Tuy thế lực La gia trong Thần Phong thành không kém, nhưng muốn một lần phái ra tám gã khí tông chỉ sợ làm không được, có thể ra tay hào phóng như vậy thật sự không nghĩ ra là thế lực nào có thể làm được như thế.
Nghe nói Di Thiên tông có chút quan hệ với địa phương kia, có lẽ có thể ra tay hào phóng như vậy, nhưng mình cùng Di Thiên tông không có thù hận, chuyện Thiên Cơ kiếm còn chưa tiết lộ, cũng không thể là họ tìm mình phiền phức.
Nhiếp Vân cởi bỏ toàn bộ khăn che mặt của đám hắc y nhân, không nhận thức một ai, đành lắc đầu.
- Dương Ngạn, ngươi đem hắc y nhân này bỏ vào vạc dưa muối, mỗi ngày dùng nước sôi giội lên. Đây là đan dược bảo mệnh, ngươi muốn xử trí hắn thế nào đều được, chỉ cần đừng chết là xong!
Tùy tay đem hắc y nhân ném cho Dương Ngạn, Nhiếp Vân phân phó.
Người này đã có bản mệnh đăng, tạm thời chưa giết hắn, nhưng nhất định hung hăng tra tấn, cho hắn biết cái giá đắc tội chính mình.
- Được!
Nghe được lệnh trừng phạt của Nhiếp Vân, khóe môi Dương Ngạn co quắp lại.
- Hai ngươi ở lại Lạc Thủy thành, đây là yêu hạch cấp bậc khí tông cùng một ít đan dược, các ngươi nhìn xem thực lực có thể tiếp tục thăng cấp hay không. Thăng cấp thành công, bảo hộ Lạc Thủy thành!
Nhiếp Vân ném ra một đống đồ vật, cẩn thận dặn dò.
- Nhiếp Vân, ngươi muốn làm gì?
Nghe thiếu niên giống như đang dặn dò hậu sự, sắc mặt Dương Ngạn thay đổi.
- Nơi này có một ít vũ kỹ cùng binh khí vương tộc, hai ngươi cầm lấy, nếu có thể thăng cấp khí tông cũng trợ giúp các ngươi rất lớn.
Không để ý tới câu hỏi của Dương Ngạn, Nhiếp Vân tiếp tục lấy thêm đồ vật.
- Vũ kỹ cùng binh khí vương tộc? Nhiều đan dược như vậy? Nhiếp Vân, ngươi lấy từ nơi nào…
Chứng kiến đồ vật trên bàn ngày càng nhiều, hai người đều chấn động.
- Đây là ngân phiếu ngàn vạn lượng, các ngươi sử dụng cho tốt, ta hi vọng lần sau khi trở lại Lạc Thủy thành đã có lực lượng cường đại của chính mình!
Nhiếp Vân lại ném ra xấp ngân phiếu.
- Một ngàn…vạn?
Hai người đồng thời hoảng sợ.
Tứ đại gia tộc Lạc Thủy thành, tư sản của mỗi gia tộc khoảng một trăm vạn, cho dù cả bốn gia tộc bán hết phủ đệ cũng không có được một ngàn vạn, hiện tại Nhiếp Vân tùy tay đã ném ra xấp ngân phiếu ngàn vạn…
Rốt cục hắn đã đạt tới độ cao gì?
Dương Ngạn đột nhiên cảm thấy người bằng hữu tương xử nhiều năm của mình ngày càng nhìn không thấu, cách mình ngày càng xa.
Không phải sự chênh lệch về tâm lý hay địa vị, mà là đối phương đã biến thành cự long bay cao, chính mình chỉ có thể nhìn lên.
- Nhiếp Vân, ta sẽ không thua cho ngươi!
Dương Ngạn cắn chặt răng nhủ thầm.
- Ta nhất định sẽ tu luyện, vượt qua bước chân của ngươi!
Phùng Tiêu cũng nghĩ tới điểm ấy, bàn tay siết chặt.
- Tốt lắm, nên dặn dò cũng đã dặn xong, hiện tại ta đi Thần Phong thành!
- Đi Thần Phong thành? Làm vậy quá lỗ mãng rồi đi! Hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn?
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu đồng thời sửng sốt.
- Lỗ mãng? Ha ha, xem ra hai ngươi còn chưa biết thực lực của ta!
Nhiếp Vân cười cười, thân thể chợt nhẹ, chậm rãi bay lên.
