Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.10 - Chương 109 - Chương 109

/177


Tiểu Đao Đao đầy tháng, đại khái vì lúc sinh ra đã có được linh lực của Miêu Tiêu Bắc, bởi vậy vô cùng khỏe mạnh. Đã có thể lơ lửng bay trên không, cả ngày ngậm núm vú cao su cười khúc khích, vô cùng dễ thương. Cổ Lỗ Y nghiễm nhiên trở thành tiểu vú em, cả ngày ôm nó bay tới bay lui, không cho ai ăn hiếp.

Từ lúc Miêu Tiêu Bắc gặp công chúa Sevilla, tâm trạng trở nên vô cùng tốt, đương nhiên, không ai biết tại sao hắn lại vui vẻ như vậy.

Lễ Noel qua đi, khí trời đột nhiên chuyển tốt, tuyết cũng không rơi nữa, nhiệt độ không khí tăng dần.

EX gần đây hoàn thành vài vụ đơn giản kiếm được tiền, bắt đầu chuẩn bị kết toán cuối năm, định xin nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày cuối tuần, trời quang mây tạnh, Miêu Tiêu Bắc đã rời giường từ sớm, ôm máy tính ngồi bên bệ cửa sổ lên mạng, hắn muốn mua hai bộ quần áo mùa đông cho Cổ Lỗ Y. Đồ trẻ em nhỏ như vậy rất khó tìm, mua về còn phải sửa lại, cho nên Miêu Tiêu Bắc đi tìm kiểu, sau đó dựa theo số đo của Cổ Lỗ Y may lại, người may hầu hết đều tưởng Miêu Tiêu Bắc là một tên cuồng búp bê, may quần áo cho búp bê của mình.

Cổ Lỗ Y bọc chăn ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc chọn cùng hắn, tương đối vừa ý.

“Cục ~”

“Muốn màu đỏ?”

“Cục?”

“Hay màu xanh nhạt?”

“Bắc Bắc, con nít không thể cưng chiều như vậy.” Lúc này, Lam Minh nằm trên giường lười biếng xoay người, nói một câu, “Cổ Lỗ Y mập như vậy, mặc cái gì chẳng được, mua trái banh xong nhét bông vào là được rồi, bị ai phát hiện thì cứ nói là con rùa.”

Cổ Lỗ Y chớp mắt mấy cái, tưởng tượng bản thân trong hình dáng con rùa, “Cục! Cục!”

Lam Minh thấy nó tức giận, lập tức cười haha.

Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ trừng hắn, “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn đi ăn hiếp nó!”

Lam Minh tiếp lấy cái ly Cổ Lỗ Y ném qua, cầm trong tay chơi, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Hôm nay có tập không?”

“Không cần.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “À, Long Tước có phân việc cho tôi.”

“Lại có vụ án?”

“Không phải, là mua đồ ăn!” Miêu Tiêu Bắc cầm tờ danh sách đưa cho Lam Minh xem, “Hôm nay mọi người đều bận rộn công việc, cho nên chúng ta phải đi siêu thị mua đồ.”

Lam Minh vừa nghe mua đồ liền có chút choáng váng, chắc lại mua tới mấy chiếc xe, lần này còn phải mua sữa bột.

“Hơn tám giờ rồi đi.” Miêu Tiêu Bắc chọn quần áo cho Cổ Lỗ Y xong, đóng máy tính lại, “Giờ này còn chưa mở cửa, bãi đậu xe dưới siêu thị dễ tìm chỗ.”

“Haiz…” Lam Minh bất đắc dĩ, “Ok, à đừng quên mua trái bóng rổ.”

“Cục!” Cổ Lỗ Y còn nghĩ Lam Minh thật sự mua trái banh làm quần áo cho nó, tức giận với hắn.

Lam Minh cười vui nói, “Được rồi, cũng không phải mua để ngươi mặc!”

“Cục?” Cổ Lỗ Y không hiểu xoay đầu lại.

“Chẳng lẽ… anh muốn chơi bóng rổ?” Miêu Tiêu Bắc hô một tiếng.

“Cục!” Cổ Lỗ Y cũng kêu lớn.

Ngoài cửa, Sphinx và Khiết Liêu đi ngang qua ngó đầu vào, “Ai muốn chơi bóng rổ?”

Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đồng thời chỉ tay vào Lam Minh.

Khiết Liêu mở to mắt, “Lam Minh chơi bóng rổ?!”

Lúc này mọi người dưới lầu cũng biết, nghe thấy Lam Minh muốn chơi bóng rổ, tưởng tượng thử, ai cũng cười phá lên.

Lam Minh đỡ trán, có chút vô lực nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc biết mình lẹ mồm lẹ miệng gây họa, liền ôm Cổ Lỗ Y đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài đi mua đồ ăn.

