- Còn các ngươi cũng đi chết đi.
Sau khi trung niên nhân trúng độc thất khiếu đổ máu, cũng phá hư đại trận, lại đánh chết Lê Nam Tẩu, Nhiếp Vân cầm huyền ngọc chi kiếm trong tay chém thẳng về phía trước, hắn tấn công sáu tên thích khách Khí Tông đang bày trận.
Đại địa chi thế chú ý nặng nề đánh thẳng vào người mục tiêu, lại phối hợp đại lực chi khí, lực lượng cường đại tạo thành sóng xung kích hình quạt, sáu đại cao thủ còn chưa kịp đầo tẩu cũng có kết cục giống Lê Nam Tẩu, cũng biến thành bánh thịt, bọn họ lần lượt ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.
- Trốn!
Nhìn thấy trận pháp bị phá hư, hội trưởng bị trúng độc thất khiếu chảy máu, mọi người có ngốc cũng biết thiếu niên trước mặt đáng sợ, vốn một đám thích khách vô cùng hung hăng càn quấy, lúc này bọn chúng không ngừng bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Bọn chúng còn chưa kịp chạy đi xa đã nhìn thấy mấy đạo hào quang giết qua, lúc này đầu lâu bị đánh vỡ vụn rơi xuống mặt đất phía dưới.
Phong Lang Vương, Tử Đồng, Hắc Nham ra tay!
Hội trưởng thích khách công hội thực lực mạnh nhất và đám người Lê Nam Tẩu đều bị Nhiếp Vân độc chết, đánh chết cho nên không còn cao thủ gì đó, cho nên bọn chúng không phải là đối thủ yêu thú Chí Tôn, lúc này bọn chúng nát đầu như pháo hoa đỏ tươi bắn tung tóe sang các hướng, đường đường thích khách công hội lại bêến thành tu la sát chiến trường trong thời gian mấy giây.
- Nói ra cố chủ là ai, thi thể Dương Ngạn và Phùng Tiêu ở địa phương nào, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Sau khi thu độc khí còn lại vào trong hồ lô, Nhiếp Vân nhìn tên hội trường sắp bị độc chết đang hấp hối nằm dưới đất, ánh mắt của hắn băng giá.
- Chỉ cần đừng giết ta, nói cho ngươi biết cũng không có gì, kỳ thật... Kỳ thật Dương Ngạn và Phùng Tiêu cũng không chết!
Trung niên nhân không giống như đám tử sĩ lúc trước thà chết chứ không chịu khuất phục, cố gắng nén đau đớn lên tiếng
Thích khách học tập đạo giết người, cũng biết sợ hãi tử vong, chỉ cần không bức đến tuyệt cảnh thì tuyệt đối không muốn tử vong.
Thiện thủy người nịch, thiện kỵ người rơi, thầy thuốc có thể cứu người nhưng lại sợ nhất mình nhiễm bệnh, thích khách giỏi về giết người nhưng lại sợ hãi tử vong.
Đây là định lý!
Cho nên trung niên nhân vừa nghĩ tới mình sắp bị hạ độc chết cho nên hắn nhanh chóng cầu xin tha thứ.
- Không chết?
Nhiếp Vân khẽ giật mình
- Bọn họ ở đâu?
- Bọn họ bị đưa đi tới tổng bộ thích khách công hội, cứu ta đi, cái gì ta cũng nói...
Trung niên nhân giãy dụa gào thét.
- Đưa đến tổng bộ thích khách công hội? Thật không có chết?
Nhiếp Vân vô cùng kích động.
Bản thâ mình điên cuồng đánh chết đám thành chủ thành Lạc Nam, công nhiên đối phó hoàng đế đế quốc, lại diệt sạch phân bộ thích khách công hội cũng bởi vì đám người Dương Ngạn đã chết, hắn vô cùng tức giận, nếu như không chết có phải tốt hơn không?
- Đúng là không chết, lúc ấy Lê Nam Tẩu chỉ đánh bọn họ bất tỉnh rồi đưa tới đây, cũng không có giết... Về sau tổng bộ phái người tới mang bọn họ đi.
Trung niên nhân vội vàng trả lời.
- Tổng bộ các ngươi ở đâu? Cố chủ các ngươi là ai?
Hắn nhìn ánh mắt tên hội trưởng, biết rõ hắn không nói dối, Nhiếp Vân hỏi.
