Vợ Yêu Ngọt Ngào

Chương 10

/24


Có đoạn thời gian khảng gần 4 năm, tại trụ sở tập đoàn Hỉ Đức tại Đài Loan rất ít khi thấy tổng giám đốc Tôn Vô Nộ xuất hiện, anh thường dùng webcam họp với ban quản trị.

Nửa năm đầu tiên, Tôn Vô Nộ hầu như không ở Đài Loan, mà chạy đến rất nhiều quốc gia Châu Âu, Châu Á, Châu Mỹ, sau đó dừng chân lại nước Mỹ. Lại qua nửa năm, truyền ra tin tức tổng giám đốc đã kết hôn, nhưng không tổ chức tiệc mừng ở Đài Loan, trưởng bối hai bên gia đình cùng cán bộ cao cấp thuê máy bay riêng đến đảo Guam (*) tham dự hôn lễ, không làm kinh động giới truyền thông.

(*) Đảo Guam: được phát hiện năm 1521, là hòn đảo lớn nhất thuộc quần đảo Mariana, nằm ở miền tây Thái Bình Dương, cách Hawaii hơn 5.000 km về phía tây, cách Philippines và Nhật Bản hơn 2.000 km về phía đông và phía nam, thuộc quyền quản lý của Hoa Kỳ từ năm 1898 sau chiến tranh Tây ban Nha – Mỹ.

Sau khi kết hôn, Tôn Vô Nộ vẫn một mình chạy qua chạy lại giữa Mỹ và Đài Loan. Trở lại Đài Loan mười ngày, nửa tháng rồi lại xách vali xuất ngoại, ngay cả bà nội anh cũng đã di cư sang bên Mỹ.

Có mấy vị quản lý cấp cao lấy dũng khí hỏi: “Sao tổng giám đốc không cùng phu nhân về Đài Loan định cư?”

Tôn Vô Nộ khẽ mỉm cười: “Bà xã tôi muốn học hết Thạc sĩ, tôi không thể làm gì khác hơn là qua bên đó cùng cô ấy.”

Mọi người nghe vậy mới bừng tỉnh hiểu ra, vô cùng kinh ngạc Tôn Vô Nộ lại săn sóc vợ như thế.

Cho đến gần đây, khi Tôn Vô Nộ nhận lời mời phỏng vấn của một tờ báo tài chính - kinh doanh, có nhắc đến gia đình anh. Anh dùng nét mặt nhu hòa nói hai năm trước, bà xã anh đã sinh cho anh một đôi long phượng, vác bụng bự mà vẫn không buông tha học hành, cố gắng lấy bằng thạc sĩ tại trường đại học cha mẹ anh đang giảng dạy. Có lẽ vì vậy mà hai đứa nhỏ vô cùng thông minh.

Cuối cùng, anh chia sẻ, không lâu nữa bà xã và con anh sẽ về nước.

Sau nhiều đêm trông mong, cuối cùng cũng trông được một nhà đoàn viên, không bị chia cách hai nơi.

Hàng đêm có thể dịu dàng ôm cô, triền miên, cùng nhau cảm thụ tình nồng mật ý, biến tình yêu thành con sông, làm dịu tâm linh đã từng khô cạn, cũng làm dịu thân thể lẫn nhau.

Tôn Vô Nộ khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bà xã, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc đen tuyền ra sau tai, cô mơ mơ màng màng mở mắt, vô thức cười một tiếng, đôi mắt vẫn ngập sương mù, thần thái vô cùng quyến rũ.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm mềm nhũn mang theo nũng nịu của cô thường xuyên khiến Tôn Vô Nộ coi cô như con gái lớn trong nhà, cần được che chở.

“Vẫn còn sớm, không thích nghi được với lệch múi giờ sao?

“Ừm.” Trở lại đã ba ngày, cô vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa nhà lần nào! Trừ chênh lệch múi giờ, biệt thự của ông xã cô ở Đài Bắc thật to, chơi trốn tìm với hai đứa sinh đôi liền chơi mất ba ngày. “Đúng rồi, con đã rời giường chưa?”

“Em đừng vội, anh đi xem rồi, chúng nó còn đang ngủ.” Tôn Vô Nộ không để cho cô đứng dậy, bắp đùi vươn sang chặn thân thể cô. Anh tiến sát đến gần cổ cô, ngửi hương thơm ngào ngạt, há miệng ngậm vành tai cô, đầu lưỡi ẩm ướt như đang vẽ phác họa, chọc cho Tịnh Thủy khẽ run từng trận, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Ông xã…” Cô không cách nào khống chế sát lại thân thể nóng bỏng của anh, khiến hai người đều nghe thấy rõ ràng nhịp tim đánh trống reo hò của đối phương. “Vô Nộ… tối hôm qua chúng ta quên ngừa thai…”

Thanh âm mềm mại, hư nhuyễn giống như ngòi nổ, châm lên toàn bộ dục vọng nguyên thủy của đàn ông, Tôn Vô Nộ thuận thế lật người.”Quên cũng tốt, chúng ta sinh thêm một đứa.” Giọng anh trở nên trầm thấp khác thường, tràn đầy tình dục.

