Hàn Tùng Bá tỉnh lại trông thấy mình đang nằm trên phiến đá còn có một ả thiếu phụ đứng gần đó. Chàng thiếu hiệp vội vàng đứng lên, đưa mắt nhìn xem kỹ lại ả thiếu phụ chính là Mộc Trầm Hương. Khỏi cần phải nghĩ ngợi lâu, Hàn Tùng Bá cũng đủ rõ Mộc Trầm Hương đã cứu chàng chứ chẳng còn là ai nữa. Chàng nhớ trong trận giao đấu vừa rồi cùng Thiên Linh giáo chủ chàng đã trúng liên tiếp mấy chưởng của các lão Đại ma đầu ngất đi không còn hay biết gì nữa. Giờ chàng tỉnh lại ở trên ngọn núi này dĩ nhiên đã có ân nhân đưa chàng tới đây.
Hàn Tùng Bá vòng tay :
- Tại hạ xin hết lòng cảm tạ công ân cứu tử của nữ tiền bối, trọn đời sẽ chẳng dám quên.
Mộc Trầm Hương khoác tay mỉm cười :
- Hàn thiếu hiệp, chớ nên khách sáo làm gì. Lúc nọ nếu không có thiếu hiệp bản nương đã chết trong tay bọn Địa Ma cung đâu còn sống tới ngày nay.
Hàn Tùng Bá hỏi :
- Chẳng hiểu nữ tiền bối đi tới qua lộ gặp tại hạ lâm nguy cứu nạn thế?
Giọng nói của Mộc Trầm Hương ngọt ngào :
- Bản nương đang trên đường tới thị trấn Quế Lâm có một chút việc, khi tới quan lộ trông thấy Hàn thiếu hiệp đang đấu nhau cùng lão Thiên Linh giáo chủ và ba lão Đại ma đầu kia, ta định vào can dự là đúng lúc thiếu hiệp bị trúng thương một chưởng sau cùng bay lên ngọn đồi, thừa lúc bọn Thiên Linh giáo đang hỗn chiến với bọn cao thủ Địa Ma cung, ta mau lẹ đưa thiếu hiệp chạy qua núi này chữa trị nội thương, mãi thiếu hiệp mới tỉnh lại.
Hàn Tùng Bá xúc động :
- Thật lòng tại hạ không biết phải nói lên những lời gì cho vừa đây.
Mộc Trầm Hương tươi cười :
- Đã bảo Hàn thiếu hiệp chớ quá khách khí, chẳng hay hiện trong mình thiếu hiệp thế nào?
Bằng một giọng chứa chan tình cảm Hàn Tùng Bá đáp :
- Hiện nay tại hạ nghe trong mình đã bình phục như cũ chẳng hay tiền bối dùng cách gì mà tất cả những đau đớn nội thương có thể bình phục nhanh chóng như thế?
Mộc Trầm Hương có vẻ ngập ngừng :
- Bản nương đã dùng linh dược “Hoạt Hồn đan” cho Hàn thiếu hiệp uống, sau đó sử dụng bí thuật... “Chân Âm Dẫn Đạo” mãi lâu lắm thiếu hiệp mới cử động được....
Hàn Tùng Bá mở đôi mắt nhìn Mộc Trầm Hương vô cùng sửng sốt vì không ngờ thiếu phụ tuyệt sắc lại sử dụng “Chân Âm Dẫn Đạo” cứu tỉnh chàng.
Bởi vì sử dụng “Chân Âm Dẫn Đạo” hoặc “Chân Dương Dẫn Đạo” có khác nào cặp vợ chồng yêu nhau trong đêm tân hôn.
Mộc Trầm Hương đã hy sinh danh dự của mình để cứu nguy cho chàng tình nghĩa đó trọn đời làm sao quên được. Chàng phải làm cách nào đền đáp thật xứng đáng với nàng đây?
Hàn Tùng Bá bâng khuâng :
- Nữ tiền bối, thật tại hạ....
