Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.11 - Chương 112 - Chương 112

/177


“Vũ kịch Halloween?”

Miêu Tiêu Bắc nhận được điện thoại của lão Dương, hắn có chút há hốc, “Vũ kịch hóa trang ạ? Cái loại rất khoa trương?”

“Ừ, cố gắng làm dễ hiểu một chút, biểu diễn cho con nít xem.”

Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, “Cái đó là kịch thiếu nhi ạ? Phải tìm chuyên viên mới diễn tốt được, con sợ con làm không được…”

Đang muốn từ chối, hắn lại thấy một đống người ngồi chồm hổm trước mặt nhìn mình.

Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị, Sishir ôm mấy con sói son, còn có Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao, mọi người đều đeo chiếc mũ hình bí đỏ, vẻ mặt như muốn nói — Thật muốn xem!

Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, “Phải diễn thật sao?”

Đám con nít đều gật đầu, muốn coi!

“Bắc Bắc, cái này là do một quỹ cho trẻ em nhờ chúng ta, tốt nhất có thể dành cho mọi lứa tuổi, vũ kịch cho thiếu nhi trên thị trường khá ít, cũng có thể diễn trường kỳ, số vé bán được có thể quyên góp cho trung tâm trị liệu các bé mắc chứng tự kỷ.” Lão Dương lần trước đi thăm một trung tâm phục hồi cho trẻ em mắc chứng tự kỷ, sau khi quay về liền quyết định hợp tác.

“Dạ.” Miêu Tiêu Bắc cũng biết đây là chuyện tốt, gật đầu đồng ý, “Được, nhưng mà gần đến Halloween rồi, chúng ta phải biên đạo thêm, sau đó tập luyện!”

“Tốt!” Lão Dương vui tươi hớn hở đi tìm người biên vũ kịch.

Sau khi cúp điện thoại, sô pha bên cạnh hắn trũng xuống, Lam Minh bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay ôm vai Miêu Tiêu Bắc, cười hỏi, “Bắc Bắc, rất có lòng thương hại.”

Miêu Tiêu Bắc đẩy đẩy cánh tay hắn, “Thì sao?”

“Không, có lòng thương hại là chuyện tốt.” Lam Minh cười hắc hắc.

Miêu Tiêu Bắc bị nụ cười của hắn làm nổi da gà, né tránh, “Anh… có âm mưu gì?”

“Haha.” Lam Minh ho khan một tiếng, “Tôi cũng muốn diễn!”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn, “Anh diễn cái gì?”

“Diễn vũ kịch!” Lam Minh mỉm cười, vươn tay chỉ chỉ mũi Miêu Tiêu Bắc, “Diễn với cậu!”

“Anh không biết diễn.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Với lại… từ trước tới nay anh đâu có thích loại này.”

“Nào có!” Thái độ của Lam Minh xoay chuyển 360 độ, cười nói, “Cái loại kịch cao thâm như vậy, tôi đương nhiên có hứng thú rồi, đặc biệt là với Bắc Bắc, hahaha.”

Miêu Tiêu Bắc vẫn cho là Lam Minh đang âm mưu gì đó, nhưng hắn không hiểu nổi mục đích thật sự là gì.

“Được rồi, cậu muốn diễn cái gì?” Lam Minh nghiêm túc hỏi, “Vũ kịch thiếu nhi, có phải diễn cô bé lọ lem hay bạch tuyết gì không? Bắc Bắc, tôi diễn hoàng tử của cậu… ui da.”

Nói còn chưa xong đã bị Miêu Tiêu Bắc đập cái gối vào mặt.

“Biết ngay là anh không có ý tốt mà!” Miêu Tiêu Bắc đứng lên, ôm Cổ Lỗ Y bỏ đi.

Một ngày đêm hôm sau, mọi người đều đang chuẩn bị cho Halloween, Miêu Tiêu Bắc cầm xem mấy quyển tư liệu Bạch Lâu in cho hắn, nghiên cứu lễ Halloween, còn có… Chứng tự kỷ.

Cổ Lỗ Y bọn họ đang khắc bí đỏ, Phong Danh Vũ dẫn một đám tiểu long đi làm kẹo.

