang qua đây. Mấy hôm trước nó đi tham gia một buổi tụ họp miêu tộc, hôm nay mới trở về.

“Ngươi tới đây làm gì?” Lam Minh hỏi.

“Bạn ta nhờ ta xin ngươi làm một chuyện.” Sphinx nói xong, ngồi xuống, lấy chân mò vào cái túi nhỏ đeo trên cổ.

Lam Minh đỡ trán, “Anh hai, đừng có dùng thân thể của sư tử làm mấy cái động tác đó có được không?!”

Sphinx hừ một tiếng, bĩu môi, “Thì sao?! Coi thường sư tử hả?!”

Lam Minh cầm lấy tấm hình Sphinx đưa, chụp một cô gái rất dễ thương.

“Ơ?” Lam Minh trả tấm hình lại, “Sao thế, không phải ngươi thích mỹ nam thôi sao? Đi tụ hội một chuyến, trở về thích lolicon rồi?”

“Biến!” Sphinx liếc hắn, hỏi, “Đây không phải người, là mèo con, không nhìn ra hả?”

“Mèo con?” Lam Minh nhìn kỹ lại, mới hiểu ra, “Ồ… Ra là tiểu miêu nữ, rất đáng yêu.”

“Ừ!” Sphinx cho Lam Minh xem hình trước khi biến thân, là một con mèo trắng xinh đẹp.

“Hừ.” Lam Minh cười hỏi, “Rồi sao? Muốn nhận con gái nuôi?”

“Vấn đề không phải hai tấm này, mà là tấm này!” Sphinx lại lấy một tấm khác ra, chỉ thấy tiểu miêu nữ chụp hình với một cô gái béo ú, tuổi tác không mấy khác biệt.

“Đây cũng là một con mèo ú?” Lam Minh cười, lòng nói Miêu Tiêu Bắc chắc chắn rất thích.

“Đừng có nói đùa, đây là con người.” Sphinx nói với Lam Minh, “Tiểu miêu nữ này tên là Diệu Diệu, đây là bạn thân từ nhỏ của nó, tên là Vương Nhược Dao.”

“A.” Lam Minh thấy thú vị, “Cô gái này cũng biết đùa thật, mập mạp như thế so với cái tên thục nữ không hợp chút nào.”

“Ngươi đừng khi dễ người ta, có người nói trước đây cô ta là một thiên tài vũ đạo, còn là đại mỹ nhân, chỉ là bị bệnh, uống thuốc mới thành ra như vậy.” Sphinx nghiêm túc nói.

“Ừ…” Lam Minh cũng thấy cái này không có gì buồn cười, liền hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, có người nói Vương Nhược Dao sau khi tốt nghiệp thì trị hết bệnh, liền thi vào trường dạy múa. Trường học đặc cách nhận cô ta, để cô ta vừa giảm béo vừa học.” Sphinx nói, chỉ chỉ Diệu Diệu, “Còn nó, vì chỉ số thông minh của miêu tộc thường rất cao, cho nên thi đậu một trường đại học rất danh tiếng ở nước ngoài, học ngành tài chính, mỗi ngày hai người đều liên lạc qua máy tính, tình cảm hai chị em rất tốt.”

Lam Minh lắc đầu, nhìn Sphinx, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Mấy hôm trước Vương Nhược Dao đã mất tích!” Sphinx nói, “Hôm qua tìm được thi thể của cô ta, cảnh sát phán đoán là tự sát.”

“Ồ…” Lam Minh thấy đáng tiếc, bây giờ khả năng chịu đựng của con nít sao yếu quá vậy?

“Diệu Diệu nghĩ cô ta chắc chắn không phải tự sát, nhưng mà nó ở nước ngoài, muốn làm gì cũng khó, cha mẹ thì không cho về, cho nên nó nhờ ta xin ngươi giúp đỡ.” Sphinx nói xong, bổ sung một câu, “Luận về vai vế thì nó cũng là cháu ngoại của ta mà.”