- Tổng bộ chúng ta là Thần Thánh đế quốc, cố chủ của chúng ta là hoàng thất đế quốc, là hoàng đế Thần Phong đế quốc giao tiền cho ta...
Trung niên nhân nói.
- Hoàng đế Thần Phong đế quốc? Ngươi muốn gả họa hoàng đế đế quốc để cho chúng ta lưỡng bại câu thương sao?
Khẽ vươn tay, Nhiếp Vân bóp cổ trung niên nhân và hừ lạnh.
- Không phải, đây là bằng chứng, không tin ngươi xem...
Cảm nhận yết hầu đau đớn, trung niên nhân vội vàng lấy một cuốn sổ ra.
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân cũng biết là sổ sách của thích khách công hội, lật tới tờ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy hồ sơ ám sát Dương Ngạn, Phùng Tiêu, quả nhiên là là hoàng đế đế quốc giao tiền mặt.
- Ta đã nói tất cả rồi, cũng cho ngươi xem, cứu cứu ta đi!
- Ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi...
Trung niên nhân sắp không chịu nổi chất độc giày vò cho nên gào thét thảm thiết.
- Hừ!
Không để ý tới hắn cầu khẩn, Nhiếp Vân bóp mạnh, tiếng răng rắc vang lên, yết hầu của hắn bị bóp nát.
Lúc trước thời điểm đánh chết Dương Ngạn sao không nói như vậy? Nếu đã dám làm thì phải thừa nâận báo ứng tới ngay sau đó.
Loại người như thích khách là kẻ tâm ngoan thủ lạt, giũ bọn chúng lại sớm muộn gì cũng có phiền toái, lại nói chất độc nhưPhệ Tâm độc không phải mình có thể giải, cho nên giêt hắn đi tránh phiền toái về sau.
- Ngươi...
Trung niên nhân trợn mắt, hắn không dám tưởng tượng chính mình nói tất cả nhưng tại sao đối phương vẫn hạ sát thủ?
- Hoàng đế đế quốc? Tổng bộ thích khách công hội?
Hai mắt Nhiếp Vân híp lại, suy nghĩ chuyện quái dị trong đó.
Hoàng đế đế quốc tự nói với mình Dương Ngạn và Phùng Tiêu tử vong, bản thân mình rời khỏi đế đô liền bị Yêu tộc vây công, hoàng đế đế quốc nói cho mình biết địa chỉ thích khách công hội, chính mình lại lâm vào Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận!
Nếu như không phải có Phệ Tâm độc trong tay, chỉ sợ hắn thật phỉa chết ở nơi nyaf.
Chẳng lẽ tất cả là âm mưu của hoàng đế đế quốc? Hắn mới là độc thủ sau màn?
Bản thân mình xuất hiện đã áp bách hoàng thất đế quốc không thở nổi, đối với vũ lực cường đại không nằm trong tầm khống chế của đế quốc, hoàng đế có thể làm ra chuyện như vậy cũng không đáng trách.
- Hoàng thất Thần Phong đế quốc, ta vốn không muốn bức các ngươi nhưng là các ngươi bức ta.
Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo sát khí vô hạn.
Hắn ban đầu không có ý niệm diệt sát hoàng thất đế quốc, hiện tại bọn chúng không ngừng thiết kể bẫy rập hãm hại mình, đúng là tội không thể tha thứ.
- Chủ nhân, tất cả người của thích khách công hội đã bị chúng ta đánh chết không còn một ai.
Trong nội tâm đã sớm có quyết định, chợt nghe Tử Đồng tới gần báo cáo tình huống.
- Tất cả đều chết?
Xoay mặt nhìn chung quanh xem xét, quả nhiên rất nhiều thích khách đã bỏ chạy lúc này đều biến thành thi thể.
Tuy thực lực những kẻ này mạnh nhất là Binh Giáp Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể là đối thủ của yêu thú Chí Tôn, bọn chúng bị đám Tử Đồng tiêu diệt rất nhanh.
- Nếu như không nhờ các ngươi, vừa rồi những người này đã bỏ chạy khắp nơi, ta muốn dánh chết toàn bộ cũng không có khả năng.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra suy nghĩ.
Những người này đánh không lại chính mình nhất định sẽ trốn, hơn mười người, vài trăm người bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, cho dù muốn đuổi giết đánh chết tất cả bọn chúng là không có khả năng!
