Triệu Nam Thiên im lặng đáp lời, không ngờ Tô Mục Tuyết lại thông tình đạt lý như vậy, cái này không giống cô lúc bình thường.
Dừng lại, cô tiếp tục nói: “Chuyện của Lý Khả Hân, thì anh nên nói rõ ràng, em không muốn vì chuyện này mà làm cho gia đình mình gà bay chó sủa lần nữa, được chứ?”
Dứt lời, cô liếc nhìn anh: “Dì đã bao nhiêu tuổi rồi, còn phải nhập viện vì chuyện riêng của anh! Triệu Nam Thiên anh có lương tâm một chút được không?” Bộ dáng tổng tài bá đạo giảng đạo làm Triệu Nam Thiên không dám biện minh.
Chuyện này vốn là do anh gây ra, nhanh chóng đáp ứng: “Yên tâm, lát trở về anh sẽ giải thích rõ ràng.”
Trong phòng bệnh, cả gia đình nói chuyện vui vẻ.
Vốn bị thương cũng không nặng, sau khi truyên dịch xong, mẹ Triệu liền kiên trì xuất viện.
Bận rộn liên tục, đến khi về tới nhà đã qua 9 giờ.
Triệu Nam Thiên dừng xe lại, anh cả và chị dâu đỡ mẹ Triệu xuống xe.
Anh đi theo phía sau Tô Mục Tuyết, vừa đi hai bước, bỗng nhiên phát hiện phía trước có một người đang đứng, chính là Lý Khả Hân!
Lý Khả Hân giành nói trước: “Dì Triệu, dì không sao chứ? Cháu định đến bệnh viện thăm dì nhưng mà cháu không biết dì ở phòng nào…”
Từ khi biết mẹ Triệu vì chuyện của cô ta mà phải vào viện, cô ta cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ta gọi điện thoại cho Triệu Nam Thiên thì không ai nghe máy.
Gọi cho chị dâu cả thì trực tiếp bị ngắt máy.
Cô ta đứng ở đây đợi hơn một giờ cuối cùng cũng đợi được người nhà họ Triệu trở về.
Mẹ Triệu mỉm cười an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện này không liên quan đến cháu, đừng khóc nữa, đi thôi, sau này không sao nữa rồi.”
Lý Khả Hân lau nước mắt.
Sắc mặt của chị dâu cả không tốt đẹp là bao, cười nhạo nói: “Ôi, ra vẻ yếu đuối tội nghiệp đấy cho ai xem vậy trời?”
Lý Khả Hân theo phản xạ lùi lại một bước.
Người nhà họ Triệu ai cũng dễ tính, chỉ trừ chị dâu cả.
Bình thường cô ta cũng sợ chị dâu cả nhất nhà, mỗi lần gặp mặt đều muốn né tránh, hôm nay cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới dám đứng gần.
Cô ta cười nói: “Chị dâu, em xin lỗi…”
Chị dâu cả không nể tình: “Xin lỗi?
Mẹ chồng tôi vì chuyện của nhà cô mà phải vào viện, từ đầu tới đuôi, nhà cô chẳng có một ma nào đến thăm hỏi! Cô coi như là còn có lương tâm, anh trai cô đâu, chị dâu của cô đâu?”
Lý Khả Hân vội giải thích: “Anh chị ấy còn đang bận việc, nói là… lát nữa sẽ đến thăm dì Triệu.”
“Thôi, đừng đến nữa.”
Mẹ Triệu bao dung nói: “Được rồi, vợ thằng cả đừng nói nữa, cũng đừng trách con bé.”
Anh cả cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, nói thế là được rồi.”
Nói xong, anh ta quay qua trấn an Lý Khả Hân: “Khả Hân à, không có chuyện gì đâu, em đi về trước đi, nói với anh trai và chị dâu em, mẹ anh không sao hết, không cần làm phiền mọi người.”