Hơn tám giờ, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc ăn sáng xong, cùng nhau lên xe.

“Nè, anh rốt cuộc mua bóng rổ làm gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc tò mò, “Chẳng lẽ muốn chơi bóng thật sao?”

Lam Minh cười cười, “Không phải, tôi cần một trái bóng để làm đồ đụng vật tròn.”

“Để làm gì?”

“Chờ tôi dùng tới cậu sẽ biết” Lam Minh nhướn mày, “Một phương pháp cổ xưa, trước đây là do một người tri thức chỉ tôi.”

“Người tri thức đó là ai?” Miêu Tiêu Bắc thấy hứng thú.

“… Một ông già cố chấp, là một con người, nhưng rất rất giỏi.” Lam Minh nói, mắt thấy phía trước có rất nhiều người xếp hàng, “Sao lại nhiều người như vậy?”

“Mua vé đó!” Miêu Tiêu Bắc chỉ bảng quảng cáo bên cạnh, “Nhìn bên kia đi, triển lãm ảo thuật, có rất nhiều ảo thuật gia nổi tiếng đến tham dự.”

“Ảo thuật, dùng để lừa dối con người Tiêu Bắc à, Bắc Bắc, nếu cậu muốn tham gia, cũng có thể lừa được không ít người.” Lam Minh cười nói.

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, hỏi, “Ý của anh là, giới ảo thuật căn bản không phải con người?”

“Một bộ phận thôi, đương nhiên, một phần ít khác là con người thông minh.” Lam Minh giảm tốc độ, chậm rãi xếp đuôi xe đi qua.

Trên bảng quảng cáo có một người mặc tây trang đen, đeo mắt kính tay cầm lá bài.

“Người này có lẽ là Simon.” Miêu Tiêu Bắc nhìn qua kính xe, “Rất đẹp trai ha.”

“Có đẹp bằng tôi không?” Lam Minh có vẻ không đồng ý.

“Còn bé thì anh rất đẹp trai, đáng tiếc sau này lại tàn rồi.” Miêu Tiêu Bắc nói.

“Hả?” Lam Minh khó chịu.

“Không, không có gì.” Miêu Tiêu Bắc nháy mắt với Cổ Lỗ Y, hai người làm tư thế “Xuỵt”, chuyện gặp mẹ của Lam Minh phải giữ bí mật! Hình như người này sau khi tỉnh thì không nhớ gì hết.

Xe đi qua đoàn người, liền lái vào siêu thị.

Siêu thị này là một công trình lớn, nhân viên siêu thị cũng đã biết Miêu Tiêu Bắc bọn họ, mỗi lần đều giúp bọn họ khuân bao lớn bao nhỏ.

Lam Minh mang người đi lấy đồ trước, gạo và bột mì các loại, thuận tiện lấy hai trái bóng rổ.

Miêu Tiêu Bắc ở hàng đồ ăn vặt, giúp Cổ Lỗ Y và đám tiểu long chọn đồ ăn.

Đang nghiên cứu xem chocolate loại nào ít ngọt, bên cạnh đột nhiên có người hỏi, “Xem dáng người cậu đẹp như vậy, lại có thể ăn nhiều đồ ăn vặt vậy sao?”

Miêu Tiêu Bắc ngây ra, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh có một người, hơn hai mươi tuổi, rất cao rất gầy. Tóc xoăn, tướng mạo chắc là người châu Âu, ăn mặc thời trang đeo kính râm, nhưng chỉ gác ở mũi, mỉm cười nhìn Miêu Tiêu Bắc. Trông có chút cà lơ phất phơ.

Miêu Tiêu Bắc thấy hắn quen mắt, nhưng đột nhiên thì không nghĩ ra. Bình thường Bắc Bắc gặp tình huống này, có vài người là khán giả của hắn, sau đó vào hậu trường xin chữ ký, hầu hết hắn chỉ nhớ đại khái.

Người nọ dựa vào giá hàng, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Trên đầu có cái gì kìa?”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, trên đầu có cái gì? Hay là Cổ Lỗ Y đùa dai leo lên tìm cái gì, vậy chết rồi! Vừa nghĩ tay liền đưa tay sờ… không có.

“Rõ ràng là có mà.” Người nọ vươn tay lướt qua tai Miêu Tiêu Bắc, trên tay có một con chim bồ câu.

Miêu Tiêu Bắc giật khóe miệng — Là một ảo thuật gia…

“Cách bắt chuyện này cũ rồi nhỉ?” Người kia cười cười, vung tay lên bồ câu không thấy nữa, vươn tay bắt tay Miêu Tiêu Bắc, “Tôi là Simon.”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, Simon?! Lập tức hắn nhớ lại vừa nãy mới thấy poster của người này, Simon là một ảo thuật gia rất nổi tiếng gần đây.

