Lâm Nhất bỏ qua ý nghĩ cạo từng nhà, bất giác lại trở về bên trụ đá ở trước đầu phố.
Trụ đá lẻ loi đứng sừng sững, ánh huỳnh quang như có như không từ trong đó hiện ra, như sương như khói, chậm rãi phiêu tán, cho đến bao phủ cả toà thành trấn.
Lâm Nhất chắp tay sau lưng vây quanh trụ đá xoay chuyển vài vòng, cũng nhìn không ra nguyên cớ gì. Nếu như cả thành trấn là một trận pháp, như vậy trụ đá hẳn là mắt trận. Này đến tột cùng có cổ quái gì đây? Thần thức có thể tra xét ra đến tột cùng không.
Ai biết vừa nghĩ tới cái này, Lâm Nhất vội vàng lùi lại mấy bước, đột nhiên lắc đầu, có chút khiếp đảm nhìn trụ đá trước mắt. Lúc vừa tới thành dưới nước, hắn từng lưu ý qua trụ đá này, cũng chưa nhìn ra cái gì, chỉ biết hàn lực trong đó làm người không thể chịu đựng được, còn thần thức thì chưa nhận thấy được có cái gì không đúng.
Nhưng vừa rồi thần thức kiểm tra, bên trong lại hàm chứa linh lực kịch liệt giống như sóng lớn, tàn nhẫn đánh thần thức của Lâm Nhất văng ra.
Thầm hít một hơi khí lạnh! Trong trụ đá này bao quanh linh thạch to lớn sao? Nếu có thể gõ nát nó mang đi... Chỉ sợ thành dưới nước mất đi trận pháp phòng hộ, trong khoảnh khắc sẽ bị nước biển nuốt hết. Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi rụt cổ, tự giễu bĩu môi, đừng có mà chơi dại như vậy!
Không dám đánh chủ ý trụ đá, Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhìn khung đỉnh cách trở tầng nước biển kia, tưởng tượng ở trên đỉnh đầu đè lên một vùng biển rộng, lại để cho hắn âm thầm lắc đầu. Tính toán thời gian cũng không kém nhiều nữa, đàng hoàng ở chỗ này chờ vòng xoáy xuất hiện đi!
Lâm Nhất không tin mình có thể phá tan trận pháp, chọc thủng trời là hình dạng gì cũng khó có thể tưởng tượng. Nhưng thật muốn chọc thủng trận pháp này phòng hộ, nước biển phảng phất như trời sập đè xuống, bản thân hắn có lẽ có thể thoát thân, nhưng đám người Nguyên Thanh là chết chắc rồi.
Trở lại tiểu viện lúc trước, chỉ thấy Du Tử Tiên và mấy sư huynh đệ thương gân động cốt, từng cái từng cái đang ngồi ở trong sân nói giỡn.
Lâm Nhất có chút không tìm được manh mối, trên mặt mang theo kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này. Du Tử Tiên đã bước chân linh hoạt chạy tới, nơi nào còn có dáng vẻ trẹo chân.
- Lâm Nhất, chúng ta đang định tìm ngươi hỏi đến tột cùng a, nơi này thực sự là chỗ tốt!
Lâm Nhất nhìn mấy người, không khỏi tò mò hỏi:
- Hỏi ta cái gì? Bọn ngươi không muốn đi?
- Muốn đi, một khắc cũng không ở lại được rồi!
Du Tử Tiên liên tục xua tay. Nguyên Thanh tiến tới, cười hì hì nói:
- Du sư huynh nói không phải ý này, Tiểu sư thúc vẫn không nhìn ra?
Lâm Nhất gật đầu nói:
- Câu cửa miệng nói, thương gân động cốt cần trăm ngày mới có thể khỏi hẳn, thương thế của các ngươi ta cũng đã tra xét. Thương thế của Du huynh nhẹ nhất, La huynh gãy một cái chân, ba vị nhân huynh kia thương thế càng nặng.
Nhưng trước mắt, chân của Du huynh đã không việc gì, sao trong thời gian ngắn, thương thế liền tốt hơn phân nửa chứ? Một vò rượu kia của ta cũng không có công hiệu này, đến tột cùng là dùng loại linh đan diệu dược nào?
Du Tử Tiên đắc ý cười lớn, hắn lôi kéo Lâm Nhất ngồi xuống nói:
- Trên người chúng ta chỉ có thuốc trị thương bình thường, nơi nào có công hiệu thần kỳ như vậy. Chỉ là tiến vào nơi này, thương thế trên người ta và các sư huynh đệ liền có giảm bớt. Trong thời gian ngắn ngược lại không ai lưu ý. Ai nghĩ đến hôm nay, vết thương ở chân của ta dĩ nhiên khỏi hẳn! La sư đệ gãy chân cũng tốt hơn hơn nửa, ba sư đệ kia cũng có thể xuống giường đi bộ. Chúng ta tâm có nghi vấn, chỉ là không biết tại sao sẽ như vậy, nên muốn hỏi Tiên Nhân như ngươi một chút! Bất quá bình rượu kia của ngươi thực quá ngon, chỉ là hơi ít, không đủ mấy người chúng ta chia!
Địa phương này có nhiều chỗ quỷ dị lắm, ta cũng không biết nguyên nhân a! Tiên Nhân? Ai biết Tiên Nhân chân chính ở phương nào, ta cũng muốn trở thành tiên đây! Rượu, ta còn, nhưng cho các ngươi uống hết ta làm sao bây giờ! Lâm Nhất cười khổ lắc đầu, cũng không nói gì, mà ở trong sân đánh giá chung quanh. Sau đó hắn lại đi vào nhà, tinh tế kiểm tra cái giường mà mấy người từng nằm.
Trong phòng ngoài phòng không có dị thường, nhưng thương thế của mọi người lại chuyển biến tốt, nơi này đến tột cùng có cổ quái gì, Lâm Nhất vẫn suy đoán không ra.
Chẳng lẽ là nhiều tia linh khí nhàn nhạt trong huỳnh quang gây nên? Lâm Nhất lắc đầu không thể tin được. Tiến vào thành dưới nước không lâu, hắn liền cảm thấy trong huỳnh quang bao phủ thành trấn, chứa đựng linh khí yếu ớt. Chỉ là mới tới một địa phương kỳ dị như thế, đồ vật không thể tưởng tượng nổi quá nhiều, hắn nơi nào có thể để ý từng cái.
Linh khí hữu ích với phàm nhân, nhưng không phải dựng sào thấy bóng như thế, hiển nhiên có quan hệ tới trận pháp trong phòng. Nếu những phòng ốc này có thể lừa gạt được thần trí của mình, nói không chắc còn có chỗ thần kỳ khác không muốn người biết!
Mấy khắc sau, Lâm Nhất lại trở về trong sân, lưu ý đến tảng đá màu tím xây tường viện. đám người Nguyên Thanh không rõ vì sao, không thể làm gì khác hơn là ở một bên bàn luận, suy đoán lý do.
Ai có thể đoán ra lý do nơi đây? Chỉ sợ bọn hắn chỉ uổng phí tâm tư. Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, đi đến trước tường viện, đưa tay vung lên Lang Nha kiếm, bổ về phía tường viện.
Oanh một tiếng, sợ đến đám người Du Tử Tiên nhảy lên, nhưng không dám tới gần, chỉ có Nguyên Thanh lớn tiếng nói:
- Tiểu sư thúc, ngươi làm gì thế?
/204
|