Hoàng đế đế quốc thấy ngữ khí thiếu niên mang theo bất mãn, hắn không dong dài và nói:
- Lạc Định Sơn?
Trong đầu hắn nhớ tới bộ dạng của ngọn núi này.
Lạc Định Sơn chỉ là núi nhỏ, nó còn thấp hơn Bách Hoa sơn rất nhiều, trụi lủi nhưng không thấy bách hoa, cỏ xanh, cũng không có thảm thực vật cây cối, chỉ có những miếu thờ không lớn không nhỏ.
Những miếu thờ này không biết xây dựng bao nhiêu năm tháng, kiếp trước Nhiếp Vân chỉ cho rằng nơi đó dùng bài trí ngắm cảnh, không nghĩ tới lại là cứ điểm của thích khách công hội che dấu bên trong!
- Đúng, nằm ở ngay trên Lạc Định Sơn, về phần hội trưởng công hội là ai thì ta không biết, dù sao ta cũng không tiếp xúc với tổ chức như vậy quá nhiều.
Hoàng đế đế quốc vội vàng phủi sạch quan hệ với mình.
- Ta hi vọng tốt nhất lần này ngươi nói thật, nếu như ta phát hiện ngươi vẫn nói dối như cũ, hậu quả... Không phải ngươi có thể gánh chịu đâu!
Hừ một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhảy lên cao, chân khí bắn ra bên ngoài, hắn lập tức bay nhanh như đạn pháo về phía chân trời, trong chốc lát biến mất trong ngự hoa viên, lúc này bay thẳng về hướng đế đô.
- Đi thôi!
Nhìn thấy thiếu niên bay xa, hoàng đế đế quốc lại lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Không biết tại sao, mỗi lần tiếp xúc với thiếu niên này toàn thân của mình run rẩy và kinh hãi.
Cẩn thận nhớ lại, thực lực đối phương tuy rất mạnh nhưng mỗi lần mình gặp đối phương đều mạnh hơn lúc trước, cảm giác này rất khó noi thành lời.
- Gia hỏa này tuổi không lớn nhưng trên người mang theo huyết tinh chi khí, thậm chí còn lợi hại hơn cả một ít tướng lãnh trên chiến trường.
Sau khi suy nghĩ một hồi hắn đã tìm ra nguyên nhân.
Thiếu niên Nhiếp Vân tuổi không lớn lắm nhưng không biết tại sao sát khí trên người của hắn còn lợi hại hơn không ít tướng lãnh sa trường, hơn nữa dường như hắn không thèm quan tâm tới vương quyền của mình, chính mình có loại cảm giác vừa rồi dám nói hươu nói vượn thì chỉ sợ hiện tại đã đầu người rơi xuống đất!
- Đại nhân, ta đã dựa theo lời ngươi dạy, về sau làm sao bây giờ?
Lau sạch mồ hôi lạnh, hoàng đế đế quốc quay đầu nhìn vào một hướng.
Ở hướng này có một cánh cửa hình tròn, nương theo lời hắn là một bóng người đi ra ngoài, chính là thanh niên hộ vệ thực lực Chí Tôn đỉnh phong.
- Ha ha, rất tốt! Chỉ cần có thể bắt lấy hắn, uy hiếp sư phụ hắn giao Thiên Cơ kiếm ra là đủ rồi...
Thanh niên hộ vệ cười lạnh, ánh mắt lóe sáng.
...
- Chủ nhân, thích khách công hội dám ra tay với hai người Dương Ngạn thiếu gia thì khẳng định sớm có chuẩn bị rồi, chúng ta đi vào như vậy không sợ có mai phục sao?
Tử Đồng vẫy vẫy cái đuôi thô to nhìn sơn mạch trước mặt và lên tiếng nói ra
- Ta đã biết rõ!
Nhiếp Vân bay trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Thích khách công hội chủ ám sát, thủ đoạn khẳng định không đơn giản, tuy hắn rất tự tin vào thực lực bản thân nhưng cái khó chính là đối phương có chuẩn bị, chính mình chết không có gì đáng tiếc, chỉ khi hắn chết, đừng nói cứu phụ mẫu ra ngoài, chỉ sợ tất cả hắn đang có sẽ biến mất.
Cho nên tất cả phải cẩn thận, không thể làm việc lỗ mãng.