Sau khi trung niên nhân trúng độc thất khiếu đổ máu, cũng phá hư đại trận, lại đánh chết Lê Nam Tẩu, Nhiếp Vân cầm huyền ngọc chi kiếm trong tay chém thẳng về phía trước, hắn tấn công sáu tên thích khách Khí Tông đang bày trận.
Đại địa chi thế chú ý nặng nề đánh thẳng vào người mục tiêu, lại phối hợp đại lực chi khí, lực lượng cường đại tạo thành sóng xung kích hình quạt, sáu đại cao thủ còn chưa kịp đầo tẩu cũng có kết cục giống Lê Nam Tẩu, cũng biến thành bánh thịt, bọn họ lần lượt ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.
- Trốn!
Nhìn thấy trận pháp bị phá hư, hội trưởng bị trúng độc thất khiếu chảy máu, mọi người có ngốc cũng biết thiếu niên trước mặt đáng sợ, vốn một đám thích khách vô cùng hung hăng càn quấy, lúc này bọn chúng không ngừng bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Bọn chúng còn chưa kịp chạy đi xa đã nhìn thấy mấy đạo hào quang giết qua, lúc này đầu lâu bị đánh vỡ vụn rơi xuống mặt đất phía dưới.
Phong Lang Vương, Tử Đồng, Hắc Nham ra tay!
Hội trưởng thích khách công hội thực lực mạnh nhất và đám người Lê Nam Tẩu đều bị Nhiếp Vân độc chết, đánh chết cho nên không còn cao thủ gì đó, cho nên bọn chúng không phải là đối thủ yêu thú Chí Tôn, lúc này bọn chúng nát đầu như pháo hoa đỏ tươi bắn tung tóe sang các hướng, đường đường thích khách công hội lại bêến thành tu la sát chiến trường trong thời gian mấy giây.
- Nói ra cố chủ là ai, thi thể Dương Ngạn và Phùng Tiêu ở địa phương nào, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Sau khi thu độc khí còn lại vào trong hồ lô, Nhiếp Vân nhìn tên hội trường sắp bị độc chết đang hấp hối nằm dưới đất, ánh mắt của hắn băng giá.
- Chỉ cần đừng giết ta, nói cho ngươi biết cũng không có gì, kỳ thật... Kỳ thật Dương Ngạn và Phùng Tiêu cũng không chết!
Trung niên nhân không giống như đám tử sĩ lúc trước thà chết chứ không chịu khuất phục, cố gắng nén đau đớn lên tiếng
Thích khách học tập đạo giết người, cũng biết sợ hãi tử vong, chỉ cần không bức đến tuyệt cảnh thì tuyệt đối không muốn tử vong.
Thiện thủy người nịch, thiện kỵ người rơi, thầy thuốc có thể cứu người nhưng lại sợ nhất mình nhiễm bệnh, thích khách giỏi về giết người nhưng lại sợ hãi tử vong.
Đây là định lý!
Cho nên trung niên nhân vừa nghĩ tới mình sắp bị hạ độc chết cho nên hắn nhanh chóng cầu xin tha thứ.
- Không chết?
Nhiếp Vân khẽ giật mình
- Bọn họ ở đâu?
- Bọn họ bị đưa đi tới tổng bộ thích khách công hội, cứu ta đi, cái gì ta cũng nói...
Trung niên nhân giãy dụa gào thét.
- Đưa đến tổng bộ thích khách công hội? Thật không có chết?
Nhiếp Vân vô cùng kích động.
Bản thâ mình điên cuồng đánh chết đám thành chủ thành Lạc Nam, công nhiên đối phó hoàng đế đế quốc, lại diệt sạch phân bộ thích khách công hội cũng bởi vì đám người Dương Ngạn đã chết, hắn vô cùng tức giận, nếu như không chết có phải tốt hơn không?
- Đúng là không chết, lúc ấy Lê Nam Tẩu chỉ đánh bọn họ bất tỉnh rồi đưa tới đây, cũng không có giết... Về sau tổng bộ phái người tới mang bọn họ đi.
Trung niên nhân vội vàng trả lời.
- Tổng bộ các ngươi ở đâu? Cố chủ các ngươi là ai?
Hắn nhìn ánh mắt tên hội trưởng, biết rõ hắn không nói dối, Nhiếp Vân hỏi.