“Ờ…” Lam Minh hiểu ra, “Cho nên ngươi đến đây xem?”

“Không chỉ có vậy.” Sphinx gật đầu, nhìn vào trong phòng học, thấy Miêu Tiêu Bắc đang giảng bài, trông hắn tuy ngại ngùng nhưng rất thân thiện, nhịn không được tặc lưỡi, “Lúng ta lúng túng ha, Bắc Bắc siêu cấp dễ thương!”

“Bấm nút!” Lam Minh xoay mặt nó đi không cho nhìn chằm chằm vào Miêu Tiêu Bắc nữa, cầm ảnh chụp của nó, “Rốt cuộc là tự sát hay bị giết, ngươi đã điều tra rõ chưa? Thời kỳ trưởng thành của con người, có đôi khi tâm tình thay đổi.”

“Cảnh sát nói cô ta bị chứng kén ăn nên tự sát.” Sphinx lấy ảnh chụp thi thể của Vương Nhược Dao ra, “Ngươi xem đi!”

Lam Minh cầm lấy, cả kinh thiếu chút nữa ném đi, “Trời… Da bọc xương, người này 25kg hả? Quả thật trông như thây khô.”

Sphinx nheo mắt, “Ta đã hỏi Diệu Diệu, nó nói bốn ngày trước gọi video call với cô ta, Vương Nhược Dao nói hiện tai là 60kg, sau khi ăn kiêng và vận động, một tháng giảm được 10kg. Diễn viên múa đối với vóc người yêu cầu rất cao, tốt nhất là chỉ khoảng 40-45kg, cho nên cô ta cảm giác nếu cố gắng hai tháng nữa, là có thể giống như hoa hồ điệp ngày xưa!”

Nói xong, hắn và Lam Minh cùng xem tấm ảnh, “Hai ngày, từ 60kg chỉ còn da bọc xương… Hơn nữa theo báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, có người nói ba ngày trước khi cô ta biến mất, cũng đã nhảy sông tự tử.” Nói xong, hắn chỉ ra phía sau trường học, “Ngay trong hồ phía sau khu rừng đó!”

“Trong vòng một ngày tụt 30kg, Lam Minh đảo mắt nhìn Sphinx, “Ngươi nghĩ cô ta có thể bị thứ gì ăn không?” jongwookislove.wordpress.com

“Chỉ có thứ phi nhân loại mới xem con người là thức ăn, biến một người trở thành như vậy!” Sphinx nghiêm túc nói, “Con người không có khả năng tự khống chế dáng người của mình!”

Lam Minh nghe cũng thấy hợp lý, chỉ vào cánh rừng, “Vậy ngươi đi xem đi, xem trong hồ có quỷ hay gì không.”

“Chờ đã!” Sphinx hiển nhiên còn chưa nói xong, Lam Minh muốn nhìn Miêu Tiêu Bắc, liền đuổi nó, “Sao ngươi phiền vậy, muốn tra thì về tìm bọn Khiết Liêu đi!”

“Hừ!” Sphinx xoay đầu về phía Lam Minh rống lên, “Cái đồ trọng sắc khinh bạn!”

Một tiếng rống này quá vang, Lam Minh vội vàng đè nó xuống, lôi ra phía sau.

Miêu Tiêu Bắc đang giảng bài, chợt nghe tiếng sư tử rống, ngẩn người, thăm dò nhìn ra cửa sổ, lòng nghĩ không phải chứ… Sphinx? Hay là ảo giác của mình?

Sinh viên cũng xì xào bán tán:

“Có nghe thấy không?”

“Có, không biết ma quỷ hay gì nữa?!”

“Trời ơi ghê quá!”

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy hai nữ sinh nói chuyện với nhau, có chút ngạc nhiên… Từ lúc hắn vào EX đến giờ, chỉ cần nghe thấy hai từ ‘chuyện ma’ là lập tức hưng phấn.

“Có chuyện ma gì thế?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

Vừa lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, lần này là hai tiết kéo dài, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi.

