Lâm Nhất đi ra khỏi động phủ của mình ngửi tìm hương hoa thơm, tâm tình hắn không tệ.
Hắn nghiêng đầu tính toán ngày tháng, hôm nay đi tới Chính Dương tông ba tháng, lúc này hẳn là quang cảnh gì rồi?
Năm ngoái cuối tháng mười một tới núi Đan Dương, trước mắt hẳn là hai tháng cuối cùng của năm sau nhỉ? Dường như có chút nhớ không rõ ngày tháng, đây cũng là trong núi không nhật nguyệt. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn một chút mặt trời chói lọi, hắn tự giễu lắc lắc đầu.
- Sư đệ, nhiều ngày không gặp rồi!
Lâm Nhất nghe được là thanh âm của Tống Thủ, hắn cười đi tới.
Trong một khóm hoa dại, trên một hòn đá xanh, Mạc Đại khoanh chân ngồi phía trên, Tống Thủ nằm trên cỏ gương mặt thoải mái.
- Bái kiến hai vị sư huynh!
Lâm Nhất chắp tay một cái với đối phương, hắn đi tới bên người Tống Thủ, rất tùy ý ngồi xuống. Hắn thích loại vô câu vô thúc này, như chút ít thời kỳ trong Xa Mã đại viện của Cửu Long sơn.
Trong ánh mắt Mạc Đại lộ ra tò mò, cúi người hỏi:
- Xin thứ cho vi huynh. . . mắt vụng về, ta thấy sắc mặt của Lâm sư đệ không tệ, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ tu vi lại có tinh tiến sao?
- Không thể nào? Lâm sư đệ mới tới mấy ngày a! Lại là ở dưới trực thủ vệ hai ba tháng, chưa được tu luyện hết sức mà!
Tống Thủ bò dậy, nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, lại nhìn không ra manh mối gì.
Tu vi của Mạc Đại không cao, ánh mắt lại độc đáo, chỉ có điều, cà lăm vẫn như cũ.
Trong lòng hơi ngạc nhiên, Lâm Nhất cười nhìn đối phương, thấy bộ dáng thật thà chất phác của hắn, lại cố tình đưa tặng ngọc giản, không khỏi sinh lòng hảo cảm. Hắn gật đầu cười nói:
- Bất quá là tiến một tầng nhỏ mà thôi, vẫn không thể gạt được một đôi pháp nhãn của Mạc sư huynh.
Mạc Đại có chút bất an quay đầu đi, sau khi nở nụ cười hiền hậu, mới xoay đầu lại, có chút thẹn thùng nói:
- Khiến cho. . . sư đệ chê cười! Vi huynh đây là. . . vọng khí chi pháp của giang hồ thuật sĩ, không ngờ, cũng làm cho ta đoán mò đúng một lần. Ha ha!
- Sư huynh nhìn người rất chuẩn. Lâm sư đệ, ngươi thật sự có tu vi của Luyện Khí tầng tám sao? Ngươi bảo ta sau này làm thế nào gặp người....!
Tống Thủ sau khi không quên tán dương Mạc Đại một câu, không kìm nổi lại mơ ước đố kị oán giận nói với Lâm Nhất.
- Ha ha! Đều. . . Đều là đoán mò.
Mạc Đại tỏ ý Lâm Nhất đừng để ý những thứ này.
- Tại sao là đoán mò chứ? Tu vi của tu sĩ tầm thường không thể gạt được Mạc sư huynh. Ta nhớ là. . .
Tống Thủ lời còn chưa dứt, liền bị Mạc Đại cắt ngang nói:
- Ngươi. . . Nếu ngươi muốn làm du phương thuật sĩ, ngày khác ta. . . ta dạy cho ngươi được chứ?
- Thôi đi! Hay là tu luyện quan trọng hơn, ta học đồ bỏ đó làm chi!
Tống Thủ sau khi lầm bầm một câu, lại quấn quít lấy Lâm Nhất cười nói:
- Sư đệ a! Ngươi sau này nhất định có thể Trúc Cơ đấy, sau khi trở thành tiền bối, cũng đừng quên chiếu cố một chút vi huynh a!
Ánh mắt của Lâm Nhất hàm chứa nụ cười nhìn chằm chằm Mạc Đại, đối phương cũng liên tục gật đầu nói ra:
- Đúng. . . Đúng a! Đúng a!
- Trúc Cơ còn rất sớm! Làm gì sẽ dễ dàng như thế chứ!
Lâm Nhất lắc đầu, vẫn chưa xem lời của đối phương là thật. Hắn chuyển hướng câu chuyện, hỏi:
- Chuyện phục vụ của ta đã xong, chẳng biết có được đi cầu công pháp tập luyện hay không! Làm phiền hai vị sư huynh chỉ điểm!
Ngoại môn đệ tử sau khi làm xong chuyện phục vụ, có thể đi Tàng Kinh Các một lần. Hắn một mực nhớ chuyện này.
Mạc Đại và Tống Thủ bèn nói một lần về quy củ của Tàng Kinh Các, Lâm Nhất sau khi nói tiếng cám ơn, liền đi ra phía trước núi đi. Trên đường, hắn vẫn còn âm thầm thầm thì. Giang hồ thuật sĩ có thể nhìn ra tu vi của tu sĩ, điều này có thể sao?
. .
Giữa năm ngọn núi của nhất phong tứ các cách nhau khá xa, giữa hai bên cách nhau gần trăm dặm cùng với mấy trăm dặm.
Thiên Cơ ngọn núi ở vào phía bắc của núi Đan Dương, trong năm ngọn núi, cũng không có chỗ hiển lộ rõ ra. Thế nhưng sơn thủy này đập vào trong mắt, đối với Lâm Nhất mà nói, lại xứng với cái tên Linh sơn thắng cảnh. Không nói đến vách núi cheo leo trong núi, thác chảy róc rách, phong cảnh hợp lòng người; đi lại trên đường nhỏ trong núi, tìm dị mộc, tranh nhau hiện ra màu xanh biếc, làm người ta không kịp nhìn; cốc u, trời xanh, mây lãng đãng; chim hót uyển chuyển, dư âm vấn vít bên tai không dứt. Rong chơi trong đó, khiến người lưu luyến quên về!
/204
|