- Chúng ta ở lại nơi này trước, mấy ngày nay ta sẽ không ra ngoài, chờ người của ngươi tới đông đủ thì ngươi báo ta biết một tiếng là được rồi.
Nói xong đứng dậy nói với chưởng qâầy một tiếng, hắn đi vào trong khách sạn.
- Ân!
Thấy bộ dáng thiếu niên kia, Bách Hoa Tu hé miệng cười cười, cũng đi theo sau hắn.
- Lão bản, cho ta hai tiểu viện độc lập.
Nhiếp Vân nói ra.
Loại khách sạn cỡ lớn này, gian phòng tốt nhất đều là tiểu viện độc lập, ở lại bên trong sẽ có không gian tư nhân, có thể tự do tu luyện.
- Thật xấu hổ, tiểu viện độc lập chúng ta không mở ra cho người ngoài, đều là dự lưu cho cường giả Chí Tôn tới thành Thiên Tinh, các hạ nên ở lại phòng khác đi.
Chưởng quầy nhìn thấy Nhiếp Vân nhíu mày sau đó cung kính lên tiếng.
- Dự lưu cho cường giả Chí Tôn tới thành Thiên Tinh sao?
Nhiếp Vân sững sờ, không nghĩ tới một khách sạn còn có loại quy định này.
- Lão bản, cho ta một tiểu viện độc lập.
Hai người ang nói chuyện, thanh niên vừa rồi cười nhạo Nhiếp Vân đi tới.
- Vâng, công tử, xin mời đi theo ta!
Chưởng quầy vẻ mặt cung kính, hắn quay người dẫn đường.
- Ha ha!
Thanh niên đi theo sau lưng chưởng quầy, đột nhiên xoay mặt nhìn Nhiếp Vân và khóe miệng tươi cười khinh miệt
- Chưởng quầy, chậm đã! Không phải ngươi nói tiểu viện đặc biệt lưu lại cho cường giả Chí Tôn sao? Người này cũng không phải Chí Tôn nha.
Nhiếp Vân còn chưa nói gì, Bách Hoa Tu đã nhìn không được cho nên quát lớn.
Bất kể thế nào Bách Hoa Tu cũng là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, tông chủ tông môn, hiện tại bị người ta bỏ qua như thế, nàng lập tức cau mày tức giận.
Tên thanh niên này cũng chỉ có thực lực Xuất Thể Cảnh, hắn có thể ở lại tiểu viện độc lập, vì sao hai chúng ta đường đường cường giả Chí Tôn không thể?
- Hắn là công tử của thành chủ, đương nhiên có thể ở lại, hai người các ngươi nếu như không vui xin mời đi địa phương khác ở đi, khách sạn Thiên Tinh không chào đón.
Chưởng quầy không nghĩ tới một người bên ngoài lại dám xem thường mình thì cười lạnh.
- Làm càn, hai chúng ta đều là cường giả Chí Tôn, hôm nay phải ở tiểu viện độc lập, ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.
Bách Hoa Tông chủ hất tay áo lên, khí tức toàn thân tăng vọt, uy nghiêm của Chí Tôn đỉnh phong cường đại như thủy triều ập tới.
- Ngươi... Ngươi là Chí Tôn? Ngươi... Có Chí Tôn Lệnh hay không?
Cảm nhận khí thế áp bách, chưởng quầy lui về phía sau một bước, sắc mặt biến hóa.
Thành Thiên Tinh tới gần Vô Tận Hải, tuy cũng có không ít cường giả Chí Tôn đến đây, thực lực của người như chưởng quầy căn bản không có tư cách thừa nhận uy áp do cường giả Chí Tôn phóng thích, cho nên sau khi biết hai người trước mặt có thực lực kinh người nhưng hắn không dám xác định.
Đạt tới cường giả Chí Tôn, bảy đại đế quốc sẽ liên thủ ban phát một tấm Chí Tôn Lệnh, đại biểu thân phận Chí Tôn, cho dù đi tới nơi nào cũng đạt được đãi ngộ tốt nhất, loại lệnh bài này chỉ có hoàng thất Thần Phong đế quốc mới có quyền ban bố, Nhiếp Vân vừa ra tay liền diệt hoàng thất cho nên bản thân mình không có lệnh bài này, về phần Bách Hoa Tu, bằng vào thực lực của nàng tự nhiên không nhàm chán mang theo thứ đó bên nươời, lúc này chưởng quầy vừa hỏi thì hai người cảm thấy sững sờ.