Chị dâu cả cười lạnh: “Sao vậy, anh cũng muốn học theo Nam Thiên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân phải không?”
Dừng lại, cô tiếp tục nói: “Chuyện của Lý Khả Hân, thì anh nên nói rõ ràng, em không muốn vì chuyện này mà làm cho gia đình mình gà bay chó sủa lần nữa, được chứ?”
Dứt lời, cô liếc nhìn anh: “Dì đã bao nhiêu tuổi rồi, còn phải nhập viện vì chuyện riêng của anh! Triệu Nam Thiên anh có lương tâm một chút được không?” Bộ dáng tổng tài bá đạo giảng đạo làm Triệu Nam Thiên không dám biện minh.
Chuyện này vốn là do anh gây ra, nhanh chóng đáp ứng: “Yên tâm, lát trở về anh sẽ giải thích rõ ràng.”
Trong phòng bệnh, cả gia đình nói chuyện vui vẻ.
Vốn bị thương cũng không nặng, sau khi truyên dịch xong, mẹ Triệu liền kiên trì xuất viện.
Bận rộn liên tục, đến khi về tới nhà đã qua 9 giờ.
Triệu Nam Thiên dừng xe lại, anh cả và chị dâu đỡ mẹ Triệu xuống xe.
Anh đi theo phía sau Tô Mục Tuyết, vừa đi hai bước, bỗng nhiên phát hiện phía trước có một người đang đứng, chính là Lý Khả Hân!
Lý Khả Hân giành nói trước: “Dì Triệu, dì không sao chứ? Cháu định đến bệnh viện thăm dì nhưng mà cháu không biết dì ở phòng nào…”
Từ khi biết mẹ Triệu vì chuyện của cô ta mà phải vào viện, cô ta cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô ta gọi điện thoại cho Triệu Nam Thiên thì không ai nghe máy.
Gọi cho chị dâu cả thì trực tiếp bị ngắt máy.
Cô ta đứng ở đây đợi hơn một giờ cuối cùng cũng đợi được người nhà họ Triệu trở về.
Mẹ Triệu mỉm cười an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện này không liên quan đến cháu, đừng khóc nữa, đi thôi, sau này không sao nữa rồi.”
Lý Khả Hân lau nước mắt.
Sắc mặt của chị dâu cả không tốt đẹp là bao, cười nhạo nói: “Ôi, ra vẻ yếu đuối tội nghiệp đấy cho ai xem vậy trời?”
Lý Khả Hân theo phản xạ lùi lại một bước.
Người nhà họ Triệu ai cũng dễ tính, chỉ trừ chị dâu cả.
Bình thường cô ta cũng sợ chị dâu cả nhất nhà, mỗi lần gặp mặt đều muốn né tránh, hôm nay cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới dám đứng gần.
Cô ta cười nói: “Chị dâu, em xin lỗi…”
Chị dâu cả không nể tình: “Xin lỗi?
Mẹ chồng tôi vì chuyện của nhà cô mà phải vào viện, từ đầu tới đuôi, nhà cô chẳng có một ma nào đến thăm hỏi! Cô coi như là còn có lương tâm, anh trai cô đâu, chị dâu của cô đâu?”
Lý Khả Hân vội giải thích: “Anh chị ấy còn đang bận việc, nói là… lát nữa sẽ đến thăm dì Triệu.”
“Thôi, đừng đến nữa.”
Mẹ Triệu bao dung nói: “Được rồi, vợ thằng cả đừng nói nữa, cũng đừng trách con bé.”
Anh cả cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, nói thế là được rồi.”
Nói xong, anh ta quay qua trấn an Lý Khả Hân: “Khả Hân à, không có chuyện gì đâu, em đi về trước đi, nói với anh trai và chị dâu em, mẹ anh không sao hết, không cần làm phiền mọi người.”
Chị dâu cả cười lạnh: “Sao vậy, anh cũng muốn học theo Nam Thiên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân phải không?”
/800
|