- Tổng bộ chúng ta là Thần Thánh đế quốc, cố chủ của chúng ta là hoàng thất đế quốc, là hoàng đế Thần Phong đế quốc giao tiền cho ta...
Trung niên nhân nói.
- Hoàng đế Thần Phong đế quốc? Ngươi muốn gả họa hoàng đế đế quốc để cho chúng ta lưỡng bại câu thương sao?
Khẽ vươn tay, Nhiếp Vân bóp cổ trung niên nhân và hừ lạnh.
- Không phải, đây là bằng chứng, không tin ngươi xem...
Cảm nhận yết hầu đau đớn, trung niên nhân vội vàng lấy một cuốn sổ ra.
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân cũng biết là sổ sách của thích khách công hội, lật tới tờ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy hồ sơ ám sát Dương Ngạn, Phùng Tiêu, quả nhiên là là hoàng đế đế quốc giao tiền mặt.
- Ta đã nói tất cả rồi, cũng cho ngươi xem, cứu cứu ta đi!
- Ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi...
Trung niên nhân sắp không chịu nổi chất độc giày vò cho nên gào thét thảm thiết.
- Hừ!
Không để ý tới hắn cầu khẩn, Nhiếp Vân bóp mạnh, tiếng răng rắc vang lên, yết hầu của hắn bị bóp nát.
Lúc trước thời điểm đánh chết Dương Ngạn sao không nói như vậy? Nếu đã dám làm thì phải thừa nâận báo ứng tới ngay sau đó.
Loại người như thích khách là kẻ tâm ngoan thủ lạt, giũ bọn chúng lại sớm muộn gì cũng có phiền toái, lại nói chất độc nhưPhệ Tâm độc không phải mình có thể giải, cho nên giêt hắn đi tránh phiền toái về sau.
- Ngươi...
Trung niên nhân trợn mắt, hắn không dám tưởng tượng chính mình nói tất cả nhưng tại sao đối phương vẫn hạ sát thủ?
- Hoàng đế đế quốc? Tổng bộ thích khách công hội?
Hai mắt Nhiếp Vân híp lại, suy nghĩ chuyện quái dị trong đó.
Hoàng đế đế quốc tự nói với mình Dương Ngạn và Phùng Tiêu tử vong, bản thân mình rời khỏi đế đô liền bị Yêu tộc vây công, hoàng đế đế quốc nói cho mình biết địa chỉ thích khách công hội, chính mình lại lâm vào Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận!
Nếu như không phải có Phệ Tâm độc trong tay, chỉ sợ hắn thật phỉa chết ở nơi nyaf.
Chẳng lẽ tất cả là âm mưu của hoàng đế đế quốc? Hắn mới là độc thủ sau màn?
Bản thân mình xuất hiện đã áp bách hoàng thất đế quốc không thở nổi, đối với vũ lực cường đại không nằm trong tầm khống chế của đế quốc, hoàng đế có thể làm ra chuyện như vậy cũng không đáng trách.
- Hoàng thất Thần Phong đế quốc, ta vốn không muốn bức các ngươi nhưng là các ngươi bức ta.
Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo sát khí vô hạn.
Hắn ban đầu không có ý niệm diệt sát hoàng thất đế quốc, hiện tại bọn chúng không ngừng thiết kể bẫy rập hãm hại mình, đúng là tội không thể tha thứ.
- Chủ nhân, tất cả người của thích khách công hội đã bị chúng ta đánh chết không còn một ai.
Trong nội tâm đã sớm có quyết định, chợt nghe Tử Đồng tới gần báo cáo tình huống.
- Tất cả đều chết?
Xoay mặt nhìn chung quanh xem xét, quả nhiên rất nhiều thích khách đã bỏ chạy lúc này đều biến thành thi thể.
Tuy thực lực những kẻ này mạnh nhất là Binh Giáp Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể là đối thủ của yêu thú Chí Tôn, bọn chúng bị đám Tử Đồng tiêu diệt rất nhanh.
- Nếu như không nhờ các ngươi, vừa rồi những người này đã bỏ chạy khắp nơi, ta muốn dánh chết toàn bộ cũng không có khả năng.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra suy nghĩ.
Những người này đánh không lại chính mình nhất định sẽ trốn, hơn mười người, vài trăm người bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, cho dù muốn đuổi giết đánh chết tất cả bọn chúng là không có khả năng!
/3634
|