- Ta mặc kệ thích khách công hội có bao nhiêu cường giả, Dương Ngạn, Phùng Tiêu thật sự bị bọn chúng giết, ta muốn bọn chúng phải chết sạch mới giải mối hận trong lòng ta.
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay Nhiếp Vân xuất hiện một cái hồ lô bằng ngọc.
Hắn tìm được hồ lô này trong tay của thành chủ thành Lạc Nam Trương Lạc, bên trong còn có rất nhiều độc dược Phệ Tâm độc.
Nếu không phải bản thân mình là người của hai thế giới có kiến thức rộng rãi cho nên mới không bị chất độc này xâm hại, đổi lại các Chí Tôn khác, cho dù chiến thắng không nổi, thúc dục độc dược, tuyệt đối có thể làm cho hắn chết không chỗ chôn.
- Các ngươi trông coi nơi này, một khi chiến đấu, gặp một giết một, một con gà một con chó cũng không được thả nó rời khỏi nơi đây.
Nghe được trong lời thiếu niên nói ẩn chứa hàn khí, nội tâm ba đại yêu thú run rẩy vài lần.
Hung ác!
Quá ác!
Chúng với tư cách là yêu thú, đã sớm nhìn quen những việc hung ác, không nghĩ tới chủ nhân còn hung ác hơn cả bản thân mình.
Vèo!
Không đi quản ba đại yêu vật rung động, Nhiếp Vân lập tức bay thẳng tới miếu thờ trên đỉnh núi.
Người còn chưa tới nhưng đã có uy áp bao phủ miếu thở, dường như muốn lật úp cả đại địa.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, miếu thờ có phương viện mười trượng lập tức sụp đổ hơn phân nửa.
- Hội trưởng thích khách công hội lăn ra đây gặp ta.
Âm thanh như biển gầm vang vọng cả sơn mạch.
- Cái gì?
- Thậm chí có kẻ dám dùng sức mạnh xông vào thích khách công hội?
Nhiếp Vân vừa ra tay đã đánh sụp cả miếu thờ trên núi, cả giác oanh động mãnh liệt vang vọng hư không.
Trong nháy mắt vô số thân ảnh bay ra ngoài giống như châu chấu, cũng không biết những người này lúc nãy ẩn nấp ở nơi nào.
Những bóng người này trên thân của bọn họ có khí tức tối tăm u ám, hàn khí, tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết những kẻ này đã giết qua không ít người.
- Ta chính là phân hội trưởng thích khách công hội của Thần Phong đế quốc, không biết các hạ là vị Chí Tôn nào của đế quốc, làm như vậy quá mức vô lễ rồi.
Chỉ chốc lát có trung niên nhân bước ra khỏi đám người, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân với đôi mắt tỏa sáng như sao.
- Chí Tôn đỉnh phong? Không nghĩ tới nơi này còn che giấu kẻ như thế này.
Tùy ý nhìn thoáng qua nơi đây một chút, Nhiếp Vân nhìn ra tu vi của đối phương chính là Chí Tôn đỉnh phong!
Vốn tưởng rằng Thần Phong đế quốc chỉ có mấy Chí Tôn xuất hiện bên ngoài, hiện tại xem ra nước ao trong Thần Phong đế quốc cũng không đơn giản như vậy, cũng không phải đèn cạn dầu.
Cho dù nước sâu thì như thế nào? Dám trêu ta, ta sẽ làm các ngươi phải trả cái giá thảm thiết khó quên ở cả kiếp trước và kiếp này.
- Không cần quan tâm ta là ai, ta tới hỏi ngươi, có phải Dương Ngạn và Phùng Tiêu ở thành Lạc Thủy là các ngươi giết có phải hay không?
Nhiếp Vân hừ lạnh lên tiếng.
Nếu đã tới đây báo thù, cho dù đối phương có là Chí Tôn thì như thế nào chứ? Phối hợp cũng bỏ đi, không phối hợp cứ đánh chết là được.
Kiếp trước kiếp này, Nhiếp Vân coi trọng nhất chính là thân bằng hảo hữu, một khi có người ra tay, cho dù Nhiếp Vân không có thực lực nhưng cũng sẽ tìm cách diệt môn nó!
Cũng bởi vì loại điên cuồng và lạnh lùng này, mới xuất đạo không lâu đã đạt được danh xưng trong Huyết Vực Ma tộc.