“Rốt cuộc anh muốn mấy đứa mới hài lòng đây?” Cô khiêu khích nâng cằm anh lên.

“Ít nhất ba đứa.” Anh cực kì yêu mùi vị của cô, báo đạo hôn trụ đôi môi cô, không thể kiềm chế đem khí tức bá đạo rưới vào khoang mật của cô. Môi lưỡi dây dưa, thông qua nụ hôn nóng bỏng mà xác định tâm ý đối phương, đôi tay trìu mến vuốt ve từng tấc da thịt trắng mịn như tuyết.

Khi hai tay anh tìm kiếm xuống phía dưới, Tịnh Thủy cơ hồ đã mềm thành nước, cặp mắt mờ mịt nhìn người đàn ông vì theo đuổi cô mà đi theo cô du ngoạn hơn nửa địa cầu, vì cô mà gác lại sự nghiệp, vì yêu mà đi cùng cô đến tận chân trời. Cuối cùng, khiến cô cam tâm tình nguyện vì anh mà dừng lại, để anh ôm linh hồn không chỗ nương tựa của cô.

Vì anh, tình yêu một lần nữa trở lại trong sinh mệnh cô, đầu ngón tay cô chạm lên đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh, chạy tới đôi lông mày, sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi không thích cười.

Tôn Vô Nộ mở miệng, ngậm chặt đôi gò bồng như bạch ngọc, hơi thở mâp mờ, kích tình tràn ngập khắp phòng, dục vọng nóng bỏng dung hợp chung một chỗ, cùng nhau tìm đến Thiên đường.

Sau khi tắm rửa, hai người không thể buông thả lần nữa, tránh cho hai cục cưng đột nhiên chạy tới gõ cửa, người làm cha mẹ sẽ xấu hổ nha.

Khi người phụ nữ yêu một người đàn ông, có thể vô tư thay quần áo trước mặt anh ta, dùng khăn lông lớn lau khô thân thể, mặc đồ lót khêu gợi, thong dong thay một bộ váy trắng không tay, tư thế uyển chuyển, thoải mái buộc thêm dải lụa màu tím, nhẹ nhàng khoan khoái, không màng danh lợi, hạnh phúc nở nụ cười hỏi anh: “Đẹp không?” Người đàn ông ôm cô gái, thể hiện tình yêu đối với cô.

Giữa bọn họ, không có gì cần giấu giếm.

“Hôm nay em phải về nhà mẹ?”

“Hôm nay anh đi cùng em về nhà cha mẹ?”

Tôn Vô Nộ gật đầu. “Hôm nay nghỉ phép, mặc cho phu nhân sai bảo.”

Đôi mắt đẹp của Tịnh Thủy tỏa sáng lấp lánh. “Ba mẹ đã biết em về nước, nếu hôm nay không về, chỉ sợ ba mẹ sẽ nổi giận, đăng báo vứt bỏ em. Nhưng mà, chỉ cần mang theo hai đứa sinh đôi về, bọn họ lập tức cười meo meo, mọi tức giận đều tan biến. Ông xã, em rất đáng thương nha! Vốn được cưng chiều nhất nhà, lại bị con mình đẩy xuống hàng thứ hai, vậy mà anh còn muốn em sinh thêm đứa nữa, không phải sẽ hại em rớt xuống hàng thứ ba sao?”

Từ khi sinh hạ Tôn Chấn Á và Tôn Đồng Á, Tịnh Thủy phát hiện địa vị của cô ở nhà chồng thăng cấp liên tục, ngược lại, trình độ cưng chiều ở nhà mẹ đẻ tụt dốc không phanh. Cứ khoảng hai, ba tháng, Doãn Thánh Kiệt cũng Đỗ Thiến Dung lại bay sang Mỹ một lần, không phải sốt ruột vì con gái mà vì cháu ngoại thật đáng yêu.

Tôn Vô Nộ cười ha ha: “Vừa nhận được tin em mang thai, bà nội anh lập tức nhét anh ở lại Đài Loan một mình, thu dọn hành lý, quyết định sang Mỹ sống với em. Nghĩ lại trước kia, cho dù cha mẹ anh cầu xin thế nào, bà cũng đều lắc đầu, bởi vì anh muốn ở đây. Hiện tại, bà còn yêu chắt nội hơn cả anh.”