- Ta đã đạt tới cấp bậc chí tôn, dù cao thủ đế đô nhiều như mây, dù thế lực bắt cóc thân nhân của ta đang ở nơi nào, muốn đối phó ta cũng phải suy nghĩ kỹ thực lực của chính mình mới được!
- Chí tôn? Thật là chí tôn?
Khi nghe hắc y nhân hô Nhiếp Vân đã là chí tôn, Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn đều không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy, cảm giác mình sắp không chịu nổi.
Hắn mới bao nhiêu? Mười bảy tuổi?
Vừa rồi trong lòng hai người còn mong vượt qua đối phương, nhưng lúc này lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy kiếp này còn vọng tưởng như vậy đã là không khả năng!
- Đối phương có thể phái ra tám gã khí tông, dù ngươi là chí tôn nhưng hai tay cũng khó đánh lại bốn tay, ta sợ sẽ có nguy hiểm…
Tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng Dương Ngạn vẫn suy nghĩ cho Nhiếp Vân.
- Nguy hiểm? Tiểu Hắc, tiểu Lang, tiểu Đồng, các ngươi vào đi!
- Hô! Hô! Hô!
Ba đại yêu thú lập tức đi tới.
- Đây là hai người bằng hữu của ta, các ngươi chào hỏi với họ!
Nhiếp Vân nói.
- Hắc Nham, Phong Lang Vương, Tử Đồng gặp qua hai vị!
Ba đại yêu thú đồng thời mở miệng.
- Yêu thú…nói tiếng người…cấp bậc chí tôn? Ngươi lại có ba yêu thú cấp bậc chí tôn?
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu ngây dại tại chỗ, không biết nên nói gì!
Khiếp sợ! Khiếp sợ! Không còn ý nghĩ nào khác.
- Như vậy…chúng ta yên tâm!
Hai người cười khổ.
Còn có gì để lo lắng? Một người dẫn theo ba yêu thú chí tôn, bốn cường giả chí tôn, thế lực như vậy dù muốn tiêu diệt hoàng thất Thần Phong đế quốc chỉ sợ không khó!
- Chúng ta đi thôi!
Thấy hai người đã yên tâm, Nhiếp Vân khẽ cười mang theo ba đại yêu thú bay ra điện nghị sự, trong khoảnh khắc biến mất cuối chân trời.
- Bốn chí tôn…có lẽ lần này Nhiếp Vân đi đế đô sẽ nhấc lên sóng gió động trời!
- Nhấc lên sóng gió động trời chỉ sợ là chuyện nhỏ, ta xem vận mệnh Thần Phong đế quốc sẽ bị hắn hoàn toàn thay đổi!
…
- Đi tới đế đô, trước tiên cần điều tra một phen, mặc kệ tìm được tin tức hay không lần này cũng phải cao điệu một chút, dùng lực lượng áp đảo làm cho người trong đế quốc biết sự tồn tại của ta. Sau đó tuyên bố Thiên Cơ kiếm đang nằm trong tay ta!
Ngồi trên lưng Phong Lang Vương, Nhiếp Vân cân nhắc kế hoạch của mình.
Mục đích đám người kia bắt người nhà của mình nhất định là vì Thiên Cơ kiếm.Nếu như vậy chính mình tìm cơ hội cao điệu triển lãm. Một siêu cấp cường giả có lực chiến đấu chí tôn đỉnh đồng thời còn có ba đại yêu thú cấp bậc chí tôn, dù là thế lực nào cũng không muốn đắc tội.
Tới lúc đó chỉ cần tuyên bố Thiên Cơ kiếm đang trong tay mình, đối phương thấy bắt người nhà của mình vô dụng vẫn có thể sẽ thả người.
Dù sao vì mấy người thường trở mặt với bốn chí tôn, trừ phi đầu óc có vấn đề!
Cho dù bọn hắn không thả, nhất định sẽ tìm mình đàm phán, tới lúc đó truy theo nguồn gốc cứu ra người nhà.
- Được, cứ làm như thế! Tiểu Lang, Hắc Nham, Tử Đồng, sau khi vào thành các ngươi vẫn như lần trước, đừng tùy tiện hiển lộ thực lực. Ta sẽ lựa chọn cơ hội
thích hợp cho các ngươi thi triển, làm cho cả đế đô Thần Phong đế quốc biết sự hiện hữu của chúng ta!
- Dạ, chủ nhân!
Nghe được Nhiếp Vân an bài, ba đại yêu thú đều hưng phấn hô.
Sở dĩ yêu thú luôn ẩn cư trong núi rừng, không phải vì sở thích mà là vì đây là thế giới do nhân loại chủ đạo, nếu bọn hắn tùy tiện xuất hiện sẽ bị người bao vây tiễu trừ, cho dù là chí tôn cũng như thế.