Đoạn hiểu câu nói của Hàn Tùng Bá, Mộc Trầm Hương cắt phăng ngang :
- Hàn thiếu hiệp đừng quá quan tâm chuyện đó, chuyện trên giang hồ phò nguy, cứu khốn cho nhau là thường sự. Chẳng lẽ bản nương khi trông thấy thiếu hiệp gần chết, chỉ còn phương cách duy nhất “Chân Âm Dẫn Đạo” mới có thể cứu tỉnh, lại tiếc chút công nhỏ mọn hay sao. Dù cho lúc đó hành động thế nào nữa, miễn cứu được thiếu hiệp sống lại là ta mãn nguyện rồi. Hơn nữa, thiếu hiệp đã là vị ân nhân của ta trước kia sao? Thiếu hiệp đừng nghĩ chuyện vớ vẩn, xa xôi cho bận lòng.
Hai người rơi vào im lặng. Mỗi người đều đuổi theo một ý tưởng riêng mình.
Lát sau, Hàn Tùng Bá cất tiếng :
- Nữ tiền bối! Chuyện gì xảy ra sau khi tại hạ đã bất tỉnh, xin tiền bối kể lại cho tại hạ được rõ.
Mộc Trầm Hương thuật lại mọi chuyện trên quan lộ diễn ra sau đó kể cho Hàn Tùng Bá nghe.
Hàn Tùng Bá lo âu :
- Nữ tiền bối! Lại có lão đại ác ma Địa Ma Vương Triệu Võ dự trận nữa à?
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Đúng vậy. Phía lão Địa Ma Vương Triệu Võ có tới năm người đấu nhau ác liệt cùng Thiên Linh giáo chủ, thừa cơ hội đó bản nương mới mang thiếu hiệp ra đi một cách an toàn.
Hàn Tùng Bá phăng tới :
- Nữ tiền bối! Còn Kỳ Hoa Nữ số phận như thế nào nữ tiền bối có rõ chăng?
- Đang khi lão Thiên Linh giáo chủ ra lệnh cho thuộc hạ bắt Kỳ Hoa Nữ thì lão Địa Ma Vương và đồng bọn tới. Hai bên hỗn chiến để giành lấy ả thiếu nữ này.
Hàn Tùng Bá sợ hãi, kêu thầm. Chàng thiếu hiệp cố hết sức giữ nét bình tĩnh không để lộ cho Mộc Trầm Hương hiểu rõ tâm trạng của chàng. Hàn Tùng Bá đưa mắt nhìn vầng trăng xế bóng lảng sang chuyện khác :
- Nữ tiền bối, giờ chúng ta phải đi đâu?
Ngẩng mặt nhìn trăng Mộc Trầm Hương đáp :
- Trời đã quá khuya, chúng ta cũng nên tạm nghỉ qua đêm nay trên ngọn núi này, chờ sáng mai sẽ tới Quế Lâm. Còn Hàn thiếu hiệp?
Ngẫm nghĩ phút giây, Hàn Tùng Bá đáp :
- Có lẽ tại hạ sẽ trở lại Vong Tình cốc viếng thăm vị ân sư xem thế nào, rồi sau đó sẽ định liệu.
- Vị ân nhân của Hàn thiếu hiệp là ai?
- Thưa nữ tiền bối. Vị ân nhân đã có lần cứu tử tại hạ là Vong Tình Quái Khách. Chủ nhân của Vong Tình cốc.
Mộc Trầm Hương kinh dị :
- Ồ! Đã có lần bản nương nghe tới cái tên Vong Tình cốc chính nhiều cao thủ trong hai đạo Hắc, Bạch tới đó đều vong mạng, nhưng không rõ chủ nhân là ai, giờ mới nghe Hàn thiếu hiệp nói mới biết thôi. Hình như từ lâu Vong Tình Quái Khách không có ra mặt giang hồ phải không thiếu hiệp?
- Vâng! Vị ân sư tại hạ ít khi ra chốn giang hồ. Mười mấy năm qua người mai danh, ẩn tích trong Vong Tình cốc.
- Ồ! Quả đúng là một kỳ nhân lạ lùng đây. Có lẽ Vong Tình Quái Khách đã chỉ vì một ẩn tình u uất gì đó nên mới đặt cho mình cái tên quá thương tâm.