Tịnh Thủy không cam lòng chu miệng: “Người ta muốn đứng thứ nhất!”

Tôn Vô Nộ dùng sức hôn cô. “Ở trong lòng anh, em mãi mãi là thứ nhất. Các con là tiếp diễn sinh mệnh của chúng ta, đương nhiên phải thương bọn chúng, nhưng các con lớn lên rồi sẽ rời khỏi cha mẹ, mà anh sẽ không rời xa em… em cũng sẽ không rời xa anh, không phải sao?”

“Dĩ nhiên, giống như cha mẹ của chúng ta vậy.”

Sâu trong đôi mắt sáng, là nhu tình như nước, dựa vào trong ngực anh, cô luôn cảm thấy thật ấm áp, an tâm.

Tôn Vô Nộ bá đạo vòng chắc hông cô, trong đôi mắt đen là sủng nịnh vô hạn.

“Tịnh Nhi, hôm nay đi về nhà mẹ, thuận đường có sang chào bà ngoại luôn không?”

“Có lẽ sẽ không đủ thời gian, em định ngày khác tìm thời gian sang nhà bà ngoại, có chuyện gì sao?”

“Nếu như gặp dì em và Cốc Dạ Lam, em sẽ làm gì?”

“Ông xã, anh lo lắng em sẽ xông vào đánh nhau với cô ta sao? Vì Thẩm Uyên? Hắn xứng đáng?” Cô thoải mái nở nụ cười, thanh âm mị hoặc xuyên qua màng nhĩ anh, hóa giải nội tâm đang lo lắng. “Hiện tại cho dù Thẩm Uyên đứng trước mặt em, em cũng có thể cười thật tươi chào hỏi hắn."

“Thật?”

“Có lẽ em hẹp hòi, nhỏ mọn, em sẽ không tha thứ cho ai đã phản bội em. Nhưng thân thích khó tránh khỏi sẽ đụng mặt, vì thể hiện phong độ, cũng vì không muốn cho người ngoài xem kịch vui, em vẫn phải cười chào hắn một tiếng.” Tịnh Thủy dịu dàng nói: "Mẹ em nói đúng, em không cần hổ thẹn với bất kỳ kẻ nào, cho nên không cần sợ bất cứ điều gì. Nói không chừng, bọn họ còn sợ đụng phải em ý chứ !"

Tôn Vô Nộ gật đầu một cái, ngoài cửa phòng, hai bảo bối hoạt bát hiếu động chạy tới gõ cửa đông đông đông . “Ba —— mẹ ——” . Anh ra mở cửa, một đôi song sinh vọt vào trong ngực anh, mỗi tay anh vội ôm lấy một đứa, khuôn mặt thối trời sinh cũng cười như phật Di Lặc.

Tôn Chấn Á đưa đôi tay mũm mĩm ra, “Con muốn mẹ ôm! Con muốn mẹ ôm!” Mẹ xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa còn rất thơm.

Tôn Vô Nộ ôm một trai một gái đi ra cửa. “Lát nữa chúng ta phải về nhà bà ngoại, để mẹ thay quần áo đã.” Người đàn ông kia mặt không đỏ tim không loạn đưa ra lí do vô cùng hợp lý, không thừa nhận mình đang ăn dấm của tiểu tử.

Doãn Tịnh Thủy cười khẽ, khuôn mặt tràn ngập nhu tình. Yêu một người có lúc thật đơn giản, nhìn thấy anh, khóe miệng sẽ không nhịn được khẽ nhếch lên, tâm mềm mại bay bổng như đang bay trên mây, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Mà hạnh phúc hôm nay, không phải vô duyên vô cớ mà đạt được.

Khi cô biết Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam cùng lừa gạt mình, phản bội mình, cô đã từng cho rằng mình không thể tiếp tục tin tưởng vào tình yêu được nữa. Mẹ nói cô ngốc, sau đó cùng cô đi du lịch nước ngoài. Rời xa địa phương khiến cô đau lòng quả là một phương pháp trị liệu tốt. Đi càng nhiều, cô càng nhận ra thế giới này thật rộng lớn, vô vàn chuyện thú vị, cũng hiểu được đau lòng, rơi lệ vì một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ quá ngu ngốc.

