Chương 843
“Cô phải hiểu được, điều tra và giải quyết tập đoàn lừa đảo lần này là sứ mạng của cô ta, cũng là sứ mệnh của Cửu Vinh các cô, nhưng đối với tôi và Tiểu Ngũ thì sao?”
“Tiểu Ngũ chỉ là một nhân viên ngoài biên chế, tôi là người ngoài ngành mà ngay cả nhân viên ngoài biên chế cũng không được tính, chúng tôi là đến để giúp đỡ các cô hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nói câu không dễ nghe, coi như sư tỷ của cô thật sự không may mắn, tổ chức bên trên sẽ cho cô ta vinh hạnh đặc biệt, quốc gia sẽ cho cô ta trợ cấp, nhưng chúng tôi thì sao, ngoại trừ một số tiền thu xếp không có ý nghĩa, còn có thể có cái gì?”
“Giống như cô nói, nhiệm vụ gặp nguy hiểm, cô và sư tỷ của cô nên lẩn tránh, còn tôi và Tiểu Ngũ phải bất chấp nguy hiểm tới đó?”
“Trưởng phòng Đường, tất cả mọi người đều có mẹ sinh cha nuôi, không có ai đáng đời gặp chuyện không may cả!”
“Sư tỷ của cô muốn đi một tuyến, tôi không xen vào, cũng không tới lượt tôi để ý tới, cô cũng đừng nói bằng cái giọng điệu hưng sư vấn tội đấy, mẹ nó chẳng ai nợ nần gì cô hết!”
Điện thoại cúp máy, Triệu Nam Thiên nặng nề thở ra một hơi ngột ngạt, mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?
Anh thoáng hóa giải một chút cảm xúc, lúc này mới mở cửa xuống xe.
…
Đầu bên kia điện thoại, Đường Bảo Khiết nghe tiếng máy bận bên tai, mãi mà không có động tác gì.
Vừa rồi cô ta cũng không có ý bắt Triệu Nam Thiên phải chịu trách nhiệm, hoàn toàn là dưới tình thế cấp bách, lời nói ra khỏi miệng không đi qua đại não thôi.
Nhưng bây giờ hiển nhiên đã gây ra hiểu lầm, có giải thích cũng vô ích.
Bối cảnh gia đình của Bạch sư tỷ không tầm thường, nếu thật sự xảy ra vấn đề ở Đông Châu, cô ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng lời Triệu Nam Thiên vừa mới nói khiến cô ta á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là nhiệm vụ của Cửu Vinh.
Anh ta và Ngũ Cương là bị mình dùng biện pháp vừa đấm vừa xoa kiên quyết kéo vào được.
Bây giờ sư tỷ kiên trì muốn đi tiền tuyến, đúng là không thể trách được Triệu Nam Thiên.
Nhưng bây giờ nên làm cái gì?
Đường Bảo Khiết do dự một chút, lại mở điện thoại ra, rốt cuộc có nên nói cho anh ta biết hay không đây?
Bạch Thanh Bình, cũng là anh trai của Bạch Thảo Phương.
Một người đàn ông ưu tú đến mức khiến phụ nữ ở trước mặt anh ta cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm.
Đường Bảo Khiết thích anh ta, thích anh ta từ lần đầu tiên gặp mặt ba năm trước đây.
Cũng đã từng thổ lộ với anh ta, kết quả bị đối phương lịch sự từ chối.
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn độc thân.
Một mặt là tầm mắt quá cao, tìm tới tìm lui, không có một người nào có thể lọt vào mắt.
Một mặt khác là tính tình nóng nảy, đàn ông ưu tú cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cô ta.
Còn có một phương diện cuối cùng, là trong lòng của cô ta có một người, một người đàn ông ròng rã ba năm cũng không có cách nào quên.
Do dự mãi, cô ta vẫn gọi điện thoại đi.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng nói rất có từ tính, ngôn ngữ quen thuộc hoàn toàn ngắn gọn như trước đây.
“Chuyện gì?”