Miêu Tiêu Bắc bắt tay hắn, “Tôi có nghe qua…” Hai tay vừa tiếp xúc, Miêu Tiêu Bắc cũng cảm giác một hình ảnh xuất hiện trước mắt mình, một cảnh tượng khá kinh khủng — Trong một vũng máu, có vài bộ xương khô, đỏ trắng giao nhau sinh ra sự tương phản mãnh liệt, kích thích thị giác của người ta.

“Đây có xem như là ám chỉ nào đó không?” Simon thấy Miêu Tiêu Bắc bắt tay mình bất động, trông như ngây ngẩn liền cười hỏi.

Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, thả tay ra. Hắn bắt đầu nhìn kỹ Simon, người này có linh lực rất mạnh, không phải con người sao? Hay là… cũng như Danh Vũ, là con người có linh lực?

Đang nghi ngờ chợt nghe Simon cười hỏi, “Tôi cần một trợ lý, không biết cậu có hứng thú không?”

“Trợ lý?”

“Nhìn vóc dáng của cậu, chắc là dân múa nhỉ?” Simon quan sát Miêu Tiêu Bắc, “Vóc dáng rất đẹp! Tôi cần một người theo tôi lên sân khấu biểu diễn, người đó phải đủ đẹp để hấp dẫn tất cả ánh nhìn, cậu rất hợp, hôm nay xem như tôi nhặt được bảo bối!”

Miêu Tiêu Bắc cười, “Quá khen.”

“Hay là như vầy, cậu ra giá tiền, chỉ cần tham gia hai ngày huấn luyện là biểu diễn được rồi, nếu cậu biết múa, những động tác này với cậu căn bản không khó.”

“Ờ…” Miêu Tiêu Bắc lập tức lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm cũng không có hứng thú, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.”

“Nhưng tôi nhìn trúng cậu rồi.” Simon còn rất dũng cảm, tay chống cằm hỏi, “Cậu đồng ý với tôi đi?”

Miêu Tiêu Bắc bỏ chocolate vào rổ, “Tôi không có hứng thú.” Định đẩy xe đi.

“Nếu cậu cứ nói như vậy…” Simon đột nhiên chỉ vào balo của Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Tôi sẽ kêu người tới tra xét balo của cậu!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Có ý gì?”

“Trong balo của cậu có đồ ăn bị trộm.”

“Thần kinh.” Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, đẩy xe đi, Simon không cho hắn đi, “Không tin, tôi sẽ gọi người thật đó…”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Anh…”

Miêu Tiêu Bắc căng thẳng không phải vì đồ ăn gì, mà là trong balo có Cổ Lỗ Y, lỡ bị ai nhìn thấy…

“Tôi cho cậu ba giây suy nghĩ… một, hai…”

“Ba, thì sao?” Lúc này, sau lưng Miêu Tiêu Bắc có người lên tiếng. Miêu Tiêu Bắc thở phào, là Lam Minh.

Quả nhiên, xoay đầu lại nhìn thấy Lam Minh đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Simon.

Simon cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm Lam Minh… Có chút không xác định sao hắn lại đột nhiên xuất hiện.

“Trò ảo thuật của cậu còn rất kém cỏi.” Lam Minh nói, nhướn mày… Simon cảm giác giá hàng bên cạnh mình run lên, động đất?

Nhìn lại, chỉ thấy hàng hóa trên giá đều đổ xuống, tụ lại xung quanh hắn.

“A!” Simon kinh hô một tiếng, nhưng đồng thời cũng bị đống đồ ăn vặt chôn mất.

Tiếng động lớn kéo mấy nhân viên tới, nhìn thấy cũng liền hoảng sợ, “Chuyện gì đã xảy ra…” Đều chạy tới bới đồ ra.

Lam Minh lạnh lùng liếc Simon, kéo Miêu Tiêu Bắc đi, tính tiền đống đồ đã mua, lái xe về.



“Cái tên Simon kia đúng là lỗ mảng!”

Xe nhanh chóng rời khỏi siêu thị, Miêu Tiêu Bắc bất mãn, “Nhìn hắn là ảo thuật gia, còn tưởng là một người lịch sự.”

“Người đó có chút kì lạ.” Lam Minh cũng nhíu mày, “Cậu có để ý chiếc nhẫn của hắn không?”

“Nhẫn?” Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, trên tay Simon đúng là có đeo một chiếc nhẫn bảo thạch rất lớn.

“Ừ… đúng là có, bảo thạch màu đỏ hoa hồng, còn rất đặc biệt, nhưng mà đàn ông đeo thì trông có chút ẻo lả.” Miêu Tiêu Bắc tỉ mỉ suy nghĩ, “Chiếc nhẫn có gì đặc biệt sao?”