- Lạc Định Sơn?
Trong đầu hắn nhớ tới bộ dạng của ngọn núi này.
Lạc Định Sơn chỉ là núi nhỏ, nó còn thấp hơn Bách Hoa sơn rất nhiều, trụi lủi nhưng không thấy bách hoa, cỏ xanh, cũng không có thảm thực vật cây cối, chỉ có những miếu thờ không lớn không nhỏ.
Những miếu thờ này không biết xây dựng bao nhiêu năm tháng, kiếp trước Nhiếp Vân chỉ cho rằng nơi đó dùng bài trí ngắm cảnh, không nghĩ tới lại là cứ điểm của thích khách công hội che dấu bên trong!
- Đúng, nằm ở ngay trên Lạc Định Sơn, về phần hội trưởng công hội là ai thì ta không biết, dù sao ta cũng không tiếp xúc với tổ chức như vậy quá nhiều.
Hoàng đế đế quốc vội vàng phủi sạch quan hệ với mình.
- Ta hi vọng tốt nhất lần này ngươi nói thật, nếu như ta phát hiện ngươi vẫn nói dối như cũ, hậu quả... Không phải ngươi có thể gánh chịu đâu!
Hừ một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhảy lên cao, chân khí bắn ra bên ngoài, hắn lập tức bay nhanh như đạn pháo về phía chân trời, trong chốc lát biến mất trong ngự hoa viên, lúc này bay thẳng về hướng đế đô.
- Đi thôi!
Nhìn thấy thiếu niên bay xa, hoàng đế đế quốc lại lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Không biết tại sao, mỗi lần tiếp xúc với thiếu niên này toàn thân của mình run rẩy và kinh hãi.
Cẩn thận nhớ lại, thực lực đối phương tuy rất mạnh nhưng mỗi lần mình gặp đối phương đều mạnh hơn lúc trước, cảm giác này rất khó noi thành lời.
- Gia hỏa này tuổi không lớn nhưng trên người mang theo huyết tinh chi khí, thậm chí còn lợi hại hơn cả một ít tướng lãnh trên chiến trường.
Sau khi suy nghĩ một hồi hắn đã tìm ra nguyên nhân.
Thiếu niên Nhiếp Vân tuổi không lớn lắm nhưng không biết tại sao sát khí trên người của hắn còn lợi hại hơn không ít tướng lãnh sa trường, hơn nữa dường như hắn không thèm quan tâm tới vương quyền của mình, chính mình có loại cảm giác vừa rồi dám nói hươu nói vượn thì chỉ sợ hiện tại đã đầu người rơi xuống đất!
- Đại nhân, ta đã dựa theo lời ngươi dạy, về sau làm sao bây giờ?
Lau sạch mồ hôi lạnh, hoàng đế đế quốc quay đầu nhìn vào một hướng.
Ở hướng này có một cánh cửa hình tròn, nương theo lời hắn là một bóng người đi ra ngoài, chính là thanh niên hộ vệ thực lực Chí Tôn đỉnh phong.
- Ha ha, rất tốt! Chỉ cần có thể bắt lấy hắn, uy hiếp sư phụ hắn giao Thiên Cơ kiếm ra là đủ rồi...
Thanh niên hộ vệ cười lạnh, ánh mắt lóe sáng.
...
- Chủ nhân, thích khách công hội dám ra tay với hai người Dương Ngạn thiếu gia thì khẳng định sớm có chuẩn bị rồi, chúng ta đi vào như vậy không sợ có mai phục sao?
Tử Đồng vẫy vẫy cái đuôi thô to nhìn sơn mạch trước mặt và lên tiếng nói ra
- Ta đã biết rõ!
Nhiếp Vân bay trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Thích khách công hội chủ ám sát, thủ đoạn khẳng định không đơn giản, tuy hắn rất tự tin vào thực lực bản thân nhưng cái khó chính là đối phương có chuẩn bị, chính mình chết không có gì đáng tiếc, chỉ khi hắn chết, đừng nói cứu phụ mẫu ra ngoài, chỉ sợ tất cả hắn đang có sẽ biến mất.
Cho nên tất cả phải cẩn thận, không thể làm việc lỗ mãng.
