Sau khi thấy rõ bộ dạng Nhiếp Vân, trong ba người có một trung niên áo xanh cười nói.
Nhiếp Vân đại chiến một trận kinh thiên động địa tại thành Thần Phong, danh khí đã truyền tới, cường giả Chí Tôn của Di Thiên Tông cũng biết rõ.
- Vân Vương?
Phùng Tiêu, Dương Ngạn hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Vân đại chiến ba đại cao thủ Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh tại đế đô, ngay sau đó được phong làm Vân Vương là chuyện sau khi bọn họ bị bắt, căn bản không biết thiếu niên trước mắt đã có danh tiếng người người khiếp sợ trong Thần Phong đế quốc.
- Giương oai? Người nên nói những lời này là ta.
Không nghĩ tới những kẻ này không biết tin tức Di Hoằng tôn giả bị chính mình đánh chết, Nhiếp Vân bât đắc dĩ lắc đầu, thu hồi hai tay sau lưng Phùng Tiêu, Dương Ngạn.
Trị liệu chi khí thuộc về thiên phú đặc thù, tuy thời gian không dài nhưng nội thương trong cơ thể bọn họ cũng được chữa trị.
- Làm càn! Ngươi nên nhìn rõ ràng nơi này là nơi nào, đây là Di Thiên Tông, đừng nói ngươi chỉ là một tiểu tiểu Vân Vương, mặc dù hoàng đế bệ hạ tới cũng không dám làm càn.
- Đừng tưởng rằng ngươi có thể chiến thắng ba người Phong Dụ thì tự nhận mình rất lợi hại, nói thiệt cho ngươi biết, cho dù là Chí Tôn trong mắt Di Thiên Tông chúng ta cũng không tính là gì.
- Không nên nói nhảm với hắn làm gì, một tiểu tử vô tri đụng vận khí cứt chó may mắn đột phá Chí Tôn mà thôi, đánh chết rồi nói sau!
- Lúc này quỳ xuống đất và thừa nhận sai lầm, lại mang ra mấy ngàn vạn lượng bạc trắn bồi thường, chuyện hôm nay bỏ qua chuyện cũ, bằng không... Hắc hắc...
Ba tên Chí Tôn cười lạnh, khí thế trên người bọn họ bùng nổ rất mạnh.
Bọn họ căn cứ vào đại chiến thành Thần Phong và đoán qua thực lực của Tiêu Thần, tuy không kém nhưng ba người bọn họ không đặt vào trong mắt.
Ba khí thế Chí Tôn không kém gì Phong Dụ phóng thích lên trời, uy áp nồng đậm như núi cao áp lên vai của bản thân, Dương Ngạn, Phùng Tiêu và cả lão giả kia cảm giác hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
- Đúng là đáng sợ, lần này xong đời...
Cảm nhận được có khí thế áp bách, lão giả cảm thấy trái của mình đập mạnh, nội tâm muốn suy nghĩ cầu xin tha thứ.
Di Thiên Tông có thủ đoạn đối phó người muốn chạy trốn phi thường tàn khốc, tuy chính mình không có ý định bỏ chạy nhưng hai thanh niên bị giam chung nhất định sẽ bị liên lụy, gây chuyện không tốt còn có thể đi đời nhà ma.
Mình có thể bị giam ba mươi bảy năm vẫn sống, không phải sinh mệnh lực mạnh mà là chưa từng có kẻ nào đào tẩu thoát thân, cũng không chõ Di Thiên Tông tức giận mới sống nổi.
Hiện tại xem ra Nhiếp Vân mạnh cỡ nào đi nữa cũng quá trẻ tuổi, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của ba Chí Tôn và một yêu thú.
- Quỳ xuống? Xuất ra mấy ngàn vạn lượng bạc trắng? Các ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Nhiếp Vân không nghĩ tới đám hí Tôn của Di Thiên Tông cũng hồ đồ giống Di Hoằng Chí Tôn, vẻ mặt im lặng.
- Không cầm ra được? Hừ, vậy thì chết đi!
Tên gia hỏa lên tiếng đầu tiên lúc này hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó hắn xông thẳng lên phía trước.
Chân khí Chí Tôn đỉnh phong nương theo nắm đấm của hắn bay tới phía trước, cả nhà giam lập tức biến sắc, mây đen và mặt đất rậm rạp giống như tùy thời phát nổ.