“Tôi cảm giác có một sức mạnh tà ác xuất phát từ đó, có thể có chút cũ rồi!” Lam Minh cảm thấy hứng thú sờ cằm, “Hay là ảo thuật của hắn là do chiếc nhẫn đó mà có?”

Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Không có nhẫn thì không làm được?”

“Quyền trượng của vua Pharaoh có thể giết người, gương chiếu yêu có thể làm ma quỷ hiện hình.” Lam Minh cười, “Cùng đạo lý đó! Bảo bối là bảo bối, bảo bối có linh hồn và năng lực càng thêm đáng sợ.”

“Nói mới nhớ!” Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, “Lúc nãy tôi nhìn thấy máu, còn có rất nhiều bộ xương khô.”

“Thật không?” Lam Minh nhíu mày, “Mấy bộ xương có hình dáng thế nào?”

“Phân tán, trắng như tuyết, rửa rất sạch sẽ!” Miêu Tiêu Bắc chăm chú nói, “Nhưng dưới đất toàn là máu đỏ, tôi không nhìn thấy cụ thể thời gian.”

Lam Minh khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi… Rất đáng để tra xem thử.”

Lái xe về tới trước cửa EX, chỉ thấy một chiếc xe Jeep quen thuộc dừng bên cạnh.

“Cảnh Diệu Phong tới, anh nói xem có khi nào có vụ án không?” Miêu Tiêu Bắc có chút hứng thú cởi dây an toàn, chính lúc này, Cổ Lỗ Y chui ra khỏi balo, trong miệng còn nhai xì nách.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc nhớ trong balo không có gì mà.

Cổ Lỗ Y ôm giấy bọc ra, “Cục cục!”

“Tự nhiên có?” Miêu Tiêu Bắc nghe Cổ Lỗ Y nói xong, giật mình vô cùng, nhìn Lam Minh.

“Không phải dùng tay bỏ vào?” Lam Minh cũng thấy không bình thường.

“Cục ~” Cổ Lỗ Y lắc đầu, ý bảo mình không thấy cái tay nào hết, tự dưng biến ra.

Lúc này đến phiên Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc trợn tròn mắt… Có chút tà môn!

Khiết Liêu bọn họ ra giúp khiêng đồ vào nhà, Miêu Tiêu Bắc kích động hỏi, “Cảnh Diệu Phong tới có phải là có vụ án không?”

“Không phải.” Khiết Liêu lắc đầu, “Phong Danh Vũ lấy ra một đống giấy, nói là buổi tối có thể đi xem biểu diễn lộng lẫy, cơ hội hiếm có, phải mau chóng hẹn hò, cho nên chúng ta cùng đi, Cảnh Diệu Phong tới dụ dỗ Bạch Lâu.”

Miêu Tiêu Bắc bừng tỉnh.

“Xem biểu diễn gì?” Lam Minh khó hiểu.

“Phối hợp với hội chợ, chuyên biểu diễn ảo thuật, ảo thuật gia Simon nổi tiếng đó.” Bạch Lâu đáp, “Con người hình như rất thích xem biểu diễn nằm ngoài khả năng của mình, dù đó chỉ là trò lừa bịp.”

Miêu Tiêu Bắc vừa nghe tới tên Simon, liền nhăn trán, “Không có ý nghĩa!”

“Quả nhiên Bắc Bắc ở với chúng ta lâu quá, thẩm mỹ cũng được đề cao nhiều.” Sishir cười tủm tỉm.

“Sishir, cái tên Simon đó là một tên tiểu nhân ăn nói tùy tiện!” Miêu Tiêu Bắc cho hắn một định nghĩa.

“Tôi ngược lại có chút hứng thú với hắn.”

Sau khi mang đồ vào nhà, Lam Minh có chút ý kiến bất đồng, “Tôi luôn cảm thấy nhẫn của hắn rất đặc biệt.”

“Chiếc nhẫn trông thế nào?” Bạch Lâu lấy quyển tập tranh về bảo vật cổ đại, đưa cho Lam Minh tìm.

“Ừm, chiếc nhẫn màu vàng, bảo thạch màu đỏ, cái loại sáng bóng như ánh sáng vậy, rất đặc biệt.” Miêu Tiêu Bắc giúp giải thích.

“Còn có thể cảm nhận được ma lực.” Lam Minh bổ sung.

“Có chắc là màu đỏ hoa hồng không?” Bạch Lâu ngẩn người, Long Tước cũng gia nhập, “Chắc không phải là…”

“Là cái gì?” Mọi người không hiểu hỏi.

Bạch Lâu lật sách, tìm thấy một tấm đưa cho Lam Minh bọn họ xem, “Có phải chiếc này không?”

“Đúng rồi!” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhận ra.

“Vậy thì không sai.” Nét mặt Bạch Lâu phức tạp, “Đây là huyết thạch ma vương!”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status