Nghe nói Di Thiên tông có chút quan hệ với địa phương kia, có lẽ có thể ra tay hào phóng như vậy, nhưng mình cùng Di Thiên tông không có thù hận, chuyện Thiên Cơ kiếm còn chưa tiết lộ, cũng không thể là họ tìm mình phiền phức.
Nhiếp Vân cởi bỏ toàn bộ khăn che mặt của đám hắc y nhân, không nhận thức một ai, đành lắc đầu.
- Dương Ngạn, ngươi đem hắc y nhân này bỏ vào vạc dưa muối, mỗi ngày dùng nước sôi giội lên. Đây là đan dược bảo mệnh, ngươi muốn xử trí hắn thế nào đều được, chỉ cần đừng chết là xong!
Tùy tay đem hắc y nhân ném cho Dương Ngạn, Nhiếp Vân phân phó.
Người này đã có bản mệnh đăng, tạm thời chưa giết hắn, nhưng nhất định hung hăng tra tấn, cho hắn biết cái giá đắc tội chính mình.
- Được!
Nghe được lệnh trừng phạt của Nhiếp Vân, khóe môi Dương Ngạn co quắp lại.
- Hai ngươi ở lại Lạc Thủy thành, đây là yêu hạch cấp bậc khí tông cùng một ít đan dược, các ngươi nhìn xem thực lực có thể tiếp tục thăng cấp hay không. Thăng cấp thành công, bảo hộ Lạc Thủy thành!
Nhiếp Vân ném ra một đống đồ vật, cẩn thận dặn dò.
- Nhiếp Vân, ngươi muốn làm gì?
Nghe thiếu niên giống như đang dặn dò hậu sự, sắc mặt Dương Ngạn thay đổi.
- Nơi này có một ít vũ kỹ cùng binh khí vương tộc, hai ngươi cầm lấy, nếu có thể thăng cấp khí tông cũng trợ giúp các ngươi rất lớn.
Không để ý tới câu hỏi của Dương Ngạn, Nhiếp Vân tiếp tục lấy thêm đồ vật.
- Vũ kỹ cùng binh khí vương tộc? Nhiều đan dược như vậy? Nhiếp Vân, ngươi lấy từ nơi nào…
Chứng kiến đồ vật trên bàn ngày càng nhiều, hai người đều chấn động.
- Đây là ngân phiếu ngàn vạn lượng, các ngươi sử dụng cho tốt, ta hi vọng lần sau khi trở lại Lạc Thủy thành đã có lực lượng cường đại của chính mình!
Nhiếp Vân lại ném ra xấp ngân phiếu.
- Một ngàn…vạn?
Hai người đồng thời hoảng sợ.
Tứ đại gia tộc Lạc Thủy thành, tư sản của mỗi gia tộc khoảng một trăm vạn, cho dù cả bốn gia tộc bán hết phủ đệ cũng không có được một ngàn vạn, hiện tại Nhiếp Vân tùy tay đã ném ra xấp ngân phiếu ngàn vạn…
Rốt cục hắn đã đạt tới độ cao gì?
Dương Ngạn đột nhiên cảm thấy người bằng hữu tương xử nhiều năm của mình ngày càng nhìn không thấu, cách mình ngày càng xa.
Không phải sự chênh lệch về tâm lý hay địa vị, mà là đối phương đã biến thành cự long bay cao, chính mình chỉ có thể nhìn lên.
- Nhiếp Vân, ta sẽ không thua cho ngươi!
Dương Ngạn cắn chặt răng nhủ thầm.
- Ta nhất định sẽ tu luyện, vượt qua bước chân của ngươi!
Phùng Tiêu cũng nghĩ tới điểm ấy, bàn tay siết chặt.
- Tốt lắm, nên dặn dò cũng đã dặn xong, hiện tại ta đi Thần Phong thành!
- Đi Thần Phong thành? Làm vậy quá lỗ mãng rồi đi! Hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn?
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu đồng thời sửng sốt.
- Lỗ mãng? Ha ha, xem ra hai ngươi còn chưa biết thực lực của ta!
Nhiếp Vân cười cười, thân thể chợt nhẹ, chậm rãi bay lên.
- Ta đã đạt tới cấp bậc chí tôn, dù cao thủ đế đô nhiều như mây, dù thế lực bắt cóc thân nhân của ta đang ở nơi nào, muốn đối phó ta cũng phải suy nghĩ kỹ thực lực của chính mình mới được!
