Chương 884
“Cháu là nổi tiếng là hoa khôi ở Đông Châu chúng ta, cũng không thể tự coi nhẹ bản thân mình như vậy, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này ông tác hộ giúp, nhưng cháu không thể bỏ rơi ông lại phía sau!”
Một bên khác, Triệu Nam Thiên cầm tư liệu trong tay, liên tiếp đi tìm ba nươi, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.
Dựa theo suy đoán của anh, nếu như Tôn Chí Bình muốn trừ khử lá bài như Khương Sông, hẳn là sẽ được ăn sung mặc sướng, mà để tránh phiền phức, chắc chắn sẽ không để cho anh ta sinh nghi.
Chính vì vậy, theo cách này, sẽ không thực tế và không an toàn khi sống trong một khách sạn, vì vậy chỉ có thể anh ta đang ở những ngôi nhà cao cấp.
Thông tin mà anh thông qua quan hệ tìm được là Đường Bảo Khiết đã ở chín nơi, phía trên đều là thồn tin bất động sản của Tôn Chí Bình và cha mẹ của anh ta ở tại Đông Châu.
Mà Triệu Nam Thiên cuối cùng cũng tra được, chính là biệt thự trước mắt này.
Ở vào ngoại ô thành phố Đông Châu, giấy tờ bất động sản đứng tên cha của Tôn Chí Bình, thuộc về khu dân cư mới bàn giao, xác suất các hộ dân vào đó ở không cao.
Vắng vẻ yên tĩnh, mà sẽ không kích động sự nghi ngờ của Khương Sông, ở chỗ này mà giấu người rất đơn giản mà không có nơi nào thích hợp bằng.
Bên ngoài biệt thự ba có chiếc xe dừng lại, trong đó có chiếc xe mà anh nhận ra được, chính là chiếc BMW X5 mà hôm nay Tôn Chí Bình lái đi sân bay.
Anh tiến lên kiểm tra một hồi, biển số xe cũng không giống với ban ngày mà anh nhìn thấy.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng tự hiểu, trách không được thông qua biển số xe mà không tra được bất kì tư liệu gì, nguyên nhân là do Tôn Chí Bình đã để tâm đến điều này, nên anh ta đã sử dụng biển xe giả vào ban ngày.
Quả nhiên là cáo già!
Trong biệt thự.
Tôn Chí Bình mới vừa từ bên ngoài trở về, hai cô gái cũng đồng thời từ trong phòng đi ra.
Anh giở trò hỏi: “Thế nào?”
Một trong hai cô gái đó dịu dàng nói: “Anh Tôn, anh cứ yên tâm đi.”
Một cô gái khác khinh bỉ nói: “Một con chó còn chưa mọc đủ lông, còn muốn động thủ trước với chúng ta? Cái này không đáng gì để nói, liền bị chúng tôi chuốc say!”
Tôn Chí Bình ngừng tay hỏi: “Tất cả những thứ tôi dặn các cô đã làm xong hết chưa?”
Trước khi đi, anh ta yêu cầu hai cô gái kia thiết kế một cái bẫy cho Khương Sông.
Theo lý thuyết, với kinh nghiệm trong xã hội của Khương Sông, căn bản không cần phòng bị như vậy.
Nhưng sự tồn tại Triệu Nam Thiên khiến anh ta như nghẹn ở cổ họng, không thể không để mắt.
“Anh Tôn, chị em chúng em làm việc, anh vẫn chưa yên tâm sao?”
Một cô gái rút một tờ tiền nhàu nát khỏi ngực mình.
Tôn Chí Bình cầm lấy nhìn một chút, nội dung là giấy nợ, phía dưới còn có chữ ký và dấu tay.
Anh dùng sức gãi gãi: “Làm tốt lắm!”
“Anh Tôn, vừa rồi số tiền này là do thằng nhóc đó giành được.”
“Tôi không muốn tiền, các cô cầm lấy mà chia nhau, về phần nên nói cái gì, không nên nói cái gì, còn cần tôi giải thích sao?”
Hai cô gái vui vẻ ra mặt: “Anh Tôn, anh yên tâm đi!”