- Đại Địa Vương Bá Quyền? Không nghĩ tới Quân Tinh Sư huynh lại có thể luyện một vũ khí hoàng tộc thượng tới mức này, đúng là quá lợi hại.
- Đó là tự nhiên, ba tháng trước Phong Dụ không biết tự lượng sức mình cho nên đối chiến với Quân Tinh sư huynh, bị sư huynh một quyền đánh bay, chiêu này làm đại địa cộng minh, một chiêu ra tay như ba vương, làm đối thủ không thể ngăn cản, hắn cũng tinh kohong ít vũ kỹ hoàng tộc cho nên được gọi là thiên tài.
- Sư huynh vừa ra tay đã sử dụng chiêu này, xem ra tiểu tử sắp tức vong tại chỗ.
Thấy chiêu số trung niên nhân ra tay, còn lại có hai tên Chí Tôn đứng chờ, đôi mắt đồng thời sáng ngời, dường như hắn muốn nhìn thấy cảnh thiếu niên sawps bị đánh thành thịt nát.
- Đại Địa Vương Bá Quyền? Đồ chơi gì thế?
Bọn họ không ngừng nghị luận với nhau, chợt nghe tỏng mây đen có tiếng hừ lạnh vang lên, lúc này màu sắc nhà giam biến hóa, lại nghe tiếng hự hự vang lên, Quân Tinh Sư huynh trong mắt của bọn họ tứ chi chạm đất dán lên mặt đất giống như con rùa.
Đại Địa Vương Bá Quyền, quả nhiên biến thành con rùa trên mặt đất.
- A?
- Điều.... Điều này sao có thể?
Vừa rồi Quân Tinh vận dụng Đại Địa Vương Bá Quyền, Phùng Tiêu, Dương Ngạn và lão gia hỏa sợ hãi nhắm mắt lại, cảnh tượng kế tiếp làm bọn họ há hốc mồm không khép lại được.
Đường đường cường giả Chí Tôn đỉnh phong vận dụng vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm, chẳng những không có đả thương Nhiếp Vân, còn bị tất một cái nằm lên mặt đất như cn rùa đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ có nhìn lầm không?
- Vị... Bằng hữu của ngươi, hắn thật vừa vặn đạt tới cảnh giới Chí Tôn mà không phải lão quái sống nhiều năm?
Cố nén run rẩy, lão giả lại nhìn sang Phùng Tiêu và Dương Ngạn lần nữa.
- Lão quái vật? Nhiếp Vân năm nay chưa tới mười bảy tuổi, hắn làm sao là lão quái vật được?
Đôi mắt Dương Ngạn con mắt tỏa sáng, không tới mười bảy tuổi dùng một cái tát đánh bay siêu cấp cường giả Chí Tôn đỉnh phong?
Lão giả sắp điên.
Dương Ngạn, Phùng Tiêu không biết Quân Tinh là ai, lão giả bị giam ở nơi này suốt ba mươi bảy năm, tự nhiên biết rõ Quân Tinh đáng sợ, nói Quân Tinh là sư huynh của Di Thiên tông chủ, bước vào cảnh giới Chí Tôn tới hiện tại đã tốn bảy mươi năm, một đôi thiết quyền không ai có thể ngăn cản, có thể đánh Quân Tinh thực lực trước top ba Thần Phong đế quốc, tuyệt đối trời ơi... Trời xanh ơi, đại địa ah, ngươi một kiếm giết ta đi.
- Ngươi... Ngươi... Mọi người cùng nhau xông lên!
Nhìn thấy Quân Tinh Sư huynh bị một chiêu đả bại, hai người đồng thời lui về phía sau, lúc này bắt đầu thét dài xông lên phía trước.
Hai người một thú đồng thời ra tay, chân khí lập tức hình thành bọt khí thật lớn trên không trung, nó nhấp nhô bao phủ Nhiếp Vân sau đó đá vụn bắn tung tóe sang các hướng giống như một chiếc xe lu nghiền nát tất cả.
- Chút tài mọn!
Hắn cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân huyền ngọc chi kiếm xuất ra sau đó bắn mạnh về phía trước một cái.
Hai người bọn họ một thú liên thủ, tuy tuy lực còn cao hơn Đại Địa Vương Bá Quyền của Quân Tinh nhưng căn bản so ra kém công kích của Di Hoằng Chí Tôn, Nhiếp Vân chỉ vận dụng Đại Lực đan điền, cũng không dùng ám kình thôi động.