Phong Tiểu Vũ nằm úp sấp trên ghế salon xem “Không cho kẹo sẽ giết”, cảm thấy rất thú vị, “Bắc Bắc, vũ kịch cho Halloween phải diễn sao mới hay nhỉ? Không thể diễn kinh khủng tí sao?”

“Còn phải tính tới mấy bé mắc chứng tự kỷ nữa.” Bắc Bắc chống cằm, “Mấy đứa trẻ đó có đặc điểm gì? Không hiểu được sẽ không thích xem vũ kịch.”

“Ừ, cái này cũng khó nói… Chứng tự kỷ là một loại bệnh phát triển tính cản trở.” Bạch Lâu tổng kết cho mọi người, “Chủ yếu là khả năng ngôn ngữ và giao tiếp có vấn đề, những đứa trẻ này không thể giao tiếp với người bình thường, có rất nhiều mặt bị cản trở, ừ… cái gọi là chứng cô độc đó.”

“Thật đáng thương.” Phong Tiểu Vũ nhéo nhéo Cổ Lỗ Y đang ôm Tiểu Đao Đao trên không, “Con nít thì phải được vui vẻ chơi đùa mới đúng.”

“Hay là đi xem thử đi.” Miêu Tiêu Bắc đứng lên, hỏi Bạch Lâu, “Ở thành phố S hình như có trung tâm phục hồi chứng tự kỷ đúng không?”

“Đúng.” Bạch Lâu tra xét, “Có một trung tâm phục hồi đứng đầu thế giới, nghe nói còn có bác sĩ rất uy tín.”

“À có một chuyện rất lạ.” Lúc này Long Tước bưng sữa tươi nóng ra, đưa cho Cổ Lỗ Y, “Tôi nghe nói, trung tâm phục hồi đó chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân, có nhiều người bị mắc chứng tự kỷ rất nặng, không thể giao tiếp với người khác, nhưng sau khi nhận trị liệu của trung tâm đó một thời gian, lại trở nên thông minh lanh lợi, không khác gì người bình thường, tính cách hoạt bát rất được yêu thích.”

“Thật không?” Mọi người cũng giật mình.

“Thời gian trị liệu cần bao lâu? Chu kỳ rất dài đi?” Bạch Lâu cảm thấy hứng thú hỏi.

“Nói ra sợ mọi người không tin, chỉ một tuần, nhiều lắm cũng không quá ba tháng.” Long Tước nhún vai, “Bởi vì gần đây có một tiểu long tính tình khá hướng nội, không thể giao lưu bằng mắt với người khác, cho nên… tôi có điều tra một chút về mặt này.”

“Hả?!” Miêu Tiêu Bắc lo lắng, “Đứa nào? Tụi nó ai cũng khỏe mạnh mà!” Vừa nói vừa nhìn đám tiểu long lẽo đẽo bưng kẹo bay phía sau Phong Danh Vũ.

“Có nhớ lần trước tôi nhờ cậu ôm một đứa mà ba ngày ba đêm nó cũng không muốn về, rất ngây ngô không?” Long Tước vừa gọt táo cho Cổ Lỗ Y, vừa hỏi.

“Nhớ.” Miêu Tiêu Bắc nhớ tiểu long đó là thanh long, lúc mới tới rất ngơ ngác, giống như rất sợ người lạ, nhưng mà sau một ngày đêm đã khôi phục, hôm sau đã có thể ầm ĩ với Cổ Lỗ Y, ngày thứ ba là có thể nói chuyện.

“Rất khỏe mạnh.” Lam Minh nhìn thằng bé đang giúp Phong Danh Vũ mở lò nướng, hoạt bát đáng yêu, không giống bị bệnh.

“Ban đầu thì không tốt lắm.” Long Tước cười cười, “May là có Bắc Bắc.”

“Thì ra nó bị bệnh.” Sishir cũng biết, “Thảo nào lúc mới tới nó rất lạ, quả nhiên Bắc Bắc có thể trị bách bệnh.”

“Đáng tiếc con người không phải long tộc, không có khả năng nhờ linh lực mà chữa trị toàn bộ bệnh tật.” Long Tước nói, “Muốn hai ba tháng trị hết chứng tự kỷ, gần như là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nếu một hai người thì quả là kỳ tích, còn toàn bộ… chứng tự kỷ chẳng phải giống như bệnh cảm, viêm ruột thừa quá nhẹ các thứ sao?”