Hàn Tùng Bá gật đầu :
- Vâng! Tại hạ cũng đã nghĩ ra như thế.
- Giờ chúng ta ngủ một giấc Hàn thiếu hiệp nhé?
- Vâng!
Lát sau Mộc Trầm Hương đã yên giấc. Nằm bên cạnh thiếu phụ tuyệt sắc Hàn Tùng Bá mãi còn thao thức tưởng đến số phận Kỳ Hoa Nữ cho đến khi vầng trăng sắp lặn, mới thiếp đi...
* * * * *
Trời chưa sáng, Hàn Tùng Bá và Mộc Trầm Hương đã cùng thức giấc. Cả hai cùng xuống chân núi.
Mộc Trầm Hương nhìn Hàn Tùng Bá thật dài tỏ niềm lưu luyến bằng giọng nuối tiếc :
- Hàn thiếu hiệp! Giờ đây chúng ta tạm chia tay, hẹn có phen tái ngộ. Trên bước giang hồ của thiếu hiệp những kẻ thù quá đông thiếu hiệp hãy cố bảo trọng lấy thân.
Hàn Tùng Bá cung tay :
- Vâng! Tại hạ xin vâng theo những lời nữ tiền bối đã dặn dò, xin chúc nữ tiền bối được vạn phúc.
Nhìn Hàn Tùng Bá lần cuối cùng Mộc Trầm Hương cất bổng thân mình đi về phía quan lộ. Nhìn theo bóng của Mộc Trầm Hương cho tới khi khuất dạng. Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
- Nữ tiền bối lại có tình niệm chi đây.
Tần ngần một lúc, Hàn Tùng Bá nhắm hướng Vong Tình cốc trổ thuật khinh công thẳng tới. Chàng viếng thăm vị ân sư cô độc này rồi sau đó sẽ quyết định cuộc hành trình sắp tới. Chiều hôm đó, Hàn Tùng Bá đã đứng trước cánh cửa tò vò vào Vong Tình cốc. Bất giác Hàn Tùng Bá đã phải kinh hãi kêu lên khi đưa mắt nhìn qua một lượt.
Ngay cửa vào Vong Tình cốc có rất nhiều vết máu đã đông đặc từ lâu. Chuyện gì vừa xảy ra cho Vong Tình Quái Khách?
Không cần nghĩ ngợi lâu cũng đủ biết vừa rồi đã diễn ra một trận ác đấu giữa Vong Tình Quái Khách và các kẻ đại cường địch tại nơi này. Nhưng chẳng hiểu những đại cường địch đó là ai.
Hàn Tùng Bá tiến vào trong hang cốc, thấy có nhiều vết máu đen sì rải rác như phía ngoài, chứng tỏ có nhiều cao thủ dự vào trận giao tranh vừa qua. Có điều trước, sau chẳng thấy một tử thi nào lưu lại trong Vong Tình cốc này cả. Vào tận cùng Vong Tình cốc, tới thạch trì nước xanh tận đáy Hàn Tùng Bá rảo mắt tìm khắp mọi nơi cũng không trông thấy một tử thi nào hết. Hàn Tùng Bá cảm nghe trong lòng hoang mang khôn tả.
Chẳng hiểu số mạng ân sư cùng chàng Vong Tình Quái Khách hiện giờ ra sao. Hoặc Vong Tình Quái Khách bị những kẻ đại cường thù giết chết ném thi thể xuống đáy sâu nào đó, hoặc sau trận đấu loài thú dữ vào đây mang xác đi rồi.
Ngẩn ngơ, bồi hồi một lúc lâu, Hàn Tùng Bá chầm chậm trở ra ngoài Vong Tình cốc. Chàng thiếu hiệp đi vòng quanh Vong Tình cốc quét mắt tìm kiếm một hồi. Ngoài những vết máu đông đặc, đen sì phía ngoài miệng cốc chẳng có dấu hiệu chi nữa. Cảnh ngộ tang thương ở trước mặt, vị ân sư chưa rõ sống chết lẽ nào, trước sau Vong Tình cốc tiêu điều, hoang lạnh như u mộ Hàn Tùng Bá còn lưu lại nơi đây để làm gì.