Nhiếp Vân đại chiến một trận kinh thiên động địa tại thành Thần Phong, danh khí đã truyền tới, cường giả Chí Tôn của Di Thiên Tông cũng biết rõ.
- Vân Vương?
Phùng Tiêu, Dương Ngạn hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Vân đại chiến ba đại cao thủ Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh tại đế đô, ngay sau đó được phong làm Vân Vương là chuyện sau khi bọn họ bị bắt, căn bản không biết thiếu niên trước mắt đã có danh tiếng người người khiếp sợ trong Thần Phong đế quốc.
- Giương oai? Người nên nói những lời này là ta.
Không nghĩ tới những kẻ này không biết tin tức Di Hoằng tôn giả bị chính mình đánh chết, Nhiếp Vân bât đắc dĩ lắc đầu, thu hồi hai tay sau lưng Phùng Tiêu, Dương Ngạn.
Trị liệu chi khí thuộc về thiên phú đặc thù, tuy thời gian không dài nhưng nội thương trong cơ thể bọn họ cũng được chữa trị.
- Làm càn! Ngươi nên nhìn rõ ràng nơi này là nơi nào, đây là Di Thiên Tông, đừng nói ngươi chỉ là một tiểu tiểu Vân Vương, mặc dù hoàng đế bệ hạ tới cũng không dám làm càn.
- Đừng tưởng rằng ngươi có thể chiến thắng ba người Phong Dụ thì tự nhận mình rất lợi hại, nói thiệt cho ngươi biết, cho dù là Chí Tôn trong mắt Di Thiên Tông chúng ta cũng không tính là gì.
- Không nên nói nhảm với hắn làm gì, một tiểu tử vô tri đụng vận khí cứt chó may mắn đột phá Chí Tôn mà thôi, đánh chết rồi nói sau!
- Lúc này quỳ xuống đất và thừa nhận sai lầm, lại mang ra mấy ngàn vạn lượng bạc trắn bồi thường, chuyện hôm nay bỏ qua chuyện cũ, bằng không... Hắc hắc...
Ba tên Chí Tôn cười lạnh, khí thế trên người bọn họ bùng nổ rất mạnh.
Bọn họ căn cứ vào đại chiến thành Thần Phong và đoán qua thực lực của Tiêu Thần, tuy không kém nhưng ba người bọn họ không đặt vào trong mắt.
Ba khí thế Chí Tôn không kém gì Phong Dụ phóng thích lên trời, uy áp nồng đậm như núi cao áp lên vai của bản thân, Dương Ngạn, Phùng Tiêu và cả lão giả kia cảm giác hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
- Đúng là đáng sợ, lần này xong đời...
Cảm nhận được có khí thế áp bách, lão giả cảm thấy trái của mình đập mạnh, nội tâm muốn suy nghĩ cầu xin tha thứ.
Di Thiên Tông có thủ đoạn đối phó người muốn chạy trốn phi thường tàn khốc, tuy chính mình không có ý định bỏ chạy nhưng hai thanh niên bị giam chung nhất định sẽ bị liên lụy, gây chuyện không tốt còn có thể đi đời nhà ma.
Mình có thể bị giam ba mươi bảy năm vẫn sống, không phải sinh mệnh lực mạnh mà là chưa từng có kẻ nào đào tẩu thoát thân, cũng không chõ Di Thiên Tông tức giận mới sống nổi.
Hiện tại xem ra Nhiếp Vân mạnh cỡ nào đi nữa cũng quá trẻ tuổi, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của ba Chí Tôn và một yêu thú.
- Quỳ xuống? Xuất ra mấy ngàn vạn lượng bạc trắng? Các ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Nhiếp Vân không nghĩ tới đám hí Tôn của Di Thiên Tông cũng hồ đồ giống Di Hoằng Chí Tôn, vẻ mặt im lặng.
- Không cầm ra được? Hừ, vậy thì chết đi!
Tên gia hỏa lên tiếng đầu tiên lúc này hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó hắn xông thẳng lên phía trước.
Chân khí Chí Tôn đỉnh phong nương theo nắm đấm của hắn bay tới phía trước, cả nhà giam lập tức biến sắc, mây đen và mặt đất rậm rạp giống như tùy thời phát nổ.