- Không có Chí Tôn Lệnh cũng không phải là Chí Tôn, Thần Phong đế quốc chỉ có mấy Chí Tôn mà thôi, hai tiểu tử không biết trời cao đất rộng cũng dám giả mạo, thực là muốn chết, người tới, mau bắt lấy hai kẻ lừa đời lấy tiếng này cho ta.
Công tử thành chủ nhìn thấy hai người Nhiếp Vân không xuất ra Chí Tôn Lệnh liền thét lớn.
Tuổi của Nhiếp Vân vốn không lớn, Bách Hoa Tu bởi vì có thuật trú nhan cho nên nhìn như mười tám mười chín tuổi, hai người đứng chung với nhau giống như thần tiên quyến lữ, nói mình là Chí Tôn thật sự không có ai tin.
- Vâng, công tử!
Tiếng la chấm dứt, hơn mười hộ vệ lập tức vây quanh hai người Nhiếp Vân vào trong.
Những hộ vệ này xem bộ dạng âm thầm bảo hộ thanh niên, nghe được mệnh lệnh liền tách ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Ở nơi này có hai đại cường giả Chí Tôn, hai người chính là đỉnh phong của Thần Phong đế quốc nhưng bị tiểu binh vây quanh, thời điểm cảm thấy dở khóc dở cười thì phía sauđaám người có tiếng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó có một trung niên dáng vẻ uy nghiêm đi tới.
- Phụ thân, hai người này cũng dám giả mạo Chí Tôn, vu oan thần tượng Nhiếp Vân đại nhân của ta, dựa theo pháp lệnh nên chém đầu thị chúng.
Công tử thành chủ vội vàng ra đón.
Người tới chính là phụ thân của thanh niên, thành chủ thành Thiên Tinh.
- Giả mạo Chí Tôn? Ta xem ai dám to gan như âậy.
Trung niên nhân vừa mới quát lớn, quay đầu nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, vừa mới nhìn thấy liền run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy, bờ môi co giật len tiếng.
- Thuộc hạ... Thuộc hạ... Thành Thiên Tinh... Y Mặc... Bái kiến bệ hạ!
- Bệ hạ?
Nhìn thấy phụ thân của mình có bộ dáng như vậy, thanh niên và chưởng quây ngây ngốc, bọn họ không nói thành lời.
Vừa rồi mình nghi vấn người trước mặt, cười nhạo người ta lại là hoàng đế bệ hạ Thần Phong đế quốc?
Hoàng đế bệ hạ không phải một trung niên hay sao? Tại sao còn trẻ tuổi như thế.
- Nghiệp chướng, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Nhiếp Vân bệ hạ!
Thấy nhi tử ngẩn người, thành chủ thành Thiên Tinh Y Mặc vội vàng quát lớn.
Người khác còn không biết trong Thần Phong đế quốc đã đổi trời, hắn làm thành chủ cho nên sớm biết rõ, một ngày sau khi Thần Phong đế quốc đổi chủ, nếu như làm thuộc hạ mà không biết lãnh đạo của mình là ai thì hắn cũng không cần sống nữa.
Biết rõ đổi trời, tự nhiên cũng biết rõ thiếu niên nhìn như hòa ái trước mặt là người tâm ngoan thủ lạt cỡ nào!
Phong gia, Di Thiên Tông, Triệu gia, thích khách công hội... Những gia tộc và thế lực này ngắn nhất cũng tồn tại mấy trăm năm nhưng bị thiếu niên này tiêu diệt trong nháy mắt, ra tay hung ác làm cho người ta sợ hãi không nhỏ.
Con của mình vô duyên vô cớ chọc phải loại người này, không phải mình muốn chết sao?
Nghĩ vậy Y Mặc không nhịn được cảm thấy khủng hoảng bao phủ tâm thần.
- Nhiếp Vân? Bệ hạ? Này... Này...
Thanh niên thực bối rối, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, hắn còn chưa không hiểu ra thân phận của thiếu niên là gì.
Hắn làm sao có thể nghĩ tới, Nhiếp Vân không phải là cường giả Chí Tôn thiên phú cao hay sao? Tại sao lại biến thành hoàng đế bệ hạ rồi?