Đến tháng thứ hai, Tôn Vô Nộ đuổi tới, ở Disney Land thuộc bang Florida, có bốn khu vui chơi, hai công viên nước, vườn bách thú, khu giải trí, ăn uống, năm sân golf, hai trung tâm spa cao cấp… Khoan đã, Tịnh Thủy dự định ở lại chỗ này 5 ngày đến 1 tuần, hình như không đủ thời gian rồi.

Mẹ đi chơi cùng cô một ngày, ngày thứ hai liền đầu hàng, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó Tôn Vô Nộ xuất hiện, thay mẹ cùng cô vui chơi thỏa thích.

“Tôi phát hiện anh chơi còn điên cuồng hơn tôi!” Cô cảm khái.

“Anh không có tuổi thơ như những đứa trẻ khác, bỗng nhiên muốn bồi thường chính mình một lần.” Bởi vì xung quanh tiếng hoan hô quá ầm ỹ, Tôn Vô Nộ phải dán sát vào lỗ tai của cô để nói chuyện, hại tim cô không nhịn được đập rộn lên.

Làm ơn đi, cô vừa thất tình không lâu đấy!

Cảnh tượng pháo hoa bên Hollywood về đêm quá tráng lệ, pháo sáng kết hợp với dòng chảy tĩnh mịch phía chân đồi, sáng chói mắt, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn, người muốn tự sát nhìn thấy cảnh này đảm bảo không muốn chết nữa, thất tình là cái thá gì? Chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.

Đi tới nhiều quốc gia trên thế giới, gợi lại tính trẻ con, đơn thuần đã mất đi từ lâu, tâm tình cô vui vẻ trở lại, đôi lúc có thể cười đùa, thét chói tai, vô cùng khoái hoạt.

Tịnh Thủy nhận ra, hình như cô sắp quên đi sự tồn tại của Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam.

Thật cảm ơn ba mẹ đã quyết định đưa cô ra nước ngoài giải tỏa tâm tình, và không quan tâm đến lệ phí kếch sù cô tiêu tốn khi đi du lịch.

Vào một đêm, dưới ánh trăng và ánh đèn thấp thoáng, tạo vật càng trở nên mộng ảo.

“Thật đẹp, giống như Bất Dạ thành vậy.” Ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh, mặc dù hai chân đau nhức vì đi bộ nhiều nhưng tinh thần rất vui vẻ phấn chấn, đôi môi hồng cong lên thành đường cung đẹp mắt, khiến trái tim anh rung động.

(*) Bất Dạ Thành: Một quần thể kiến trúc ở Thượng Hải, được coi là một trong tứ đại thương thành của Thượng Hải.

“Anh cảm thấy em còn xinh đẹp hơn, chói mắt hơn tất cả mọi thứ ở nơi đây.”

Cô chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ngoài ý muốn rơi vào một đôi mắt đen như hồ nước tĩnh mịch, khiến cô bỗng chốc ngừng hô hấp.

Tại sao anh lại nhìn cô chằm chằm như vậy? Không, quan trọng hơn là, Tại sao muốn ngàn dặm xa xôi đến đây tìm cô? Là tới vì cô sao?

Nhịp tim trở nên rối loạn, đôi lông mày rủ xuống, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.

“Tôn tiên sinh…”

“Vô Nộ, Tôn Vô Nộ.”

Cô nghiêng mặt, bên má xuất hiện rặng mây hồng hồng. “Sao anh lại tới đây? Trông anh không giống loại người thích đi du lịch.”

Anh thản nhiên cười một tiếng."Bởi vì em ở chỗ này, mà anh muốn đợi bên cạnh em." Lần đầu tiên tỏ tình với phụ nữ, địa điểm lại là khu vui chơi náo nhiệt, tuyệt không phải địa điểm tốt, cứ cho là anh không muốn nói ra, nhưng tâm tình chờ đợi đã lâu khiến anh bất giác thổ lộ.

Cô khó nén rung động, ngưng mắt nhìn anh một lúc lâu."Anh không phải đang nói nghiêm túc chứ?" Nhưng anh đường đường là một ông chủ lớn, nào có thời gian đến nước Mĩ chờ đợi cô?

Đôi mắt trong sáng trở nên thâm trầm."Anh rất nghiêm túc." Anh không có thời gian nói giỡn với phụ nữ, một khi đã hạ quyết tâm, thu xếp trước chuyện công ty trong một tháng tới, sau đó mới đi tìm cô.

Cô đột nhiên bướng bỉnh nháy mắt : “Tôi không đi du lịch ngắn hạn, có thể sẽ chơi cực kỳ lâu đấy!"

"Anh đi cùng em." Tròng mắt đen bình tĩnh khóa lấy hình bóng cô."Em muốn đi Bắc Cực hay Nam Cực, anh đều đi cùng em."


/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status