Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Năm âm thanh rơi xuống vang lên, năm đại yêu nhân cấp Chí Tôn bị một kiếm của hắn nện thẳng vào mặt đất, chúng cũng giống như thủ lĩnh của mình, thân thể hãm xuống mặt đất giống như đang nướng bánh thịt.
Tu luyện ba ngày cho nên Nhiếp Vân phối hợp đại lực chi khí và chân khí càng ngày càng ăn ý, sức chiến đấu tăng trưởng không chỉ một lần, nếu đổi lại gặp sáu yêu nhân vào ba ngày trước có lẽ thật khó có thể ngăn cản, hiện tại hắn dùng không tới một phút là có thể đánh bại hoàn toàn.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân hắn vô cùng hiểu rõ Âm Mai độc khí, bằng không ngay từ đầu trúng độc khí thì công lực biến mất, đừng nói đánh bại, chỉ sợ đã sớm chết từ lâu rồi.
- Tại sao các ngươi biết tin tức Thiên Cơ kiếm? Có phải phụ mẫu của ta bị các ngươi bắt đúng không?
Sau khi đánh bại sáu yêu nhân, Nhiếp Vân thả người đi tới trước mặt yêu nhân cầm đầu, huyền ngọc chi kiếm chỉ thẳng vào đối phương.
Nếu những người này đã biết rõ tin tức Thiên Cơ kiếm nhưng không phải chung bọn với đám người bắt phụ mẫu hắn nhưng cũng khẳng định có quan hệ với nhau, hơn nữa bản thân mình vừa rời khỏi đế đô đã bị đánh lén, rất hiển nhiên đối phương rất hiểu hành tung của bản thân, cẩn thận hỏi thăm có lẽ có thể hỏi ra chuyện gì đó.
- Tự bạo!
Nghe được câu hỏi, đột nhiên yêu nhân cầm đầu cười gian, thân thể của hắn bành trướng, vô số Âm Mai yêu khí hội tụ sau đó nổ tung đáng sợ.
- Hỏng bét!
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Khí Tông tự bạo, cho dù là cường giả Chí Tôn sơ kỳ cũng phải chết, trung kỳ tự bạo thì mình có thể ngăn cản, yêu nhân tự bạo lại đầy độc khí khó có thể khống chế, hơi không cẩn thận nhiễm độc khí chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
- Lui!
Biết rõ tình cảnh nguy cơ, hắn hét lớn một tiếng, thân thể Nhiếp Vân biến thành hào quang và bỏ chạy thật nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã thoát ra khỏi địa phương vừa rồi.
Oanh!
Thân thể hắn hơi dừng lại nhìn khu vực nổ tung trước mặt, yêu tộc cầm đầu tự bạo san bằng sơn mạch trước mặt.
Đạt tới cấp bậc Chí Tôn, thực lực đã vượt qua phạm trù bình thường quá nhiều, uy lực tự bạo vô cùng to lớn, quả thực khó có thể tưởng tượng!
- Những yêu nhân này chắc chắn tới từ Tử Quỳnh sơn mạch, nếu không tuyệt đối không thể nào làm ra hành động thấy chết không sờn như thế!
Nhìn phế tích trước mặt của mình, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Yêu nhân cầu đầu có thực lực Chí Tôn đỉnh phong, loại thực lực này cho dù đi tới nơi nào cũng trở thành quan to một phương, mà bây giờ nói chết thì chết, không chút do dự, rất hiển nhiên sau lưng có dược thế lực cường đại hơn nhiều.
Mà hắn chỉ là tử sĩ.
Có thể làm cho cường giả Chí Tôn đỉnh phong cam tâm tình nguyện trở thành tử sĩ cũng chỉ có yêu nhân Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh mới có tư cách như vậy!
- Tử Quỳnh sơn mạch, đại lục Phù Thiên, Di Thiên Tông... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này hắn không ngừng nhớ lại phán đoán của bản thân một chút, Nhiếp Vân càng ngày càng cảm thấy mê hoặc.
Trước kia bắt lấy Đồ Tân Chí Tôn là vì biết rõ phụ mẫu của mình bị bọn chúng bắt giữ, có lẽ có quan hệ vứi thế lực lớn trên đại lục Phù Thiên, tại sao lại liên lụy tới yêu nhân?