Đứng lặng trầm ngâm trước cửa Vong Tình cốc lúc lâu, Hàn Tùng Bá ngậm ngùi cất bước. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, bóng tối từ ngàn phương kéo mãi về, cánh rừng già trở nên mờ ảo, lạnh lùng những đóa ma hoa chớp chớp xanh rờn ai trông qua cũng phải rùng mình, ghê sợ...
Hàn Tùng Bá vòng tay :
- Tại hạ xin hết lòng cảm tạ công ân cứu tử của nữ tiền bối, trọn đời sẽ chẳng dám quên.
Mộc Trầm Hương khoác tay mỉm cười :
- Hàn thiếu hiệp, chớ nên khách sáo làm gì. Lúc nọ nếu không có thiếu hiệp bản nương đã chết trong tay bọn Địa Ma cung đâu còn sống tới ngày nay.
Hàn Tùng Bá hỏi :
- Chẳng hiểu nữ tiền bối đi tới qua lộ gặp tại hạ lâm nguy cứu nạn thế?
Giọng nói của Mộc Trầm Hương ngọt ngào :
- Bản nương đang trên đường tới thị trấn Quế Lâm có một chút việc, khi tới quan lộ trông thấy Hàn thiếu hiệp đang đấu nhau cùng lão Thiên Linh giáo chủ và ba lão Đại ma đầu kia, ta định vào can dự là đúng lúc thiếu hiệp bị trúng thương một chưởng sau cùng bay lên ngọn đồi, thừa lúc bọn Thiên Linh giáo đang hỗn chiến với bọn cao thủ Địa Ma cung, ta mau lẹ đưa thiếu hiệp chạy qua núi này chữa trị nội thương, mãi thiếu hiệp mới tỉnh lại.
Hàn Tùng Bá xúc động :
- Thật lòng tại hạ không biết phải nói lên những lời gì cho vừa đây.
Mộc Trầm Hương tươi cười :
- Đã bảo Hàn thiếu hiệp chớ quá khách khí, chẳng hay hiện trong mình thiếu hiệp thế nào?
Bằng một giọng chứa chan tình cảm Hàn Tùng Bá đáp :
- Hiện nay tại hạ nghe trong mình đã bình phục như cũ chẳng hay tiền bối dùng cách gì mà tất cả những đau đớn nội thương có thể bình phục nhanh chóng như thế?
Mộc Trầm Hương có vẻ ngập ngừng :
- Bản nương đã dùng linh dược “Hoạt Hồn đan” cho Hàn thiếu hiệp uống, sau đó sử dụng bí thuật... “Chân Âm Dẫn Đạo” mãi lâu lắm thiếu hiệp mới cử động được....
Hàn Tùng Bá mở đôi mắt nhìn Mộc Trầm Hương vô cùng sửng sốt vì không ngờ thiếu phụ tuyệt sắc lại sử dụng “Chân Âm Dẫn Đạo” cứu tỉnh chàng.
Bởi vì sử dụng “Chân Âm Dẫn Đạo” hoặc “Chân Dương Dẫn Đạo” có khác nào cặp vợ chồng yêu nhau trong đêm tân hôn.
Mộc Trầm Hương đã hy sinh danh dự của mình để cứu nguy cho chàng tình nghĩa đó trọn đời làm sao quên được. Chàng phải làm cách nào đền đáp thật xứng đáng với nàng đây?
Hàn Tùng Bá bâng khuâng :
- Nữ tiền bối, thật tại hạ....
Đoạn hiểu câu nói của Hàn Tùng Bá, Mộc Trầm Hương cắt phăng ngang :
- Hàn thiếu hiệp đừng quá quan tâm chuyện đó, chuyện trên giang hồ phò nguy, cứu khốn cho nhau là thường sự. Chẳng lẽ bản nương khi trông thấy thiếu hiệp gần chết, chỉ còn phương cách duy nhất “Chân Âm Dẫn Đạo” mới có thể cứu tỉnh, lại tiếc chút công nhỏ mọn hay sao. Dù cho lúc đó hành động thế nào nữa, miễn cứu được thiếu hiệp sống lại là ta mãn nguyện rồi. Hơn nữa, thiếu hiệp đã là vị ân nhân của ta trước kia sao? Thiếu hiệp đừng nghĩ chuyện vớ vẩn, xa xôi cho bận lòng.