Đám sinh viên thấy là chuyện tốt, liền chạy tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, anh có biết không, trường của tụi em có chuyện ma đó, hôm qua mới có người chết!”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc giật mình — Còn có người chết sao?!

Xa xa, Lam Minh muốn đi thì bị Sphinx ôm chặt, “Ngươi muốn làm gì?!”

Lam Minh tức giận, “Bọn họ xáp lại gần Bắc Bắc như vậy làm gì! Muốn sàm sỡ hả!”



“Nhảy vào trong hồ phía sau rừng đó anh!”

“Đúng vậy, là Dao Dao, rất đáng thương!”

“Đúng đó, cổ chịu khó giảm béo lắm, còn có thiên phú khiêu vũ nữa.”

“Cái gì Dao Dao?” Miêu Tiêu Bắc nhịn không được hỏi, “Có thể nói rõ ràng không?”

“À.” Lúc này, thầy Tào Thần đi tới, tương đối trầm mặc nói, “Nữ sinh kia gọi là Vương Nhược Dao, năm 13 tuổi đoạt giải quán quân một kì thi múa, bởi vì bệnh tật nên uống thuốc khiến cơ thể mập lên, nhưng nó không hề bỏ cuộc. Mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học, bệnh của nó khỏi, đồng thời giảm béo vô cùng thuận lợi. Nó nộp đơn xin vào trường, mấy giáo viên chúng tôi nhất trí nhận nó vào trường, trước học lý thuyết, rồi từ từ giảm béo học lên… Không nghĩ tới, mắt thấy nó sắp thành công thì cũng chết oan uổng.”

Mấy nữ sinh nheo mắt lại, “Thầy Tào cũng không tin bạn ấy tự sát đúng không?!”

Tào Thần nhíu mày, thành thật gật đầu.

Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Tự sát?”

“Lúc Dao Dao chết, trước một ngày trông bạn ấy như bị ép nước, gầy nhom chỉ có 30kg, trông rất dọa người!” Một nữ sinh lên tiếng, mấy nữ sinh xoa xoa tay trông vẫn còn sợ, “Đúng vậy! Chết trong rừng, có người nói còn thấy quỷ, quả nhiên!”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy không đáng tin, định lát nữa Lam Minh đến đón thì nói với hắn chuyện này. jongwookislove.wordpress.com

“À!” Một nữ sinh nói, “Có thể đi hỏi Tần Quân thử, cậu ấy là bạn trai của Dao Dao, sau khi biết Dao Dao chết, có người nói cậu ấy khóc rất thảm.”

Miêu Tiêu Bắc nhớ kỹ, một bên Tào Thần thở dài, “Sau khi nhận Dao Dao, chủ nhiệm Trần cực lực phản đối, chúng tôi cãi nhau một trận mới thuyết phục được, lúc đó nếu nghe lời, mặc dù tàn nhẫn với Dao Dao, nhưng ít ra sẽ bớt một tai họa.”

“Tại sao chủ nhiệm Trần không cho?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.

“Chủ nhiệm Trần đó hả, là một phù thủy!” Một nữ sinh chán ghét nói.

“Đúng vậy!” Mấy người khác cũng phụ họa, “Cổ rất biến thái, mấy nữ sinh về ăn tết, mập lên có chút xíu, tự dưng mắng người ta là heo, rất khó nghe!”

“Đúng vậy, trong phòng ăn, ai ăn thịt mà bị cổ nhìn thấy, cổ sẽ nói thân thể người đó đã bự hơn thùng xăng rồi còn ăn…Quá đáng, Dao Dao mỗi lần đụng trúng cổ, đều bị châm chọc khiêu khích!”

“Đúng vậy, đáng ghét muốn chết!”

Hiển nhiên, chủ nhiệm Trần kia vừa cố chấp vừa không tốt, làm sinh viên phản cảm.

Lúc này, chuông reo lên, Miêu Tiêu Bắc tiếp tục giảng bài, nhưng lòng không yên, cũng may tiết thứ hai là tập múa, hắn chỉ cần chỉ đạo, cho nên Miêu Tiêu Bắc bắt đầu thất thần.