Phải biết rằng đại lục Phù Thiên có tám đại tông môn, mỗi một cái đều là chính phái, là lãnh tụ tinh thần của nhân loại chiến đấu với Yêu tộc nhiều năm, tại sao lại có thể bắt tay với Yêu tộc chứ?
Nhưng nếu không phải hợp tác với Yêu tộc, tại sao yêu nhân Tử Quỳnh sơn mạch lại biết trong tay của mình có được Thiên Cơ kiếm? Làm sao biết được hành tung của mình, trùng hợp mai phục ở đây sao?
- Xem ra chuyện này không đơn giản như ta tưởng tượng!
Xoa xoa mi tâm, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Phụ mẫu mất tích, Dương Ngạn, Phùng Tiêu bị giết, yêu nhân, đại lục Phù Thiên... Những việc này chắc chắn có quan hệ với nhau, chỉ có điều khẳng định nó càng phức tạp hơn suy nghĩ của mình rất nhiều.
- Quay trở lại thành Lạc Thủy nhìn kỹ hẵn nói!
Nhìn phế tích trên mặt đất, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn lại ngồi lên lưng Phong Lang Vương, một người ba thú nhanh chóng bay thẳng về phía thành Lạc Thủy.
Uy lực yêu nhân cầm đầu tự bạo quá lớn, ngay cả năm yêu nhân thủ hạ cũng tan thành mây khói, hắn hiện tại đang xoắn xuýt rất nhiều, còn không bằng quay lại thành Lạc Thủy nhìn xem, có lẽ có thể tìm được đầu mối mới.
Thời điểm Nhiếp Vân rời đi không lâu, một con yêu thú to lớn bay tới không trung phế tích.
- Đại nhân... Nhiếp Vân lại có thể chém giết sáu cao thủ yêu nhân... Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng đế đế quốc trên lưng yêu thú mặt vàng như nến nhìn cái hố cháy đen trên mặt đất, giọng nói của hắn run run.
Hắn từ nhỏ tiếp nhận đế vương giáo dục và bồi dưỡng, ý chí đã sớm cứng rắn như sắt thép, xử sự không sợ hãi, hiện tại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, thực lực khủng bố chấn nhiếp làm tâm thần của hắn hoảng hốt.
- Tiểu tử này thậm chí còn không sợ Âm Mai độc khí ảnh hưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thanh niên hộ vệ đứng trên lưng yêu thú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn đã nhìn rõ toàn bộ quá trình chiến đấu trong cuộc chiến vừa rồi.
- Đại nhân, hiện tại hắn đã phát hiện ra gì đó, một khi trở lại tìm xui, chúng ta...
Hoàng đế đế quốc sốt ruột nói ra.
- Tìm xui? Ngươi yên tâm đi, tiểu tử này rất lợi hại nhưng với ta mà nói không có gì. Nếu không phải kiêng kị sư phụ hắn, ta sớm ra tay giết hắn rồi.
Thanh niên hộ vệ tùy ý khoát khoát tay, vẻ mặt mang theo biểu lộ không cho là đúng.
- Đại nhân nói như vậy ta cũng yên tâm.
Nhìn thấy vẻ mặt trấn định của thanh niên hộ vệ, hoàng đế đế quốc thở ra một hơi.
Tuy hắn không biết thực lực của thanh niên hộ vệ nhưng thấy qua lão tổ Phong Dụ chiến đấu với hắn, lúc ấy lão tổ toàn lực tiến công nhưng bị hắn dùng một ngón tay phá vỡ và đánh thành trọng thương!
Cùng là cường giả Chí Tôn nhưng khác biệt quá lớn.
- Yên tâm đi, ngươi đến lúc đó cứ làm theo lời ta nói là được, nếu hắn dám động thủ ra tay với ngươi, ta sẽ uy hiếp hắn.
Thanh niên hộ vệ cười nhạt nói một câu.
Không biết hoàng đế đế quốc và thanh niên hộ vệ đang âm thầm tính toán sau lưng mình, Nhiếp Vân một đường bay nhanh trở lại thành Lạc Thủy.
- Nhiếp Vân thiếu gia vung tay lên, Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh, La Thiên ba đại Chí Tôn ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám nói một câu.