- Đại Địa Vương Bá Quyền? Không nghĩ tới Quân Tinh Sư huynh lại có thể luyện một vũ khí hoàng tộc thượng tới mức này, đúng là quá lợi hại.
- Đó là tự nhiên, ba tháng trước Phong Dụ không biết tự lượng sức mình cho nên đối chiến với Quân Tinh sư huynh, bị sư huynh một quyền đánh bay, chiêu này làm đại địa cộng minh, một chiêu ra tay như ba vương, làm đối thủ không thể ngăn cản, hắn cũng tinh kohong ít vũ kỹ hoàng tộc cho nên được gọi là thiên tài.
- Sư huynh vừa ra tay đã sử dụng chiêu này, xem ra tiểu tử sắp tức vong tại chỗ.
Thấy chiêu số trung niên nhân ra tay, còn lại có hai tên Chí Tôn đứng chờ, đôi mắt đồng thời sáng ngời, dường như hắn muốn nhìn thấy cảnh thiếu niên sawps bị đánh thành thịt nát.
- Đại Địa Vương Bá Quyền? Đồ chơi gì thế?
Bọn họ không ngừng nghị luận với nhau, chợt nghe tỏng mây đen có tiếng hừ lạnh vang lên, lúc này màu sắc nhà giam biến hóa, lại nghe tiếng hự hự vang lên, Quân Tinh Sư huynh trong mắt của bọn họ tứ chi chạm đất dán lên mặt đất giống như con rùa.
Đại Địa Vương Bá Quyền, quả nhiên biến thành con rùa trên mặt đất.
- A?
- Điều.... Điều này sao có thể?
Vừa rồi Quân Tinh vận dụng Đại Địa Vương Bá Quyền, Phùng Tiêu, Dương Ngạn và lão gia hỏa sợ hãi nhắm mắt lại, cảnh tượng kế tiếp làm bọn họ há hốc mồm không khép lại được.
Đường đường cường giả Chí Tôn đỉnh phong vận dụng vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm, chẳng những không có đả thương Nhiếp Vân, còn bị tất một cái nằm lên mặt đất như cn rùa đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ có nhìn lầm không?
- Vị... Bằng hữu của ngươi, hắn thật vừa vặn đạt tới cảnh giới Chí Tôn mà không phải lão quái sống nhiều năm?
Cố nén run rẩy, lão giả lại nhìn sang Phùng Tiêu và Dương Ngạn lần nữa.
- Lão quái vật? Nhiếp Vân năm nay chưa tới mười bảy tuổi, hắn làm sao là lão quái vật được?
Đôi mắt Dương Ngạn con mắt tỏa sáng, không tới mười bảy tuổi dùng một cái tát đánh bay siêu cấp cường giả Chí Tôn đỉnh phong?
Lão giả sắp điên.
Dương Ngạn, Phùng Tiêu không biết Quân Tinh là ai, lão giả bị giam ở nơi này suốt ba mươi bảy năm, tự nhiên biết rõ Quân Tinh đáng sợ, nói Quân Tinh là sư huynh của Di Thiên tông chủ, bước vào cảnh giới Chí Tôn tới hiện tại đã tốn bảy mươi năm, một đôi thiết quyền không ai có thể ngăn cản, có thể đánh Quân Tinh thực lực trước top ba Thần Phong đế quốc, tuyệt đối trời ơi... Trời xanh ơi, đại địa ah, ngươi một kiếm giết ta đi.
- Ngươi... Ngươi... Mọi người cùng nhau xông lên!
Nhìn thấy Quân Tinh Sư huynh bị một chiêu đả bại, hai người đồng thời lui về phía sau, lúc này bắt đầu thét dài xông lên phía trước.
Hai người một thú đồng thời ra tay, chân khí lập tức hình thành bọt khí thật lớn trên không trung, nó nhấp nhô bao phủ Nhiếp Vân sau đó đá vụn bắn tung tóe sang các hướng giống như một chiếc xe lu nghiền nát tất cả.
- Chút tài mọn!
Hắn cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân huyền ngọc chi kiếm xuất ra sau đó bắn mạnh về phía trước một cái.
Hai người bọn họ một thú liên thủ, tuy tuy lực còn cao hơn Đại Địa Vương Bá Quyền của Quân Tinh nhưng căn bản so ra kém công kích của Di Hoằng Chí Tôn, Nhiếp Vân chỉ vận dụng Đại Lực đan điền, cũng không dùng ám kình thôi động.
/3634
|