- Chí tôn? Thật là chí tôn?
Khi nghe hắc y nhân hô Nhiếp Vân đã là chí tôn, Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn đều không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy, cảm giác mình sắp không chịu nổi.
Hắn mới bao nhiêu? Mười bảy tuổi?
Vừa rồi trong lòng hai người còn mong vượt qua đối phương, nhưng lúc này lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy kiếp này còn vọng tưởng như vậy đã là không khả năng!
- Đối phương có thể phái ra tám gã khí tông, dù ngươi là chí tôn nhưng hai tay cũng khó đánh lại bốn tay, ta sợ sẽ có nguy hiểm…
Tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng Dương Ngạn vẫn suy nghĩ cho Nhiếp Vân.
- Nguy hiểm? Tiểu Hắc, tiểu Lang, tiểu Đồng, các ngươi vào đi!
- Hô! Hô! Hô!
Ba đại yêu thú lập tức đi tới.
- Đây là hai người bằng hữu của ta, các ngươi chào hỏi với họ!
Nhiếp Vân nói.
- Hắc Nham, Phong Lang Vương, Tử Đồng gặp qua hai vị!
Ba đại yêu thú đồng thời mở miệng.
- Yêu thú…nói tiếng người…cấp bậc chí tôn? Ngươi lại có ba yêu thú cấp bậc chí tôn?
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu ngây dại tại chỗ, không biết nên nói gì!
Khiếp sợ! Khiếp sợ! Không còn ý nghĩ nào khác.
- Như vậy…chúng ta yên tâm!
Hai người cười khổ.
Còn có gì để lo lắng? Một người dẫn theo ba yêu thú chí tôn, bốn cường giả chí tôn, thế lực như vậy dù muốn tiêu diệt hoàng thất Thần Phong đế quốc chỉ sợ không khó!
- Chúng ta đi thôi!
Thấy hai người đã yên tâm, Nhiếp Vân khẽ cười mang theo ba đại yêu thú bay ra điện nghị sự, trong khoảnh khắc biến mất cuối chân trời.
- Bốn chí tôn…có lẽ lần này Nhiếp Vân đi đế đô sẽ nhấc lên sóng gió động trời!
- Nhấc lên sóng gió động trời chỉ sợ là chuyện nhỏ, ta xem vận mệnh Thần Phong đế quốc sẽ bị hắn hoàn toàn thay đổi!
…
- Đi tới đế đô, trước tiên cần điều tra một phen, mặc kệ tìm được tin tức hay không lần này cũng phải cao điệu một chút, dùng lực lượng áp đảo làm cho người trong đế quốc biết sự tồn tại của ta. Sau đó tuyên bố Thiên Cơ kiếm đang nằm trong tay ta!
Ngồi trên lưng Phong Lang Vương, Nhiếp Vân cân nhắc kế hoạch của mình.
Mục đích đám người kia bắt người nhà của mình nhất định là vì Thiên Cơ kiếm.Nếu như vậy chính mình tìm cơ hội cao điệu triển lãm. Một siêu cấp cường giả có lực chiến đấu chí tôn đỉnh đồng thời còn có ba đại yêu thú cấp bậc chí tôn, dù là thế lực nào cũng không muốn đắc tội.
Tới lúc đó chỉ cần tuyên bố Thiên Cơ kiếm đang trong tay mình, đối phương thấy bắt người nhà của mình vô dụng vẫn có thể sẽ thả người.
Dù sao vì mấy người thường trở mặt với bốn chí tôn, trừ phi đầu óc có vấn đề!
Cho dù bọn hắn không thả, nhất định sẽ tìm mình đàm phán, tới lúc đó truy theo nguồn gốc cứu ra người nhà.
- Được, cứ làm như thế! Tiểu Lang, Hắc Nham, Tử Đồng, sau khi vào thành các ngươi vẫn như lần trước, đừng tùy tiện hiển lộ thực lực. Ta sẽ lựa chọn cơ hội
thích hợp cho các ngươi thi triển, làm cho cả đế đô Thần Phong đế quốc biết sự hiện hữu của chúng ta!
- Dạ, chủ nhân!
Nghe được Nhiếp Vân an bài, ba đại yêu thú đều hưng phấn hô.
Sở dĩ yêu thú luôn ẩn cư trong núi rừng, không phải vì sở thích mà là vì đây là thế giới do nhân loại chủ đạo, nếu bọn hắn tùy tiện xuất hiện sẽ bị người bao vây tiễu trừ, cho dù là chí tôn cũng như thế.
/3634
|