Vô Thường

Chương 114: Thang Phi Tiếu tội nghiệp. (Thượng)

/1679


Năm đó bọn họ tới nơi nào, nơi đó nhất định nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Chính là mười năm trước cả hai đồng thời mất tích, sau đó chẳng còn chút tin tức gì, không ngờ lại gặp được một người trong đó ở Thiên Tú.
Gặp phải hắn thì mình còn đường sống sao? Giống như nhìn thấu tâm tư của Vạn Kiếm Phi, Thang Phi Tiếu nói:
- lão Thang ta từ mười năm trước đã không giết người nữa, điều kiện tiên quyết là kẻ khác không chọc giận ta!
Vạn Kiếm Phi nghe vậy liền chấn động, vội vàng nói:
- Vãn bối không biết tiền bối tôn giá nơi này, nếu như biết được thì nhất định không tới đây quấy rầy tiền bối.
- Nhận một chiêu của ta mà không chết, ta cũng không ra tay với ngươi nữa!
Vạn Kiếm Phi mừng rỡ, không ngờ được mình gặp phải sát thần Cách Không
thủ mà vẫn toàn mạng, vội vàng kính cẩn nói:
- Đa tạ ân tha mạng của tiền bối.
Có Cách Không thủ ở đây thì kế hoạch lần này của tông môn xem ra không thể thực hiện được.
Vạn Kiếm Phi cũng không dám lưu lại trước mặt Thang Phi Tiếu, sau khi nói xong lập tức rời khỏi, phải trở về báo tin cho Biên Vô Huyết, bằng không những người đó tới bao nhiêu cũng chỉ có chết mà thôi.
Vừa xoay người lại, sau lưng lại bay tới một thanh trường kiếm đỏ sậm, thanh trường kiếm này bay tới vô thanh vô tức, bản thân lại vô cùng linh động.
Vạn Kiếm Phi chỉ lo đề phòng Thang Phi Tiếu, căn bản không nhận ra thanh trường kiếm này đang bay tới.
Trường kiếm trực tiếp xuyên qua tim của Vạn Kiếm Phi.
Thanh trường kiếm kia xuyên qua người Vạn Kiếm Phi cứ như xuyên qua một khối đậu hủ, bản thân không hề vấy máu, trước mặt Vạn Kiếm Phi vòng ngược lại theo đường cũ.
Vạn Kiếm Phi đổ xuống.
Thang Phi Tiếu nói:
- Ta sẽ không giết người, nhưng phu nhân của lão tử thì có!
Trong phòng lại truyền tới tiếng quát của Tần Tứ Nương:
- lão Thang ngươi làm gì vậy hả? Sát khí nồng như vậy, ngươi muốn tạo phản sao? không biết như vậy sẽ khiến Manh Manh buổi tối gặp ác mộng à?
Thang Phi Tiếu vội vàng thu lại sát khí trên người, cong lưng xoa tay đi vào phòng, mở miệng nịnh nọt:
- Phu nhân đừng nóng giận, ta đáng chết, ta sai rồi.
Chờ Thang Phi Tiếu trở lại phòng, Đường Phong mới mở cửa phòng ra ngó nghiêng.
Lúc Vạn Kiếm Phi tới quả thật hắn không phát hiện, bất quá lúc Thang Phi Tiếu vừa động sát khí hắn lập tức cảm thấy không đúng.
Trong phòng còn có Tiểu Manh Manh nên Đường Phong không dám mở cửa ra xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới lúc Thang Phi Tiếu xử lý xong rồi Đường Phong mới hiện thân.
- không ngờ còn có người nửa đêm chạy tới đây tìm chết.
Đường Phong rung đùi đắc ý một phen, trên vai là tiểu linh thú, tay cầm vò rượu, mình uống một ngụm, Đậu Đậu lại cúi người hút một ngụm.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cùng biết đối phương nhất định là tới tìm mình.
bởi vì Yên Liễu các là nơi ở của mình, biết trong Yên Liễu các có ba Thiên giai cao thủ thì chỉ có mấy người trong Thiên Tú mà thôi.
Kẻ tới cho rằng mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay, nhưng không ngờ lại đặt một chân tới quỷ môn quan.
Nhất định là người của Cự Kiếm Môn! Đường Phong cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể vẫn còn ướt máu.
Ánh trăng tận chiếu rọi khắp nơi như dòng sông êm dịu.
Đường Phong dùng chân hất thi thể kia lại, nhìn kỹ một lát liền nheo mắt lại.
Mình đoán quả thật không sai, kẻ này đúng là người của Cự Kiếm Môn! Trong trí nhớ của gia chủ Liễu gia vẫn còn sự tồn tại của hắn, hắn chính là tôn sử mà Liễu Phương Thiên đã nói! Là một Thiên giai cao thủ.
Đường Phong thích nhất là Thiên giai cao thủ, nhất là Thiên giai cao thủ vừa chết.
Lần trước cái chết của Diệp Trầm Thu giúp hắn thu được thành quả hai mươi ngày tu luyện, Đường Phong ăn ngon quen mùi, mong sao có nhiều Thiên giai cao thủ chết trước mặt mình hơn nữa.