“Cô phải hiểu được, điều tra và giải quyết tập đoàn lừa đảo lần này là sứ mạng của cô ta, cũng là sứ mệnh của Cửu Vinh các cô, nhưng đối với tôi và Tiểu Ngũ thì sao?”
“Tiểu Ngũ chỉ là một nhân viên ngoài biên chế, tôi là người ngoài ngành mà ngay cả nhân viên ngoài biên chế cũng không được tính, chúng tôi là đến để giúp đỡ các cô hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nói câu không dễ nghe, coi như sư tỷ của cô thật sự không may mắn, tổ chức bên trên sẽ cho cô ta vinh hạnh đặc biệt, quốc gia sẽ cho cô ta trợ cấp, nhưng chúng tôi thì sao, ngoại trừ một số tiền thu xếp không có ý nghĩa, còn có thể có cái gì?”
“Giống như cô nói, nhiệm vụ gặp nguy hiểm, cô và sư tỷ của cô nên lẩn tránh, còn tôi và Tiểu Ngũ phải bất chấp nguy hiểm tới đó?”
“Trưởng phòng Đường, tất cả mọi người đều có mẹ sinh cha nuôi, không có ai đáng đời gặp chuyện không may cả!”
“Sư tỷ của cô muốn đi một tuyến, tôi không xen vào, cũng không tới lượt tôi để ý tới, cô cũng đừng nói bằng cái giọng điệu hưng sư vấn tội đấy, mẹ nó chẳng ai nợ nần gì cô hết!”
Điện thoại cúp máy, Triệu Nam Thiên nặng nề thở ra một hơi ngột ngạt, mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?
Anh thoáng hóa giải một chút cảm xúc, lúc này mới mở cửa xuống xe.
…
Đầu bên kia điện thoại, Đường Bảo Khiết nghe tiếng máy bận bên tai, mãi mà không có động tác gì.
Vừa rồi cô ta cũng không có ý bắt Triệu Nam Thiên phải chịu trách nhiệm, hoàn toàn là dưới tình thế cấp bách, lời nói ra khỏi miệng không đi qua đại não thôi.
Nhưng bây giờ hiển nhiên đã gây ra hiểu lầm, có giải thích cũng vô ích.
Bối cảnh gia đình của Bạch sư tỷ không tầm thường, nếu thật sự xảy ra vấn đề ở Đông Châu, cô ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng lời Triệu Nam Thiên vừa mới nói khiến cô ta á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là nhiệm vụ của Cửu Vinh.
Anh ta và Ngũ Cương là bị mình dùng biện pháp vừa đấm vừa xoa kiên quyết kéo vào được.
Bây giờ sư tỷ kiên trì muốn đi tiền tuyến, đúng là không thể trách được Triệu Nam Thiên.
Nhưng bây giờ nên làm cái gì?
Đường Bảo Khiết do dự một chút, lại mở điện thoại ra, rốt cuộc có nên nói cho anh ta biết hay không đây?
Bạch Thanh Bình, cũng là anh trai của Bạch Thảo Phương.
Một người đàn ông ưu tú đến mức khiến phụ nữ ở trước mặt anh ta cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm.
Đường Bảo Khiết thích anh ta, thích anh ta từ lần đầu tiên gặp mặt ba năm trước đây.
Cũng đã từng thổ lộ với anh ta, kết quả bị đối phương lịch sự từ chối.
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn độc thân.
Một mặt là tầm mắt quá cao, tìm tới tìm lui, không có một người nào có thể lọt vào mắt.
Một mặt khác là tính tình nóng nảy, đàn ông ưu tú cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cô ta.
Còn có một phương diện cuối cùng, là trong lòng của cô ta có một người, một người đàn ông ròng rã ba năm cũng không có cách nào quên.
Do dự mãi, cô ta vẫn gọi điện thoại đi.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng nói rất có từ tính, ngôn ngữ quen thuộc hoàn toàn ngắn gọn như trước đây.
“Chuyện gì?”
/800
|