“Anh nghĩ trung tâm phục hồi đó có vấn đề?” Bạch Lâu hiếu kỳ, “Nhưng mà nếu có người có khả năng đó thật, có lẽ không phải người… nhưng trị hết bệnh cho những đứa trẻ đó cũng là chuyện tốt mà!”

“Ừ… cho nên tôi chỉ nói là lạ, nhưng mà cũng như tôi vừa nói… Con người không phải long tộc, không có khả năng đền bù những thiếu sót!” Long Tước thả lỏng vai, “Bình thường hay không bình thường, con người là loài rất khó phán đoán, bởi vì con người có tình cảm của động vật.”

Mọi người cũng nhịn không được nhíu mày.

Lam Minh gật đầu, “Chi bằng đi xem thử đi, gặp cái vị được xem là bác sĩ kia?”

Mọi người đều thấy được.

Vì vậy lúc xế chiều, Miêu Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y, đi cùng Lam Minh, Khiết Liêu, Sishir còn có Bạch Lâu đi tới trung tâm phục hồi nọ.

Trung tâm phục hồi nằm ở khu hẻo lánh, một tòa nhà trắng được bao bọc bởi tường trắng, một bên là núi, một bên là ao nhỏ xinh đẹp, bốn phía có cây cối được cắt tỉa cẩn thận.

“Trông như một căn nhà nhỏ trong cổ tích.” Sishir nhìn qua cửa sổ xe.

“Nhưng mà trông khá cô độc.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cảm giác như không phải nơi ở của trẻ con.”

“Đúng vậy.” Lam Minh gật đầu, “Nhìn phòng của chúng ta đi, ngày nào cũng bị Cổ Lỗ Y vẽ tranh tới rối tung rối mù.”

Nghe Lam Minh nói như vậy, mọi người cũng bắt đầu thấy lạ… Theo lý mà nói, ở nơi có trẻ con, trên tường sẽ bị vẽ bậy mới đúng, nhưng mấy bức tường này sạch sẽ tới không ngờ.

“Cảm giác… có hơi lạnh và khắt khe.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Nhưng mà người mắc chứng tự kỷ có thể sẽ phản cảm với màu sắc, một vài chi tiết nhỏ cũng làm tâm trạng của họ thay đổi nhanh chóng, có phải nên xem xét theo hướng này không?”

Lam Minh nhướn mày, “Vậy đứa nào có phản ứng với màu trắng chẳng lẽ sẽ đau đớn muốn chết?”

Miêu Tiêu Bắc trừng mắt.

Lam Minh nhún vai, “Vào xem rồi nói.”

“Chờ đã.” Khiết Liêu phất tay với mọi người, “Vào trong nói gì đây? Chẳng lẽ nói chúng ta tới điều tra, tại sao tỷ lệ chữa khỏi ở đây cao thế?”

“Thì nói chúng ta tới lấy tư liệu cho vũ kịch.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ đây là chuyện quang minh chính đại.

“Nếu người ta lấy lý do có thể làm bọ trẻ sợ để từ chối thì sao?” Bạch Lâu nhắc nhở, “Hay giả bộ làm phụ huynh?”

Mọi người nhìn nhau.

Miêu Tiêu Bắc mặc dù là bảo mẫu toàn diện, nhưng trông vóc dáng thì không giống ba ba. Lam Minh thì càng khỏi nói, tóc đã vàng còn trông u ám. Bạch Lâu… có khí chất thư sinh, Sishir căn bản là một đứa trẻ, Khiết Liêu hả… thiếu niên bất lương.

Vì vậy giả làm phụ huynh khả năng thành công không cao, nói ra người ta cũng chưa chắc tin.

“Hay là…” Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, “Một trong chúng ta giả làm người bị chứng tự kỷ?!”

Mọi người ngẩn người, cùng nhìn Khiết Liêu.

“Gì?” Khiết Liêu mở to mắt, “Nhìn tôi làm gì? Tôi không biết làm.”

“Cậu không cần giả vờ, đừng nhìn vào mắt họ là được, làm bộ rất quái gở.” Bạch Lâu vỗ vai Khiết Liêu, “Thỉnh thoảng cũng có chút người lớn đi.”

“Tôi vốn là người lớn!” Khiết Liêu bất mãn.