Lúc đi vào thành phố lớn ngõ nhỏ không ngừng bàn tán chiến tích của mình ở đế đô ngày đó.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Năm âm thanh rơi xuống vang lên, năm đại yêu nhân cấp Chí Tôn bị một kiếm của hắn nện thẳng vào mặt đất, chúng cũng giống như thủ lĩnh của mình, thân thể hãm xuống mặt đất giống như đang nướng bánh thịt.
Tu luyện ba ngày cho nên Nhiếp Vân phối hợp đại lực chi khí và chân khí càng ngày càng ăn ý, sức chiến đấu tăng trưởng không chỉ một lần, nếu đổi lại gặp sáu yêu nhân vào ba ngày trước có lẽ thật khó có thể ngăn cản, hiện tại hắn dùng không tới một phút là có thể đánh bại hoàn toàn.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân hắn vô cùng hiểu rõ Âm Mai độc khí, bằng không ngay từ đầu trúng độc khí thì công lực biến mất, đừng nói đánh bại, chỉ sợ đã sớm chết từ lâu rồi.
- Tại sao các ngươi biết tin tức Thiên Cơ kiếm? Có phải phụ mẫu của ta bị các ngươi bắt đúng không?
Sau khi đánh bại sáu yêu nhân, Nhiếp Vân thả người đi tới trước mặt yêu nhân cầm đầu, huyền ngọc chi kiếm chỉ thẳng vào đối phương.
Nếu những người này đã biết rõ tin tức Thiên Cơ kiếm nhưng không phải chung bọn với đám người bắt phụ mẫu hắn nhưng cũng khẳng định có quan hệ với nhau, hơn nữa bản thân mình vừa rời khỏi đế đô đã bị đánh lén, rất hiển nhiên đối phương rất hiểu hành tung của bản thân, cẩn thận hỏi thăm có lẽ có thể hỏi ra chuyện gì đó.
- Tự bạo!
Nghe được câu hỏi, đột nhiên yêu nhân cầm đầu cười gian, thân thể của hắn bành trướng, vô số Âm Mai yêu khí hội tụ sau đó nổ tung đáng sợ.
- Hỏng bét!
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Khí Tông tự bạo, cho dù là cường giả Chí Tôn sơ kỳ cũng phải chết, trung kỳ tự bạo thì mình có thể ngăn cản, yêu nhân tự bạo lại đầy độc khí khó có thể khống chế, hơi không cẩn thận nhiễm độc khí chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
- Lui!
Biết rõ tình cảnh nguy cơ, hắn hét lớn một tiếng, thân thể Nhiếp Vân biến thành hào quang và bỏ chạy thật nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã thoát ra khỏi địa phương vừa rồi.
Oanh!
Thân thể hắn hơi dừng lại nhìn khu vực nổ tung trước mặt, yêu tộc cầm đầu tự bạo san bằng sơn mạch trước mặt.
Đạt tới cấp bậc Chí Tôn, thực lực đã vượt qua phạm trù bình thường quá nhiều, uy lực tự bạo vô cùng to lớn, quả thực khó có thể tưởng tượng!
- Những yêu nhân này chắc chắn tới từ Tử Quỳnh sơn mạch, nếu không tuyệt đối không thể nào làm ra hành động thấy chết không sờn như thế!
Nhìn phế tích trước mặt của mình, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Yêu nhân cầu đầu có thực lực Chí Tôn đỉnh phong, loại thực lực này cho dù đi tới nơi nào cũng trở thành quan to một phương, mà bây giờ nói chết thì chết, không chút do dự, rất hiển nhiên sau lưng có dược thế lực cường đại hơn nhiều.
Mà hắn chỉ là tử sĩ.
Có thể làm cho cường giả Chí Tôn đỉnh phong cam tâm tình nguyện trở thành tử sĩ cũng chỉ có yêu nhân Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh mới có tư cách như vậy!
- Tử Quỳnh sơn mạch, đại lục Phù Thiên, Di Thiên Tông... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này hắn không ngừng nhớ lại phán đoán của bản thân một chút, Nhiếp Vân càng ngày càng cảm thấy mê hoặc.
Trước kia bắt lấy Đồ Tân Chí Tôn là vì biết rõ phụ mẫu của mình bị bọn chúng bắt giữ, có lẽ có quan hệ vứi thế lực lớn trên đại lục Phù Thiên, tại sao lại liên lụy tới yêu nhân?