“Cháu là nổi tiếng là hoa khôi ở Đông Châu chúng ta, cũng không thể tự coi nhẹ bản thân mình như vậy, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này ông tác hộ giúp, nhưng cháu không thể bỏ rơi ông lại phía sau!”
Một bên khác, Triệu Nam Thiên cầm tư liệu trong tay, liên tiếp đi tìm ba nươi, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.
Dựa theo suy đoán của anh, nếu như Tôn Chí Bình muốn trừ khử lá bài như Khương Sông, hẳn là sẽ được ăn sung mặc sướng, mà để tránh phiền phức, chắc chắn sẽ không để cho anh ta sinh nghi.
Chính vì vậy, theo cách này, sẽ không thực tế và không an toàn khi sống trong một khách sạn, vì vậy chỉ có thể anh ta đang ở những ngôi nhà cao cấp.
Thông tin mà anh thông qua quan hệ tìm được là Đường Bảo Khiết đã ở chín nơi, phía trên đều là thồn tin bất động sản của Tôn Chí Bình và cha mẹ của anh ta ở tại Đông Châu.
Mà Triệu Nam Thiên cuối cùng cũng tra được, chính là biệt thự trước mắt này.
Ở vào ngoại ô thành phố Đông Châu, giấy tờ bất động sản đứng tên cha của Tôn Chí Bình, thuộc về khu dân cư mới bàn giao, xác suất các hộ dân vào đó ở không cao.
Vắng vẻ yên tĩnh, mà sẽ không kích động sự nghi ngờ của Khương Sông, ở chỗ này mà giấu người rất đơn giản mà không có nơi nào thích hợp bằng.
Bên ngoài biệt thự ba có chiếc xe dừng lại, trong đó có chiếc xe mà anh nhận ra được, chính là chiếc BMW X5 mà hôm nay Tôn Chí Bình lái đi sân bay.
Anh tiến lên kiểm tra một hồi, biển số xe cũng không giống với ban ngày mà anh nhìn thấy.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng tự hiểu, trách không được thông qua biển số xe mà không tra được bất kì tư liệu gì, nguyên nhân là do Tôn Chí Bình đã để tâm đến điều này, nên anh ta đã sử dụng biển xe giả vào ban ngày.
Quả nhiên là cáo già!
Trong biệt thự.
Tôn Chí Bình mới vừa từ bên ngoài trở về, hai cô gái cũng đồng thời từ trong phòng đi ra.
Anh giở trò hỏi: “Thế nào?”
Một trong hai cô gái đó dịu dàng nói: “Anh Tôn, anh cứ yên tâm đi.”
Một cô gái khác khinh bỉ nói: “Một con chó còn chưa mọc đủ lông, còn muốn động thủ trước với chúng ta? Cái này không đáng gì để nói, liền bị chúng tôi chuốc say!”
Tôn Chí Bình ngừng tay hỏi: “Tất cả những thứ tôi dặn các cô đã làm xong hết chưa?”
Trước khi đi, anh ta yêu cầu hai cô gái kia thiết kế một cái bẫy cho Khương Sông.
Theo lý thuyết, với kinh nghiệm trong xã hội của Khương Sông, căn bản không cần phòng bị như vậy.
Nhưng sự tồn tại Triệu Nam Thiên khiến anh ta như nghẹn ở cổ họng, không thể không để mắt.
“Anh Tôn, chị em chúng em làm việc, anh vẫn chưa yên tâm sao?”
Một cô gái rút một tờ tiền nhàu nát khỏi ngực mình.
Tôn Chí Bình cầm lấy nhìn một chút, nội dung là giấy nợ, phía dưới còn có chữ ký và dấu tay.
Anh dùng sức gãi gãi: “Làm tốt lắm!”
“Anh Tôn, vừa rồi số tiền này là do thằng nhóc đó giành được.”
“Tôi không muốn tiền, các cô cầm lấy mà chia nhau, về phần nên nói cái gì, không nên nói cái gì, còn cần tôi giải thích sao?”
Hai cô gái vui vẻ ra mặt: “Anh Tôn, anh yên tâm đi!”
/800
|