Hai người rơi vào im lặng. Mỗi người đều đuổi theo một ý tưởng riêng mình.
Lát sau, Hàn Tùng Bá cất tiếng :
- Nữ tiền bối! Chuyện gì xảy ra sau khi tại hạ đã bất tỉnh, xin tiền bối kể lại cho tại hạ được rõ.
Mộc Trầm Hương thuật lại mọi chuyện trên quan lộ diễn ra sau đó kể cho Hàn Tùng Bá nghe.
Hàn Tùng Bá lo âu :
- Nữ tiền bối! Lại có lão đại ác ma Địa Ma Vương Triệu Võ dự trận nữa à?
Mộc Trầm Hương gật đầu :
- Đúng vậy. Phía lão Địa Ma Vương Triệu Võ có tới năm người đấu nhau ác liệt cùng Thiên Linh giáo chủ, thừa cơ hội đó bản nương mới mang thiếu hiệp ra đi một cách an toàn.
Hàn Tùng Bá phăng tới :
- Nữ tiền bối! Còn Kỳ Hoa Nữ số phận như thế nào nữ tiền bối có rõ chăng?
- Đang khi lão Thiên Linh giáo chủ ra lệnh cho thuộc hạ bắt Kỳ Hoa Nữ thì lão Địa Ma Vương và đồng bọn tới. Hai bên hỗn chiến để giành lấy ả thiếu nữ này.
Hàn Tùng Bá sợ hãi, kêu thầm. Chàng thiếu hiệp cố hết sức giữ nét bình tĩnh không để lộ cho Mộc Trầm Hương hiểu rõ tâm trạng của chàng. Hàn Tùng Bá đưa mắt nhìn vầng trăng xế bóng lảng sang chuyện khác :
- Nữ tiền bối, giờ chúng ta phải đi đâu?
Ngẩng mặt nhìn trăng Mộc Trầm Hương đáp :
- Trời đã quá khuya, chúng ta cũng nên tạm nghỉ qua đêm nay trên ngọn núi này, chờ sáng mai sẽ tới Quế Lâm. Còn Hàn thiếu hiệp?
Ngẫm nghĩ phút giây, Hàn Tùng Bá đáp :
- Có lẽ tại hạ sẽ trở lại Vong Tình cốc viếng thăm vị ân sư xem thế nào, rồi sau đó sẽ định liệu.
- Vị ân nhân của Hàn thiếu hiệp là ai?
- Thưa nữ tiền bối. Vị ân nhân đã có lần cứu tử tại hạ là Vong Tình Quái Khách. Chủ nhân của Vong Tình cốc.
Mộc Trầm Hương kinh dị :
- Ồ! Đã có lần bản nương nghe tới cái tên Vong Tình cốc chính nhiều cao thủ trong hai đạo Hắc, Bạch tới đó đều vong mạng, nhưng không rõ chủ nhân là ai, giờ mới nghe Hàn thiếu hiệp nói mới biết thôi. Hình như từ lâu Vong Tình Quái Khách không có ra mặt giang hồ phải không thiếu hiệp?
- Vâng! Vị ân sư tại hạ ít khi ra chốn giang hồ. Mười mấy năm qua người mai danh, ẩn tích trong Vong Tình cốc.
- Ồ! Quả đúng là một kỳ nhân lạ lùng đây. Có lẽ Vong Tình Quái Khách đã chỉ vì một ẩn tình u uất gì đó nên mới đặt cho mình cái tên quá thương tâm.
Hàn Tùng Bá gật đầu :
- Vâng! Tại hạ cũng đã nghĩ ra như thế.
- Giờ chúng ta ngủ một giấc Hàn thiếu hiệp nhé?
- Vâng!
Lát sau Mộc Trầm Hương đã yên giấc. Nằm bên cạnh thiếu phụ tuyệt sắc Hàn Tùng Bá mãi còn thao thức tưởng đến số phận Kỳ Hoa Nữ cho đến khi vầng trăng sắp lặn, mới thiếp đi...