Tình cảnh của Vương Nhược Dao này, khiến Miêu Tiêu Bắc nhớ lại một nam sinh khi mình còn đi học, tất cả mọi người đều gọi hắn là Tiểu Béo. Cũng bởi vì hắn mập, trong trường bị mọi người khinh thường, cuối cùng không chịu được áp lực, nhảy lầu tự sát… Chuyện này tác động tới Miêu Tiêu Bắc rất nhiều. Hắn vẫn luôn nghĩ Tiểu Béo có thiên phú, khiêu vũ thật ra ai cũng làm được, quan trọng là cảm nhạc và khí chất, cũng không cần phải da bọc xương thì nhìn mới đẹp. Phải biết, năm đó có hai đứa con gái tập múa đều nhìn theo Tiểu Béo, chỉ có hắn mới có thể dễ dàng giúp hai người kéo chân qua khỏi đầu. Đáng tiếc lúc đó không có ai đi cổ vũ Tiểu Béo.

Trước khi tan học, Miêu Tiêu Bắc nói suy nghĩ của mình cho sinh viên nghe, để bọn họ sau này nếu gặp lại bạn học giống như thế, nhất định phải nói bọn họ rất vĩ đại, khiến mấy nữ sinh bắt đầu khóc.

Sau khi tan học, Miêu Tiêu Bắc lưng mang balo đi ra ngoài, Tào Thần đuổi theo, hình như có chút cảm động, “Tiêu Bắc, tôi từng thấy cậu trên poster, hình như cậu làm việc cho một văn phòng chuyên giải quyết những chuyện siêu nhiên, phải không?”

“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc vội vàng mò vào balo lấy danh thiếp, lại không rút tay ra được, Cổ Lỗ Y không thấy hắn mấy tiếng rồi cho nên ôm không buông.

Miêu Tiêu Bắc mất cả buổi mới rút được tay ra, cầm danh thiếp đưa cho Tào Thần, “EX.”

“Ồ…” Tào Thần cầm danh thiếp đờ ra.

“Anh có gì muốn nói sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Tào Thần suy nghĩ một chút, kéo Miêu Tiêu Bắc qua một bên, thấp giọng nói, “Có một việc, trường học cấm giáo viên nói quá rõ ràng với sinh viên.”

Miêu Tiêu Bắc chăm chú lắng nghe.

“Trước đây tôi tốt nghiệp từ ngôi trường này, vẫn luôn ở đây suốt mười lăm năm, mỗi ba năm lại có một học sinh chết trong cái hồ đó, hơn nữa cái chết còn y hệt nhau!”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, “Sao anh không báo cảnh sát?”

Tào Thần lắc đầu, “Cảnh sát căn bản không tin, bọn họ nói là do bệnh kén ăn, theo bọn họ, vóc người của tôi và cậu đều do kén ăn mà ra!”

Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, sờ sờ ót, lòng nghĩ mình ăn được lắm mà. Cổ Lỗ Y trong balo một tay đỡ trán, một tay sờ bụng, mếu máo.

Tào Thần xin Miêu Tiêu Bắc điều tra giúp chuyện ma ở trường học, sau đó bỏ đi.

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày đi ra ngoài, đụng phải một người, ngẩng đầu nhìn, là Lam Minh. Thấy hắn mặt mày âm u nhìn theo bóng lưng của Tào Thần, “Người đó muốn làm gì? Trên lớp còn chưa đủ còn đuổi theo ra tới đây! Hắn muốn chết hả!”

“Anh nói nhăng nói cuộc gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc đá hắn, kể lại đầu đuôi sự việc.

“Hừ…” Lam Minh lắc đầu, “Đã nói là hai ta thần giao cách cảm mà!” Nói xong kéo Miêu Tiêu Bắc đi. jongwookislove.wordpress.com

“Đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.

“Tới cái hồ kia.” Lam Minh cười nói, “Tôi muốn xem xem bên trong nó giấu cái gì.”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status