Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.11 - Chương 115 - Chương 115

/177


Bác sĩ Tào mất tích liền không còn tin tức.

Cảnh Diệu Phong phái người đi điều tra tình hình gần đây của Tiểu Lâm, phát hiện nó vẫn hoạt bát như cũ, nhưng kì lạ là, cha mẹ của Tiểu Lâm quả thật càng ngày càng tiều tụy, mẹ của Tiểu Lâm mới vào viện, hình như bị bệnh.

Mấy hôm nay Miêu Tiêu Bắc rất bận rộn, đang tập luyện cho vũ kịch Halloween, ban đầu có rất nhiều người ra ý kiến, nói phải diễn mấy vở thích hợp với trẻ con, nào là Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cô bé Lọ Lem, Little Red Riding Hood, ba chú heo con… Đều bị Miêu Tiêu Bắc bác bỏ! Truyện cổ tích này đã có từ lâu, với lại đối với những đứa trẻ bị chứng tự kỷ cũng không có giúp đỡ gì.

Tìm biên kịch nói chuyện, Miêu Tiêu Bắc nói, giả thiết mỗi một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, kiếp trước là thiên thần gãy cánh, bọn họ chỉ vì bề ngoài khác biệt mà bị người ta hiểu lầm, gặp rất nhiều trắc trở, nhưng bọn họ cũng có chỗ đáng quý, cuộc sống của bọn họ, cần rất nhiều người hiểu cho. Có một đại ma vương giả dạng thành bác sĩ, lợi dụng cha mẹ muốn đứa con khôi phục căn bệnh, nên thực hiện ma pháp với bọn họ, để bọn họ biến thành những con rối, bị người ta thao túng, làm trái với lương tâm… Tình tiết sau đó, có người nói biên kịch bị cảm động tới rối tung rối mù, vừa khóc vừa viết. Cuối cùng kịch bản hoàn thành, mọi người đều cảm thấy rất tốt, bắt đầu khẩn trương tập luyện.

Lam Minh muốn diễn đại ma vương để chọc Miêu Tiêu Bắc, bị Miêu Tiêu Bắc đạp cho một cước, nghiêm lệnh cấm hắn quấy rối, nếu không sẽ đánh chết tại chỗ!

Lam Minh bất đắc dĩ, đành phải ngồi dưới đài xem. Nhưng mà có một chút kì lạ, hắn vốn không thích xem các loại biểu diễn, đương nhiên, ngoại trừ nhìn vóc dáng của Miêu Tiêu Bắc, nhưng mà vũ kịch lần này, bởi vì đã xem kịch bản trước, hiểu rõ nội dung vở kịch, Lam Minh không chỉ xem hiểu mà còn thấy rất đẹp mắt.

Dùng quả đấm chống cằm, lúc thấy ma vương muốn tới hại Miêu Tiêu Bắc, có rất nhiều tiểu thiên sứ đến giúp đỡ, Lam Minh nhịn không được bật cười, con nít sẽ tin đi, loại này…

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên vươn ngón tay, nhẹ nhàng gõ cằm, như có điều suy nghĩ.

Chờ Miêu Tiêu Bắc tập xong, lúc xuống uống nước, Lam Minh chạy tới thấy bộ dáng ướt sũng, nhíu mày nói, “Mau đi tắm, đổ mồ hôi nhiều vậy còn ngồi máy lạnh, coi chừng cảm! Người phàm!”

Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhéo lỗ tai hắn, “Sao anh lại giống Khiết Liêu thế, mấy lời dễ nghe bộ rất khó nói sao?”

“Khiết Liêu thế nào?” Lam Minh hiếu kỳ.

Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Tiêu Hoa ở phía xa xa đang chăm chú xem vũ kịch, còn có Khiết Liêu ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng kể lại toàn bộ cho Lam Minh nghe.

“A?” Lam Minh nhướn mày, “Không tệ nha!”

Miêu Tiêu Bắc xoay người định đi tắm, Lam Minh lại mặt dày đòi đi theo.

“Ê, anh đi theo làm gì?” Miêu Tiêu Bắc cảnh giác kéo màn.

“Kích động làm gì, cũng đâu phải chưa từng thấy.”

Lam Minh đi tới đóng cửa phòng tắm lại, mở túi ra, Cổ Lỗ Y bay ra ngoài, cởi áo lông vứt qua chỗ Lam Minh, muốn cùng tắm với Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cầm chậu rửa mặt làm bồn nước nóng cho nó, Cổ Lỗ Y liền ngâm người vào, thấy rất ấm.