* * * * *
Trời chưa sáng, Hàn Tùng Bá và Mộc Trầm Hương đã cùng thức giấc. Cả hai cùng xuống chân núi.
Mộc Trầm Hương nhìn Hàn Tùng Bá thật dài tỏ niềm lưu luyến bằng giọng nuối tiếc :
- Hàn thiếu hiệp! Giờ đây chúng ta tạm chia tay, hẹn có phen tái ngộ. Trên bước giang hồ của thiếu hiệp những kẻ thù quá đông thiếu hiệp hãy cố bảo trọng lấy thân.
Hàn Tùng Bá cung tay :
- Vâng! Tại hạ xin vâng theo những lời nữ tiền bối đã dặn dò, xin chúc nữ tiền bối được vạn phúc.
Nhìn Hàn Tùng Bá lần cuối cùng Mộc Trầm Hương cất bổng thân mình đi về phía quan lộ. Nhìn theo bóng của Mộc Trầm Hương cho tới khi khuất dạng. Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
- Nữ tiền bối lại có tình niệm chi đây.
Tần ngần một lúc, Hàn Tùng Bá nhắm hướng Vong Tình cốc trổ thuật khinh công thẳng tới. Chàng viếng thăm vị ân sư cô độc này rồi sau đó sẽ quyết định cuộc hành trình sắp tới. Chiều hôm đó, Hàn Tùng Bá đã đứng trước cánh cửa tò vò vào Vong Tình cốc. Bất giác Hàn Tùng Bá đã phải kinh hãi kêu lên khi đưa mắt nhìn qua một lượt.
Ngay cửa vào Vong Tình cốc có rất nhiều vết máu đã đông đặc từ lâu. Chuyện gì vừa xảy ra cho Vong Tình Quái Khách?
Không cần nghĩ ngợi lâu cũng đủ biết vừa rồi đã diễn ra một trận ác đấu giữa Vong Tình Quái Khách và các kẻ đại cường địch tại nơi này. Nhưng chẳng hiểu những đại cường địch đó là ai.
Hàn Tùng Bá tiến vào trong hang cốc, thấy có nhiều vết máu đen sì rải rác như phía ngoài, chứng tỏ có nhiều cao thủ dự vào trận giao tranh vừa qua. Có điều trước, sau chẳng thấy một tử thi nào lưu lại trong Vong Tình cốc này cả. Vào tận cùng Vong Tình cốc, tới thạch trì nước xanh tận đáy Hàn Tùng Bá rảo mắt tìm khắp mọi nơi cũng không trông thấy một tử thi nào hết. Hàn Tùng Bá cảm nghe trong lòng hoang mang khôn tả.
Chẳng hiểu số mạng ân sư cùng chàng Vong Tình Quái Khách hiện giờ ra sao. Hoặc Vong Tình Quái Khách bị những kẻ đại cường thù giết chết ném thi thể xuống đáy sâu nào đó, hoặc sau trận đấu loài thú dữ vào đây mang xác đi rồi.
Ngẩn ngơ, bồi hồi một lúc lâu, Hàn Tùng Bá chầm chậm trở ra ngoài Vong Tình cốc. Chàng thiếu hiệp đi vòng quanh Vong Tình cốc quét mắt tìm kiếm một hồi. Ngoài những vết máu đông đặc, đen sì phía ngoài miệng cốc chẳng có dấu hiệu chi nữa. Cảnh ngộ tang thương ở trước mặt, vị ân sư chưa rõ sống chết lẽ nào, trước sau Vong Tình cốc tiêu điều, hoang lạnh như u mộ Hàn Tùng Bá còn lưu lại nơi đây để làm gì.
Đứng lặng trầm ngâm trước cửa Vong Tình cốc lúc lâu, Hàn Tùng Bá ngậm ngùi cất bước. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, bóng tối từ ngàn phương kéo mãi về, cánh rừng già trở nên mờ ảo, lạnh lùng những đóa ma hoa chớp chớp xanh rờn ai trông qua cũng phải rùng mình, ghê sợ...
/55
|