Phải biết rằng đại lục Phù Thiên có tám đại tông môn, mỗi một cái đều là chính phái, là lãnh tụ tinh thần của nhân loại chiến đấu với Yêu tộc nhiều năm, tại sao lại có thể bắt tay với Yêu tộc chứ?
Nhưng nếu không phải hợp tác với Yêu tộc, tại sao yêu nhân Tử Quỳnh sơn mạch lại biết trong tay của mình có được Thiên Cơ kiếm? Làm sao biết được hành tung của mình, trùng hợp mai phục ở đây sao?
- Xem ra chuyện này không đơn giản như ta tưởng tượng!
Xoa xoa mi tâm, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Phụ mẫu mất tích, Dương Ngạn, Phùng Tiêu bị giết, yêu nhân, đại lục Phù Thiên... Những việc này chắc chắn có quan hệ với nhau, chỉ có điều khẳng định nó càng phức tạp hơn suy nghĩ của mình rất nhiều.
- Quay trở lại thành Lạc Thủy nhìn kỹ hẵn nói!
Nhìn phế tích trên mặt đất, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn lại ngồi lên lưng Phong Lang Vương, một người ba thú nhanh chóng bay thẳng về phía thành Lạc Thủy.
Uy lực yêu nhân cầm đầu tự bạo quá lớn, ngay cả năm yêu nhân thủ hạ cũng tan thành mây khói, hắn hiện tại đang xoắn xuýt rất nhiều, còn không bằng quay lại thành Lạc Thủy nhìn xem, có lẽ có thể tìm được đầu mối mới.
Thời điểm Nhiếp Vân rời đi không lâu, một con yêu thú to lớn bay tới không trung phế tích.
- Đại nhân... Nhiếp Vân lại có thể chém giết sáu cao thủ yêu nhân... Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng đế đế quốc trên lưng yêu thú mặt vàng như nến nhìn cái hố cháy đen trên mặt đất, giọng nói của hắn run run.
Hắn từ nhỏ tiếp nhận đế vương giáo dục và bồi dưỡng, ý chí đã sớm cứng rắn như sắt thép, xử sự không sợ hãi, hiện tại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, thực lực khủng bố chấn nhiếp làm tâm thần của hắn hoảng hốt.
- Tiểu tử này thậm chí còn không sợ Âm Mai độc khí ảnh hưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thanh niên hộ vệ đứng trên lưng yêu thú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn đã nhìn rõ toàn bộ quá trình chiến đấu trong cuộc chiến vừa rồi.
- Đại nhân, hiện tại hắn đã phát hiện ra gì đó, một khi trở lại tìm xui, chúng ta...
Hoàng đế đế quốc sốt ruột nói ra.
- Tìm xui? Ngươi yên tâm đi, tiểu tử này rất lợi hại nhưng với ta mà nói không có gì. Nếu không phải kiêng kị sư phụ hắn, ta sớm ra tay giết hắn rồi.
Thanh niên hộ vệ tùy ý khoát khoát tay, vẻ mặt mang theo biểu lộ không cho là đúng.
- Đại nhân nói như vậy ta cũng yên tâm.
Nhìn thấy vẻ mặt trấn định của thanh niên hộ vệ, hoàng đế đế quốc thở ra một hơi.
Tuy hắn không biết thực lực của thanh niên hộ vệ nhưng thấy qua lão tổ Phong Dụ chiến đấu với hắn, lúc ấy lão tổ toàn lực tiến công nhưng bị hắn dùng một ngón tay phá vỡ và đánh thành trọng thương!
Cùng là cường giả Chí Tôn nhưng khác biệt quá lớn.
- Yên tâm đi, ngươi đến lúc đó cứ làm theo lời ta nói là được, nếu hắn dám động thủ ra tay với ngươi, ta sẽ uy hiếp hắn.
Thanh niên hộ vệ cười nhạt nói một câu.
Không biết hoàng đế đế quốc và thanh niên hộ vệ đang âm thầm tính toán sau lưng mình, Nhiếp Vân một đường bay nhanh trở lại thành Lạc Thủy.
- Nhiếp Vân thiếu gia vung tay lên, Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh, La Thiên ba đại Chí Tôn ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám nói một câu.
Lúc đi vào thành phố lớn ngõ nhỏ không ngừng bàn tán chiến tích của mình ở đế đô ngày đó.
/3634
|