Nói xong đứng dậy nói với chưởng qâầy một tiếng, hắn đi vào trong khách sạn.
- Ân!
Thấy bộ dáng thiếu niên kia, Bách Hoa Tu hé miệng cười cười, cũng đi theo sau hắn.
- Lão bản, cho ta hai tiểu viện độc lập.
Nhiếp Vân nói ra.
Loại khách sạn cỡ lớn này, gian phòng tốt nhất đều là tiểu viện độc lập, ở lại bên trong sẽ có không gian tư nhân, có thể tự do tu luyện.
- Thật xấu hổ, tiểu viện độc lập chúng ta không mở ra cho người ngoài, đều là dự lưu cho cường giả Chí Tôn tới thành Thiên Tinh, các hạ nên ở lại phòng khác đi.
Chưởng quầy nhìn thấy Nhiếp Vân nhíu mày sau đó cung kính lên tiếng.
- Dự lưu cho cường giả Chí Tôn tới thành Thiên Tinh sao?
Nhiếp Vân sững sờ, không nghĩ tới một khách sạn còn có loại quy định này.
- Lão bản, cho ta một tiểu viện độc lập.
Hai người ang nói chuyện, thanh niên vừa rồi cười nhạo Nhiếp Vân đi tới.
- Vâng, công tử, xin mời đi theo ta!
Chưởng quầy vẻ mặt cung kính, hắn quay người dẫn đường.
- Ha ha!
Thanh niên đi theo sau lưng chưởng quầy, đột nhiên xoay mặt nhìn Nhiếp Vân và khóe miệng tươi cười khinh miệt
- Chưởng quầy, chậm đã! Không phải ngươi nói tiểu viện đặc biệt lưu lại cho cường giả Chí Tôn sao? Người này cũng không phải Chí Tôn nha.
Nhiếp Vân còn chưa nói gì, Bách Hoa Tu đã nhìn không được cho nên quát lớn.
Bất kể thế nào Bách Hoa Tu cũng là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, tông chủ tông môn, hiện tại bị người ta bỏ qua như thế, nàng lập tức cau mày tức giận.
Tên thanh niên này cũng chỉ có thực lực Xuất Thể Cảnh, hắn có thể ở lại tiểu viện độc lập, vì sao hai chúng ta đường đường cường giả Chí Tôn không thể?
- Hắn là công tử của thành chủ, đương nhiên có thể ở lại, hai người các ngươi nếu như không vui xin mời đi địa phương khác ở đi, khách sạn Thiên Tinh không chào đón.
Chưởng quầy không nghĩ tới một người bên ngoài lại dám xem thường mình thì cười lạnh.
- Làm càn, hai chúng ta đều là cường giả Chí Tôn, hôm nay phải ở tiểu viện độc lập, ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.
Bách Hoa Tông chủ hất tay áo lên, khí tức toàn thân tăng vọt, uy nghiêm của Chí Tôn đỉnh phong cường đại như thủy triều ập tới.
- Ngươi... Ngươi là Chí Tôn? Ngươi... Có Chí Tôn Lệnh hay không?
Cảm nhận khí thế áp bách, chưởng quầy lui về phía sau một bước, sắc mặt biến hóa.
Thành Thiên Tinh tới gần Vô Tận Hải, tuy cũng có không ít cường giả Chí Tôn đến đây, thực lực của người như chưởng quầy căn bản không có tư cách thừa nhận uy áp do cường giả Chí Tôn phóng thích, cho nên sau khi biết hai người trước mặt có thực lực kinh người nhưng hắn không dám xác định.
Đạt tới cường giả Chí Tôn, bảy đại đế quốc sẽ liên thủ ban phát một tấm Chí Tôn Lệnh, đại biểu thân phận Chí Tôn, cho dù đi tới nơi nào cũng đạt được đãi ngộ tốt nhất, loại lệnh bài này chỉ có hoàng thất Thần Phong đế quốc mới có quyền ban bố, Nhiếp Vân vừa ra tay liền diệt hoàng thất cho nên bản thân mình không có lệnh bài này, về phần Bách Hoa Tu, bằng vào thực lực của nàng tự nhiên không nhàm chán mang theo thứ đó bên nươời, lúc này chưởng quầy vừa hỏi thì hai người cảm thấy sững sờ.