Lam Minh có chút hâm mộ nói, “Tôi cũng muốn ngâm.”

“Biến.” Miêu Tiêu Bắc ngăn hắn ở ngoài, cởi quần áo mở vòi sen.

Lam Minh vén màn lên lén nhìn vào, bị tạt nước vào mặt, hắn tấm tắc hai tiếng, “Bắc Bắc, chân đẹp!”

“Biến!” Miêu Tiêu Bắc vừa gội đầu vừa hỏi, “Được rồi, anh có gì muốn nói?”

“Hả?”

“Anh đi theo vào đây chẳng phải có chuyện muốn nói à?” Miêu Tiêu Bắc tắm rửa cho Cổ Lỗ Y, đè nó xuống chà chà, chọc cho Cổ Lỗ Y cười khanh khách, Lam Minh lại vén màn nhìn vào, lại bị tạt nước vào mặt, “Bắc Bắc, tại sao lại quấn khăn?”

“Phòng tiểu nhân!” Miêu Tiêu Bắc tàn bạo nói, “Anh nghĩ tới cái gì?”

“Chuyện của Tiểu Lâm.” Lam Minh khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn Miêu Tiêu Bắc như ẩn như hiện sau bức màn,cười nói, “Cậu nói đi tại sao mẹ của Tiểu Lâm đột nhiên có bệnh? Cảnh Diệu Phong điều tra một chút, nghe nói là bị suy nhược thần kinh, tinh thần có vấn đề làm ảnh hưởng đến cơ thể.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng cảm thấy kì lạ, “Tinh thần có vấn đề!”

“Cậu đoán sai rồi.” Lam Minh nói, “Làm mẹ chắc chắn rất nhạy cảm, cô ta chẳng lẽ không cảm giác được Tiểu Lâm có chuyện?”

“Cũng có thể!” Miêu Tiêu Bắc cầm vòi sen xịt lên người Cổ Lỗ Y, “Có nhớ lần trước thấy ba mẹ Tiểu Lâm nhìn nó không, hình như có chút sầu lo.”

“Trong tư liệu không phải có nói sao, cả hai cha mẹ đều là những người rất xuất sắc, nếu Tiểu Lâm là con của người khác, bọn họ có thể đã phát hiện ra ngay. Chính vì là con mình cho nên ít nhiều cũng có do dự.”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Làm theo cảm tính là một chuyện, nhưng suy nghĩ bình tĩnh một chút, người có thường thức chắc chắn sẽ phát hiện điều khác thường.”

“Cho nên tôi nghĩ tới một cách.” Lam Minh nói, “Tìm một thiên sứ tới cứu vớt tụi nhỏ!”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc tắm xong, mặc quần áo vào, lau người cho Cổ Lỗ Y, “Cái gì mà thiên sứ cứu tụi nhỏ?”

“Chúng ta giả trang thành chuyên gia.” Lam Minh thò đầu vào, thấy Miêu Tiêu Bắc đã mặc quần áo chỉnh tề, có chút tiếc hận, “Cảnh Diệu Phong là cảnh sát, chúng ta có thể lợi dụng thân phận này, đi gặp mẹ của Tiểu Lâm, hỏi cô ta chút chuyện… Có phải Tiểu Lâm có gì không đúng hay không. Đồng thời ám chỉ trị liệu của bác sĩ Tào có vấn đề.”

“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc thay quần áo xong, mang Cổ Lỗ Y ra bỏ vào túi, cùng Lam Minh ra ngoài, “Ý kiến này không tồi!” Nói xong, vỗ vai Lam Minh, “Đi thôi!”

“Rất tuyệt phải không?” Lam Minh cười xấu xa.

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, tay mở cửa… Chỉ thấy bên ngoài là n thành viên nam trong đoàn kịch, chỉ là bọn họ xoay nắm tay cửa, phát hiện bị khóa, vì thế buồn bực… Ai lại đi khóa cửa phòng tắm thế này. Bên cạnh bọn họ còn có n thành viên nữ trong đoàn, cũng phải đi tắm nhưng ở lại nhiều chuyện.

Lúc đang nghi hoặc, liền thấy Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đi ra, đàm luận cái gì mà tuyệt với không tuyệt…

“Hê hê…” Mọi người cười xấu xa.