Ngồi xổm xuống, duỗi tay ấn lên trán của Vạn Kiếm Phi, Đường Phong vận chuyển tâm pháp ngưng luyện âm hồn, chỉ lát sau, một điểm sáng màu lục liền bị Đường Phong hút ra, đốm sáng này sáng hơn rất nhiều so với những cái đã tìm được trước đây, ngay cả Diệp Trầm Thu cũng không sánh được. Nguồn: http://truyenyy.com
Đường Phong biết thực lực của con cá lớn này hơn hẳn Diệp Trầm Thu, nếu không phải Thang Phi Tiếu xuất thủ thì chắc hắn sẽ không bỏ mạng oan uổng như vậy.
Hào quang bắn vào trong mắt, một đường dọc theo kinh mạch tiến vào trong đan điền, tiểu khô lâu hé miệng nuốt nó vào.
Đan điền đột ngột nhảy lên một cái, sau đó trở lại như cũ, trong kinh mạch bỗng nhiên sinh ra một cỗ năng lượng cuồn cuộn như nước, Đường Phong hít sâu một hơi, cả người lập tức thả lỏng thoải mái vô cùng, giống như đang phơi nắng sưởi ấm dưới ánh mặt trời.
Lần này kiếm được thành quả của một tháng tu luyện.
Vừa tấn chức tới cảnh giới luyện cương bát phẩm liền nhảy thêm một đoạn, tuy còn chưa thể tới luyện cương cửu phẩm nhưng cũng coi như thu hoạch lớn.
- đã thật!
Đường Phong cười lớn vài tiếng, tầm mắt rất nhanh lại bị hấp dẫn bởi thanh vũ khí phát ra ánh sáng bảy màu cắm trên giả sơn.
Đường Phong chậm rãi đi tới bên cạnh giả sơn nhìn kỹ thanh vũ khí này.
Đây là một cây đại đao, dài chừng bốn thước, tạo hình vô cùng uy vũ, thân đao hình cung, lưỡi đao vô cùng sắc bén, dưới sống đao còn có hoa văn hình vẩy cá, lưỡi đao cắm một nửa vào giả sơn, vết cắt rất ngay ngắn.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh trên thân đao tựa như tinh linh đang vờn quanh, vô cùng đẹp mắt.
Đường Phong cầm chuôi đao, dùng sức rút nó ra, nháy mắt, sát khí không khoáng tuyệt luân liền ập thẳng lên mặt.
Đao, bá đạo, đơn giản, trực tiếp.
Dùng để chém, bổ, chặt đều có hiệu quả bất ngờ như nhau.
Thanh đại đao này nhất định là Thiên binh vũ khí.
Đường Phong tuy chưa tiếp xúc qua bao nhiêu lợi khí hàng đầu, nhưng vô luận là Cương binh, Thiên binh hay Thần binh đều đã thấy qua.
Cương binh cũng không có đặc điểm nổi trội gì, chỉ là sắc bén hơn vũ khí bình thường mà thôi, miễn cưỡng cũng có thể chém sắt như chém bùn.
Nhưng Thiên binh vũ khí trời sinh đã chứa một loại sát khí hoặc hàn ý, là loại khí tức không thể nào che giấu được, ví như chủy thủ Toái Tinh, chỉ cần xuất ra thì sẽ có hàn khí vây quanh.
Mà Thần binh thì lại khác hẳn.
Thần binh Viêm Nhật của Tứ Nương bình thường chỉ là một thanh trường kiếm đỏ sẫm, mỗi màu sắc là hơi đặc biệt mà thôi, cầm trên tay căn bản không có cảm giác nó đặc biệt ở chỗ nào, chỉ khi nào thật sự bị Tứ Nương vận dụng thì có bao nhiêu Thiên binh cũng không sao cản nổi.
Mà Cự Kiếm Môn đưa tới nhiều Thiên binh vũ khí như vậy, thật sự là làm người ta ngại quá.
Lần trước Biên Nam Phong tặng không một thanh chủy thủ đã bị Đường Phong bỏ vào túi.
Lần này Vạn Kiếm Phi lại dâng lên một thanh khảm đao Thiên binh, cuối cùng vẫn vào tay Đường Phong.
Chính là Đường Phong không biết cả Cự Kiếm Môn cũng chỉ có hai thanh Thiên binh như thế mà thôi.
chủy thủ của Biên Nam Phong là lão cha của hắn cho hắn mang theo phòng thân.
Nhưng do cơ duyên xảo hợp, toàn bộ đều rơi vào tay Đường Phong.
Chỉ tiếc là chuôi Thiên binh khảm đao này hình như không ai dùng được.
Mấy người trong Thiên Tú đều là nữ nhân, hơn nữa chỉ luyện kiếm pháp, để họ cầm một thanh khảm đao bốc thước thì đúng là không dám ra ngoài gặp ai.
Mà bản thân Bạch Tiểu Lại không quen dùng vũ khí, Thang Phi Tiếu cũng thế, thực lực của Tiếu thúc đã đạt tới mức tuyệt hảo, đôi tay đó chính là vũ khí tốt nhất của hắn.
Đối với họ mà nói, trừ phi là Thần binh, ngoài ra đều không cần.
Tứ Nương thì càng không cần phải nói, nàng sớm đã có Thần binh, còn để ý Thiên binh làm gì? Nghĩ một lúc, Đường Phong vẫn ném khảm đao này vào Mị ảnh không gian.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status