Bắc Châu thành, trong một trà lâu sát đường.
Lâm Nhất và thầy trò Chân Nguyên Tử ngồi đối diện, bên cạnh là Biện Chấn Đạc, Thạch Kiên và Lê Thải Y. Mấy người ngồi vây quanh trước một cái bàn, uống nước trà, nói chuyện phiếm, nhìn cảnh vật xung quanh.
Nghe Biện Chấn Đạc nói sự tình thú vị trong giang hồ, lại do Lê Thải Y kể chuyện Nam Cương, Lâm Nhất cũng hứng thú dạt dào, thêm vào huynh đệ Nguyên Thanh thỉnh thoảng ngắt lời pha trò, mấy người ngồi vây quanh đàm tiếu thật vui!
Chỉ là ánh mắt của Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc trong lúc vô tình đụng vào nhau, hơi có chút lúng túng.
Nhìn sắc trời xấp xỉ, nước trà cũng uống no rồi, mấy người tính tiền đi về. Ai biết mới đi đến trên phố, đã thấy đệ tử Thiên Long phái chạy tới, phía sau theo đám người Giang trưởng lão và Mạnh Sơn.
Đám người Lâm Nhất tiến ra đón, mới biết Mộc Thanh Nhi, Từ Tử Huyên, Hoằng An và Hoằng Bảo bị người mang ra cửa thành nam. Bạch Tiềm Xuyên trở về báo tin, không có triệu tập đệ tử Thiên Long phái dọc đường gặp phải, mà không nhanh không chậm về khách sạn, mới báo việc này cho Mạnh Sơn.
Sau khi Mạnh Sơn biết được việc này, nhất thời nóng nảy, vội tìm Giang trưởng lão.
Giang trưởng lão mang người vội vàng tới, nhìn thấy Lâm Nhất, liền bảo đi cùng. Nhiều người nhiều khí thế, người sau tự nhiên không tiện chối từ. Huống hồ thành này không phải bình thường, nếu bốn người Mộc Thanh Nhi gặp nạn, sợ là không chỗ nói lý.
Thấy người đi theo quá nhiều, nếu thật xảy ra bất ngờ, nhiều người trái lại không tốt, Lâm Nhất bảo đám người Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc về trước chờ đợi.
Sự tình khẩn cấp, Lâm Nhất không tiện trì hoãn, vội vã khai báo vài câu, liền theo đám người Giang trưởng lão đi về phía thành nam.
Đợi đến phụ cận cửa nam, Lâm Nhất đã hiểu ngọn nguồn sự tình. Ánh mắt hắn đảo qua mảnh vụn của cái gọi là bảo châu kia, âm thầm lắc đầu.
Vừa nghe thành nam xảy ra chuyện, Lâm Nhất liền dùng thần thức tra tìm, nhưng không thu hoạch được gì, chắc là mấy người ra khỏi thành đi xa. Lúc ở trong thành đi dạo, hắn đã tra xét Bắc Châu thành, nhưng không lưu ý tình hình đám đệ tử trong thành, ai nghĩ đến, ở ban ngày lại xảy ra bất ngờ như vậy!
Mà bây giờ, Lâm Nhất đã cảm thấy việc này không đơn giản!
Lúc đến cửa thành nam, theo ý tứ của Lâm Nhất, Giang trưởng lão để các đệ tử trở về, để tránh lại gây ra mầm tai vạ, ngay cả Mạnh Sơn và Bạch Tiềm Xuyên cũng không cho theo, thật xảy ra chuyện, bọn họ cũng giúp không được gì!
Lâm Nhất và Giang trưởng lão ra khỏi cửa thành liền thi triển Ngự Phong thuật, theo đại lộ đuổi về phía trước.
Mới đi về phía trước không bao xa, Lâm Nhất liền ra hiệu Giang trưởng lão dừng lại.
Giang trưởng lão ngừng thân hình, còn có chút đa tâm nhìn bốn phía. Con đường ngoài thành nam này, người đi đường không nhiều, nhìn thấy một già một trẻ như gió bay điện chớp chạy gấp, cũng chỉ hơi bất ngờ, nhưng đều coi như không thấy.
Bất quá ngẫm lại thân phận con cháu Trịnh gia thủ ở cửa thành, có thể thấy được tầm mắt của bách tính nơi đây không phải bình thường, Giang trưởng lão lập tức thoải mái.
Lúc này hai người rời thành bất quá hơn mười dặm, hai bên đại lộ quái thạch lởm chởm, trong cây cối cao to, một đường mòn đi về hướng tây xuất hiện ở trước mắt.
- Lâm đạo hữu, đã tìm được bọn hắn?
Đi đến trước mặt Lâm Nhất, Giang trưởng lão nhìn đường mòn sâu thẳm hỏi.
Lâm Nhất gật đầu, chỉ vào đường mòn nói:
- Bọn họ ở phía trước!
Việc này không nên chậm trễ, hai người toàn bộ tinh thần đề phòng, bước về nơi sâu xa. Càng chạy địa thế càng cao, xuyên qua một rừng rậm, đi tầm 4, 5 dặm, một khe núi xuất hiện ở trước mắt. Nơi này mùi hoa phân tán, dĩ nhiên dựa núi vờn quanh một mảng vườn nhỏ. Trước mấy gian nhà tranh, trên đất trống đứng bảy tám người, trong đó có mấy người còn nằm trên mặt đất.
Trong nhóm người này, hai nữ tử thân thể lung linh đặc biệt bắt mắt, chính là Mộc Thanh Nhi mặc váy xanh, và Từ Tử Huyên toàn thân áo trắng.
...
Tỷ muội Mộc Thanh Nhi và hai chủ tớ Hoằng An bị nam tử mắt tam giác dẫn thẳng ra ngoài thành. Bốn người đều không suy nghĩ nhiều, mặc dù gặp phải bất ngờ, chỉ cần không gặp người trong Tiên đạo, tỷ muội Mộc Thanh Nhi bằng võ công của mình, thoát thân cũng không phải việc khó.
Vì vậy không ai nghĩ tới gia hỏa bán hạt châu kia có thể nháo ra trò gì, mấy người còn muốn cùng chủ nhân thương lượng, bồi chút bạc cho xong việc.
Làm vỡ hạt châu của người ta, bất luận ngươi có vô ý hay không, cũng phải bồi cái không phải, này là đạo nghĩa . Còn giang hồ âm mưu gì đó, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy, nhưng không để chuyện hôm nay ở trong lòng.
Mới tới đất khách, cũng không có chỗ nào đáng giá đối phương tính toán, chớ nói chi là võ công của mình không bình thường, bọn đạo chích cũng chiếm không được tiện nghi. Kết quả là, bọn hắn quá xem thường sự tình này rồi.
Sau khi rời khỏi thành nam, dưới chân gia hỏa mắt tam giác kia rất lưu loát, một đường chạy chậm. Hắn nói sợ chủ nhân trách phạt, trong lòng sợ sệt, muốn sớm trở lại mới có thể an lòng. Bốn người Mộc Thanh Nhi thầm nói người này nhát gan, bất quá việc này đi sớm về sớm, liền một đường chạy gấp mười mấy dặm. Hoằng An rất cố sức, cũng may có Hoằng Bảo nâng mới không có chuyện gì.
/204
|