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, không hiểu lắm, “Có chuyện gì vậy?”

“Hê hê, Bắc Bắc, cậu treo tấm biển miễn làm phiền đó hả.” Có mấy người con gái chớp mắt với Miêu Tiêu Bắc, “Chúng tôi sẽ trễ giờ đó.”

“Không có đâu!” Miêu Tiêu Bắc cười ngây ngô, “Nhanh lắm!”

“Nhanh?” Mọi người kinh hãi, quan sát Lam Minh từ trên xuống dưới — Chẳng phải rất lâu sao?

“Đúng vậy, chưa bao giờ quá mười phút!” Miêu Tiêu Bắc hớn hở đáp, từ trước tới nay tốc độ tắm của hắn là nhanh có tiếng.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lam Minh, đám con gái đáng tiếc, thì ra trông thì được mà xài không được! Đám con trai thì nắm tay thành quyền — Quả nhiên thế giới rất công bằng!

Lam Minh nhìn trời, chịu đựng không thổ huyết kéo Miêu Tiêu Bắc đi.

“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu nhìn hắn, “Tôi còn phải tới phòng thay đồ đổi giày.”

“Cậu nhất định sẽ chết!” Lam Minh hung tợn nói với Miêu Tiêu Bắc, “Lần sau tôi sẽ cho cậu biết lâu là thế nào!”

Miêu Tiêu Bắc chẳng hiểu gì cả…

Lúc đổi giày, hai người gọi cho Cảnh Diệu Phong nói rõ tình huống, Cảnh Diệu Phong gật đầu đồng ý.

Vì vậy, hai người gọi cho Bạch Lâu, mọi người cùng lái xe tới bệnh viện.

Mẹ của Tiểu Lâm ở trong phòng ViP, miễn hỏi thăm, nhưng Cảnh Diệu Phong lấy thẻ cảnh sát ra, y tá hỏi bọn họ muốn hỏi gì.

Lam Minh nói, “Cô nói với cô ta, là cảnh sát và chuyên gia tâm lý tới, muốn hỏi chút chuyện về đứa con.”

Y tá vào trong truyền lời sau đó đi ra, nói mẹ Tiểu Lâm mời mọi người vào.

Mọi người nhìn nhau, quả nhiên có chuyện.

Bước vào phòng, trong phòng ấm áp, bức tường màu hồng nhạt làm căn phòng thoạt nhìn không lạnh lẽo, trên bàn để bình hoa, mẹ của Tiểu Lâm ngồi dựa vào đầu giường, thật ra cô không lớn tuổi, vừa hơn ba mươi, bởi vì nghề nghiệp nên trông rất thời thượng. Chỉ là có thể vì căn bệnh của Tiểu Lâm, lần đầu tiên gặp cô đã thấy cô rất tiều tụy, hôm nay gặp lần thứ hai, phát hiện cô gầy yếu tới bất thường. Gầy kiểu này tuyệt đối không bình thường.

“Xin chào.” Cảnh Diệu Phong lấy thẻ cảnh sát ra, nói dụng ý đến đây lần này.

Lâm Dĩnh gật đầu, giơ tay ngăn lại, ý bảo bọn họ không cần nói nhiều, mở miệng nói, “Nó không phải con tôi!”

Mọi người đều sửng sốt, thật ra không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này.

“A… chúng tôi rõ tâm trạng của cô…”

“Không phải!” Lâm Dĩnh lắc đầu, nói với mọi người, “Con tôi trước đây rất ngoan, tôi biết nó không khỏe mạnh, nhưng tôi là mẹ nó, tôi biết con tôi thế nào. Nhưng đứa trẻ này không phải con tôi! Ý của tôi là, bề ngoài của nó thì phải, nhưng bên trong không phải! Có người đã bắt con tôi đi! Đổi một con búp bê cho tôi!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu với Lam Minh — Quả nhiên! Làm mẹ sẽ hiểu!

“Cô nói không sai.” Mọi người liền đi thẳng vào vấn đề.

“Là thật?” Lâm Dĩnh ngồi bật dậy, một lúc sâu mới hỏi, “Con tôi còn sống không?”

“Hả?” Mọi người sửng sốt.