“Nhưng cậu vốn cũng có chút quái gở.” Lam Minh cười, chọc giận Khiết Liêu.

“Nhưng mà Tiêu Hoa không nghĩ vậy.” Bạch Lâu bắt đầu đánh vào nhược điểm của Khiết Liêu, “Trong mắt Tiêu Hoa cậu vẫn là đứa trẻ!”

Khiết Liêu giật khóe miệng, “Vậy thì có liên quan gì?”

“Đây là cơ hội rèn luyện nha.” Miêu Tiêu Bắc đề nghị, “Đóng giả đi!”

“Haiz… được rồi.” Khiết Liêu không nói lại mọi người, mọi người cùng hắn đi vào, vừa bước vào đại sảnh đã bị cản lại.

Y tá ở đại sảnh nhìn bọn họ bằng nét mặt kì lạ, chỉ chỉ tấm biển phía sau — Trung tâm hồi phục chứng tự kỷ cho trẻ.

Mọi người giật khóe miệng, liếc Bạch Lâu — Tư liệu không đầy đủ!

Lam Minh rất bình tĩnh, đẩy Khiết Liêu tới trước bàn tiếp tân, “Cô đừng thấy hắn lớn vậy, thật ra trí lực hoàn toàn là con nít.”

“Ê!” Khiết Liêu nóng nảy, đạp,”Anh mới là con nít! Ông đây là lang vương!”

Y tá căng thẳng cầm điện thoại, suy nghĩ xem gọi bảo vệ hay gọi thẳng cho cảnh sát, có lẽ nên gọi cho bệnh viện tâm thần, vì mấy người này trông khá nguy hiểm còn quái lạ.

Miêu Tiêu Bắc chịu không nổi nữa, hai người này quá kỳ cục, liền thành thật với cô y tá, “Xin lỗi cô, chúng tôi tới đây muốn lấy tài liệu.”

“Lấy tài liệu?” Y tá nhìn Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy người này bình thường nhất, trông khá tuấn tú, liền lễ phép hỏi, “Anh lấy tài liệu gì?”

Miêu Tiêu Bắc sơ lược lại chuyện vũ kịch cho Halloween.

“Thì ra là vậy, tôi giúp các anh hỏi bác sĩ Tào.”

Y tá gọi cho bác sĩ Tào nói rõ tình huống, bác sĩ Tào đó có vẻ rất nhiệt tình, đồng ý nói, “Đây là chuyện tốt, hoan nghênh, mau mời họ lên đây.”

Miêu Tiêu Bắc liếc Lam Minh và Khiết Liêu, hai người không có làm ăn được cái gì hết!

Mọi người đi theo sự chỉ dẫn của y tá, vòng qua cầu thang, có thể nhìn thấy những phòng trị liệu, có chút giống bệnh viện, chỉ là căn phòng rất lớn, có rất nhiều đứa trẻ đang chơi trò chơi.

Lúc Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy, hắn phát hiện vài vấn đề… Từng phòng đều có ba đứa trẻ đang chơi, thần tình của những đứa bé này dại ra, mỗi cử động đều giống nhau. Ở cạnh nhau rất ôn hòa, kì lạ nhất là trong phòng không có hộ sĩ.

“Những đứa bé này còn đang được điều trị.” Y tá giải thích cho mọi người, “Y thuật của bác sĩ Tào rất giỏi, chữa lành cho rất nhiều đứa trẻ.”

“Chúng tôi cũng thấy đưa tin nên muốn đến đây xem.” Bạch Lâu trò chuyện với cô.

Miêu Tiêu Bắc đi phía sau, cảm giác Cổ Lỗ Y không yên, biết nó muốn chui ra nhìn, Miêu Tiêu Bắc bóp nó một cái để nó an tĩnh lại, lại cảm giác Lam Minh phía sau khẽ đụng vào hắn.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, xoay đầu lại, thấy Khiết Liêu và Lam Minh nhìn về một hướng, sắc mặt không mấy thân thiện.

Nhìn theo tầm mắt của họ, Miêu Tiêu Bắc thấy trên mỗi bức tường đều treo đồng hồ. Nhưng mà cái đồng hồ quá kì lạ, trông như con mắt.

Kim phút và kim giây đều có vết lốm đốm lóe sáng, làm cho người ta có cảm giác như con mắt chuyển động… Trông nổi da gà.


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status