- Không có Chí Tôn Lệnh cũng không phải là Chí Tôn, Thần Phong đế quốc chỉ có mấy Chí Tôn mà thôi, hai tiểu tử không biết trời cao đất rộng cũng dám giả mạo, thực là muốn chết, người tới, mau bắt lấy hai kẻ lừa đời lấy tiếng này cho ta.
Công tử thành chủ nhìn thấy hai người Nhiếp Vân không xuất ra Chí Tôn Lệnh liền thét lớn.
Tuổi của Nhiếp Vân vốn không lớn, Bách Hoa Tu bởi vì có thuật trú nhan cho nên nhìn như mười tám mười chín tuổi, hai người đứng chung với nhau giống như thần tiên quyến lữ, nói mình là Chí Tôn thật sự không có ai tin.
- Vâng, công tử!
Tiếng la chấm dứt, hơn mười hộ vệ lập tức vây quanh hai người Nhiếp Vân vào trong.
Những hộ vệ này xem bộ dạng âm thầm bảo hộ thanh niên, nghe được mệnh lệnh liền tách ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Ở nơi này có hai đại cường giả Chí Tôn, hai người chính là đỉnh phong của Thần Phong đế quốc nhưng bị tiểu binh vây quanh, thời điểm cảm thấy dở khóc dở cười thì phía sauđaám người có tiếng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó có một trung niên dáng vẻ uy nghiêm đi tới.
- Phụ thân, hai người này cũng dám giả mạo Chí Tôn, vu oan thần tượng Nhiếp Vân đại nhân của ta, dựa theo pháp lệnh nên chém đầu thị chúng.
Công tử thành chủ vội vàng ra đón.
Người tới chính là phụ thân của thanh niên, thành chủ thành Thiên Tinh.
- Giả mạo Chí Tôn? Ta xem ai dám to gan như âậy.
Trung niên nhân vừa mới quát lớn, quay đầu nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, vừa mới nhìn thấy liền run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy, bờ môi co giật len tiếng.
- Thuộc hạ... Thuộc hạ... Thành Thiên Tinh... Y Mặc... Bái kiến bệ hạ!
- Bệ hạ?
Nhìn thấy phụ thân của mình có bộ dáng như vậy, thanh niên và chưởng quây ngây ngốc, bọn họ không nói thành lời.
Vừa rồi mình nghi vấn người trước mặt, cười nhạo người ta lại là hoàng đế bệ hạ Thần Phong đế quốc?
Hoàng đế bệ hạ không phải một trung niên hay sao? Tại sao còn trẻ tuổi như thế.
- Nghiệp chướng, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Nhiếp Vân bệ hạ!
Thấy nhi tử ngẩn người, thành chủ thành Thiên Tinh Y Mặc vội vàng quát lớn.
Người khác còn không biết trong Thần Phong đế quốc đã đổi trời, hắn làm thành chủ cho nên sớm biết rõ, một ngày sau khi Thần Phong đế quốc đổi chủ, nếu như làm thuộc hạ mà không biết lãnh đạo của mình là ai thì hắn cũng không cần sống nữa.
Biết rõ đổi trời, tự nhiên cũng biết rõ thiếu niên nhìn như hòa ái trước mặt là người tâm ngoan thủ lạt cỡ nào!
Phong gia, Di Thiên Tông, Triệu gia, thích khách công hội... Những gia tộc và thế lực này ngắn nhất cũng tồn tại mấy trăm năm nhưng bị thiếu niên này tiêu diệt trong nháy mắt, ra tay hung ác làm cho người ta sợ hãi không nhỏ.
Con của mình vô duyên vô cớ chọc phải loại người này, không phải mình muốn chết sao?
Nghĩ vậy Y Mặc không nhịn được cảm thấy khủng hoảng bao phủ tâm thần.
- Nhiếp Vân? Bệ hạ? Này... Này...
Thanh niên thực bối rối, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, hắn còn chưa không hiểu ra thân phận của thiếu niên là gì.
Hắn làm sao có thể nghĩ tới, Nhiếp Vân không phải là cường giả Chí Tôn thiên phú cao hay sao? Tại sao lại biến thành hoàng đế bệ hạ rồi?
/3634
|