Đây là chỗ nghỉ chân lý tưởng, mọi người lên bờ thì tránh không được muốn nghỉ ngơi tắm rửa một phen, hoặc vào thành mua và đổi đồ vật cần thiết.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai muốn rời khỏi chỗ này, ngay cả, đám người Giang trưởng lão và Mạnh Sơn cũng thương lượng ở chỗ này ba ngày.
...
Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, trong một gian phòng cỏ tranh, hai huynh đệ Nguyên Thanh đi ra, mỗi người đều cầm một trái cây to, đắc ý uống nước bên trong.
- Nước trái cây thật là ngon qua!
Nguyên Thanh lắc đầu thở dài nói.
Nguyên Phong cười khà khà, nói.
- Dân bản xứ kêu nước này uống ngon, đưa theo một ít mới tốt, nhưng ta lại uống nước mưa trên thuyền quen rồi!
Nguyên Thanh uống một hơi hết nước trái cây, vẫn chưa đã thèm, hắn ném vỏ đi, vỗ vỗ bụng, cực kỳ vui sướng nói.
- Sư đệ nói đúng, dùng hết nước ngọt trên thuyền, cuối cùng chỉ có thể uống nước mưa, sao sảng khoái như uống nước trái cây thế này, nước trái cây uống thật ngon! Đi, hai huynh đệ chúng ta đi dạo một vòng, xem còn có gì ăn ngon không?
Chân Nguyên Tử bị Mạnh trưởng lão kéo đi, hai huynh đệ Nguyên Thanh đã cảm thấy trời xanh đất rộng, tính tình hoạt bát cũng hiện rõ lên. Hai người vui vẻ chạy quanh đảo một vòng, ăn một bụng trái cây, sau đó thấy sắc trời không còn sớm, mới quay về.
Đi qua một đường mòn, vượt qua một ngọn núi, hai người đi đến làng chài nhỏ bên bờ biển, thấy ở đó có một thuyền nhỏ đang đỗ, vài đệ tử phái Thiên Long đang vui vẻ lên thuyền.
Hai huynh đệ tò mò, bước qua, thấy hai đệ tử Du Tử Tiên và La Dung, dẫn theo mấy sư đệ leo lên thuyền nhỏ. Nguyên Thanh cười ha ha, hỏi.
- Mấy vị sư huynh này muốn đi đâu vậy?
Du Tử Tiên hưng phấn xoay quanh con thuyền hoa, nghe được câu hỏi của Nguyên Thanh, hắn cười nói.
- Có lẽ phải ngốc ba ngày ở nơi này, chúng ta đi đến hòn đảo bên cạnh nhìn xem. Hai vị sư huynh muốn quay về sao? Sao không đi nhìn thêm chút gì hay!
- Ha ha, hai huynh đệ của chúng ta đang phiền muộn đây, vậy chúng ta đi giải sầu với mấy vị sư huynh luôn!
Nguyên Thanh xắn tay áo đạo bào muốn lên thuyền. Nguyên Phong hơi do dự, nói.
- Sư huynh, không báo cho sư phụ biết chuyện này sao? Huynh không sợ lão nhân gia trách tội sao?
Nguyên Thanh nghe Nguyên Phong nói như vậy, bước chân dừng lại, cười tươi chột dạ, nói.
- Sư phụ bị Mạnh trưởng lão kéo đi uống rượu, cần gì làm phiền ngài chứ?
Du Tử Tiên cười nói.
- Hai vị sư huynh cẩn thận quá mức rồi. Mạnh trưởng lão đã nói trước, chỉ cần không đi khỏi Thất Tinh đảo là được, hơn nữa chúng ta cũng không vụng trộm chạy loạn, ngươi không thấy có người chèo thuyền sao? Hắn là người địa phương đây!
Nói xong, Du Tử Tiên kéo một nam tử đến gần.
Thanh niên kia có vóc người không cao, khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, khuôn mặt đôn hậu, dáng người rắn chắc, nhìn hai đạo sĩ đi đến thì cười ngây ngô.
- Ha ha, sao ta không tin Du sư huynh chứ? Đi mau, đi mau, lát nữa sẽ có nhiều người đến, sợ là thuyền không chở nổi đâu.
Nguyên Thanh nhấc chân nhảy lên thuyền nhỏ, Nguyên Phong ở sau thấy thuyền nhỏ sắp đi, cũng vội nhảy lên.
Người lái thuyền thấy mọi người lên thuyền rồi, lập tức chèo ra xa. Du Tử Tiên và La Dung cũng ham chơi, túm lấy mạn thuyền. Thuyền hoa nhỏ nhanh chóng chèo về một hòn đảo cách đó không xa.
Trên mỗi đảo đều có phong cảnh không giống nhau, có hòn đảo đầy đá ngầm lởm chởm, có đảo toàn hoa, có đảo mọc cây ăn quả, còn có đảo toàn cát trăng, không thấy được chút đá ngầm nào.
Quần đảo này không chỉ có bảy hòn đảo tạo thành, mà trong mấy chục dặm trên mặt biển còn có mấy chục đảo nhỏ nữa. Nhưng những đảo nhỏ kia quá dốc, trên đó không ở lại được. Mà mười hòn đảo còn lại, đã biến thành nơi du lịch của đệ tử phái Thiên Long.
Có người xuống đầu, phía sau thấy vậy cũng đi theo. Một ngày như vậy trôi qua, hơn nửa đám đệ tử trẻ tuổi đều chạy ra ngoài. Mạnh Sơn hơi lo lắng, nghe người làng chài nói, ban ngày trên khu vực biển này không có gì nguy hiểm, lại nghĩ những đệ tử bị đè nén trên thuyền quá lâu, nên để bọn họ thả lỏng, vì vậy, hắn mới để mặc cho đệ tử đi ra.
/204
|