- Ta mặc kệ thích khách công hội có bao nhiêu cường giả, Dương Ngạn, Phùng Tiêu thật sự bị bọn chúng giết, ta muốn bọn chúng phải chết sạch mới giải mối hận trong lòng ta.
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay Nhiếp Vân xuất hiện một cái hồ lô bằng ngọc.
Hắn tìm được hồ lô này trong tay của thành chủ thành Lạc Nam Trương Lạc, bên trong còn có rất nhiều độc dược Phệ Tâm độc.
Nếu không phải bản thân mình là người của hai thế giới có kiến thức rộng rãi cho nên mới không bị chất độc này xâm hại, đổi lại các Chí Tôn khác, cho dù chiến thắng không nổi, thúc dục độc dược, tuyệt đối có thể làm cho hắn chết không chỗ chôn.
- Các ngươi trông coi nơi này, một khi chiến đấu, gặp một giết một, một con gà một con chó cũng không được thả nó rời khỏi nơi đây.
Nghe được trong lời thiếu niên nói ẩn chứa hàn khí, nội tâm ba đại yêu thú run rẩy vài lần.
Hung ác!
Quá ác!
Chúng với tư cách là yêu thú, đã sớm nhìn quen những việc hung ác, không nghĩ tới chủ nhân còn hung ác hơn cả bản thân mình.
Vèo!
Không đi quản ba đại yêu vật rung động, Nhiếp Vân lập tức bay thẳng tới miếu thờ trên đỉnh núi.
Người còn chưa tới nhưng đã có uy áp bao phủ miếu thở, dường như muốn lật úp cả đại địa.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, miếu thờ có phương viện mười trượng lập tức sụp đổ hơn phân nửa.
- Hội trưởng thích khách công hội lăn ra đây gặp ta.
Âm thanh như biển gầm vang vọng cả sơn mạch.
- Cái gì?
- Thậm chí có kẻ dám dùng sức mạnh xông vào thích khách công hội?
Nhiếp Vân vừa ra tay đã đánh sụp cả miếu thờ trên núi, cả giác oanh động mãnh liệt vang vọng hư không.
Trong nháy mắt vô số thân ảnh bay ra ngoài giống như châu chấu, cũng không biết những người này lúc nãy ẩn nấp ở nơi nào.
Những bóng người này trên thân của bọn họ có khí tức tối tăm u ám, hàn khí, tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết những kẻ này đã giết qua không ít người.
- Ta chính là phân hội trưởng thích khách công hội của Thần Phong đế quốc, không biết các hạ là vị Chí Tôn nào của đế quốc, làm như vậy quá mức vô lễ rồi.
Chỉ chốc lát có trung niên nhân bước ra khỏi đám người, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân với đôi mắt tỏa sáng như sao.
- Chí Tôn đỉnh phong? Không nghĩ tới nơi này còn che giấu kẻ như thế này.
Tùy ý nhìn thoáng qua nơi đây một chút, Nhiếp Vân nhìn ra tu vi của đối phương chính là Chí Tôn đỉnh phong!
Vốn tưởng rằng Thần Phong đế quốc chỉ có mấy Chí Tôn xuất hiện bên ngoài, hiện tại xem ra nước ao trong Thần Phong đế quốc cũng không đơn giản như vậy, cũng không phải đèn cạn dầu.
Cho dù nước sâu thì như thế nào? Dám trêu ta, ta sẽ làm các ngươi phải trả cái giá thảm thiết khó quên ở cả kiếp trước và kiếp này.
- Không cần quan tâm ta là ai, ta tới hỏi ngươi, có phải Dương Ngạn và Phùng Tiêu ở thành Lạc Thủy là các ngươi giết có phải hay không?
Nhiếp Vân hừ lạnh lên tiếng.
Nếu đã tới đây báo thù, cho dù đối phương có là Chí Tôn thì như thế nào chứ? Phối hợp cũng bỏ đi, không phối hợp cứ đánh chết là được.
Kiếp trước kiếp này, Nhiếp Vân coi trọng nhất chính là thân bằng hảo hữu, một khi có người ra tay, cho dù Nhiếp Vân không có thực lực nhưng cũng sẽ tìm cách diệt môn nó!
Cũng bởi vì loại điên cuồng và lạnh lùng này, mới xuất đạo không lâu đã đạt được danh xưng trong Huyết Vực Ma tộc.
/3634
|