“Ý của cô là?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

“Tôi… tôi muốn hỏi, con tôi bây giờ có phải là người không?” Lâm Dĩnh có chút kích động, “Tôi nghĩ, nó không phải người…”

Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng nhịn không được nhíu mày, Lâm Dĩnh hình như có chút linh lực, nói chung là nhạy cảm hơn so với người thường một chút.

“Nó có biểu hiện gì đặc biệt không?”

“Nó…” Lâm Dĩnh đang muốn nói cụ thể, đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói non nớt, “Mẹ.”

Lâm Dĩnh sửng sốt, cả người cứng đờ, khẩn trương xoay mặt nhìn ra cửa.

Chỉ thấy Tiểu Lâm đã đứng đó từ bao giờ, tay ôm con búp bê, vẻ mặt khờ dại nhìn vào trong, “Mẹ có khách sao?”

“Ờ…” Lâm Dĩnh căng thẳng nói không thành lời, lúc này, phía sau Tiểu Lâm có một người đàn ông xuất hiện, là ba của nó.

Tình hình của hắn so với Lâm Dĩnh không khá hơn, không phải gầy yếu, mà là tối tăm… Đặc biệt tối tăm, dưới hai mắt có quầng thâm rất đậm.

“Anh yêu…” Lâm Dĩnh kinh ngạc nhìn chồng mình, “Anh bị sao vậy?”

“Hử?” Ba của Tiểu Lâm đi theo phía sau nó, chậm rãi vào phòng.

Tiểu Lâm bò lên giường, ôm Lâm Dĩnh cứng ngắc, “Mẹ khỏe chưa?”

Lâm Dĩnh sợ tới run người, lùi ra sau, Tiểu Lâm hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra biểu tình âm trầm, liếc nhìn Lâm Dĩnh. Cái nhìn này làm Lâm Dĩnh phát run.

“Anh rất khỏe.” Ba của Tiểu Lâm đi tới bên người Lâm Dĩnh, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng giúp Lâm Dĩnh sửa tóc, “Khỏe đến mức không thể khỏe hơn.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày — Tình trạng bây giờ của hắn mà là khỏe thì chắc trên đời này chẳng có ai bệnh đâu!

“Các người là ai?” Sau khi chăm sóc Lâm Dĩnh một hồi, ba của Tiểu Lâm xoay đầu, lạnh lùng nhìn Miêu Tiêu Bắc bọn họ.

“Chúng tôi là…” Miêu Tiêu Bắc muốn nói, Cảnh Diệu Phong lại phất tay cản hắn lại, bởi vì chồng của Lâm Dĩnh là luật sư, cho nên hắn biết luật, có thể kiện bọn họ quấy rối các loại, cho nên không thể không nói sự thật.

“Chúng tôi đang điều tra một vụ án, vợ của anh có thể cung cấp chút manh mối, cho nên chúng tôi mới đến hỏi một chút.” Nói xong, hắn đưa danh thiếp cho Lâm Dĩnh, “Có bất kỳ phát hiện gì thì gọi cho tôi.”

Lâm Dĩnh muốn nhận danh thiếp, Bạch Lâu lại cầm lấy, vẽ vài cái lên trên, rồi viết một dãy số, “Gọi số này cũng được!”

“Cô ấy từ chối săn tin!” Ba của Tiểu Lâm nhìn chằm chằm vào danh thiếp.

“Chúng tôi cáo từ trước.” Cảnh Diệu Phong dẫn Bạch Lâu đi, Lam Minh lại không muốn đi, trong lòng muốn nói rõ mọi chuyện, bắt tiểu quỷ kia đánh một trận xem nó có nói không. Nhưng mà vẫn bị Miêu Tiêu Bắc lôi ra ngoài… Nơi này là nơi công cộng, lỡ xảy ra có chuyện không tốt, sẽ làm nguy hiểm tới sự an toàn của nhiều bệnh nhân.

“Tôi đã vẽ ký hiệu giám sát trên danh thiếp.” Ra khỏi bệnh viện, Bạch Lâu cầm cây bút,vẽ một ký hiệu trên tay Miêu Tiêu Bắc, “Cậu có thể thông qua ký hiệu này xem tình hình bên trong phòng bệnh, chúng ta ra ngoài coi chừng.”

Mọi người gật đầu, sau khi lên xe, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt suy nghĩ, xem tình hình bên trong. Vậy mà lần này khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lại làm Miêu Tiêu Bắc sửng sốt vô cùng.


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status