- Có được chiêu Đại Địa Thế, phối hợp cấp bậc chí tôn của ta, tứ đại chí tôn của Thần Phong đế quốc thậm chí là tông chủ Di Thiên tông cũng có thể cùng ta một trận chiến!
- Có được lực công kích mạnh như vậy, xem như ta đã trở thành đỉnh phong nhất trong cấp bậc chí tôn, sau này chân khí gia tăng, uy lực một chiêu sẽ ngày càng mạnh!
Khoanh chân ngồi yên tại chỗ đem chiêu Đại Địa Thế hoàn toàn củng cố, mãi cho tới khi trời sáng hắn mới đứng dậy.
- Nên đi giết Trữ Vương…nhưng trước khi giết hắn, phải xử lý chuyện của Liễu Thành Trạch ở Tế Bắc thành đi đã!
Có thể được xưng là Huyết Ngục ma tôn, Nhiếp Vân đương nhiên không phải người tốt, Liễu Thành Trạch nếu dám đi tìm cường giả chí tôn đối phó chính mình, đã phạm vào tử tội, hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Các ngươi ở lại đây chờ, một lát ta trở lại!
Nhiếp Vân nháy mắt hóa thành đạo lưu quang bay thẳng về Tế Bắc thành.
…
- Phụ thân, cha nói vị đại nhân kia có thể giết chết Nhiếp Vân không?
Trước nhà cỏ, vẻ mặt Liễu Uyên lo lắng nhìn Liễu Thành Trạch hỏi.
- Ha ha, điều này còn cần hỏi sao? Đại nhân ra tay, thiếu niên kia hẳn phải chết không nghi ngờ!
Liễu Thành Trạch nở nụ cười:
- Chỉ chờ thêm lát nữa chúng ta khẩn cầu hắn đưa chí tôn phù lục cùng binh khí hoàng tộc hạ phẩm cho chúng ta, với tính cách của hắn nhất định sẽ đáp ứng. Tới lúc đó hai cha con chúng ta còn sợ ai trong Tế Bắc thành?
- Nếu thật sự lấy được hai kiện đồ vật kia, chúng ta thật sự không cần sợ ai, ha ha!
Ánh mắt Liễu Uyên sáng lên, hưng phấn tới run rẩy toàn thân.
Sưu!
Ngay lúc hai cha con đang mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, đột nhiên một tiếng gió rít bén nhọn vang lên, một thân ảnh từ xa thẳng tắp bay tới rơi xuống trước mặt hai người.
- Chúc mừng đại nhân thắng trận, thuận lợi thu hồi dược liệu…
Liễu Thành Trạch vội vàng đi tới cười nói.
Theo hắn xem ra nếu đại nhân đã tự mình ra tay, thiếu niên kia khẳng định đã chết, mà Thạch Hóa Nhục Lựu cũng đã rơi vào trong tay hắn.
- Cút!
Ai ngờ Liễu Thành Trạch còn chưa nói xong chợt nghe tiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ khí lãng nóng rực thổi tới khiến thân thể Liễu Thành Trạch bổ nhào té lăn hai ba vòng.
- Đại nhân…ngươi muốn…
- Ta bảo các ngươi cút! Lập tức biến, phốc!
Ma Y nhân vừa rít gào, cổ họng ngọt lịm phun máu tươi, tiếng ba ba rung động như đánh vào trong lòng Liễu Thành Trạch.
- Đại nhân bị thương? Sức chiến đấu của đại nhân là chí tôn đỉnh nhưng lại bị thương?
Chứng kiến một màn trước mắt, Liễu Thành Trạch cùng Liễu Uyên ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ không dám tin vào hai mắt của mình.
Người làm bị thương được vị đại nhân này có cấp bậc gì?
Trong nháy mắt cả hai đều sững sờ.
- Nhiếp Vân, chiêu này của ngươi ta tạm thời không thể phá giải, nhưng sau này ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Ma Y nhân gầm rú một câu, nhớ tới uy lực một chiêu của thiếu niên kia, càng nghĩ càng sợ hãi.
Đại Địa Thế, thậm chí có người có thẻ đem sự dày trọng của mặt đất cô đọng thành kiếm pháp, thiên tư như vậy quả thực là không sao tưởng tượng nổi!
Mình vẫn luôn phi thường kiêu ngạo, tự nhận hao phí mười năm công phu nghĩ ra hai chiêu kiếm pháp rất lợi hại, kết quả người ta chỉ bỏ ra ba ngày đã sáng chế ra hai chiêu thức, mà chiêu nào cũng có uy lực lớn hơn mình.
Nếu không phải lực lượng của mình hùng hậu, lại tiến vào cấp bậc chí tôn đã lâu, một kiếm vừa rồi mình đã chết!
- Ta sẽ không thua cho ngươi…xem ra từ này còn phải khổ tu!
Tuy Ma Y nhân khiếp sợ thiên phú của đối phương, nhưng không nhụt chí, ngược lại chiến ý càng thêm ngẩng cao, tựa hồ đem Nhiếp Vân xem là đối thủ trọng yếu nhất của mình, nhất định phải vượt qua!
- Nhiếp Vân? Quả nhiên là Nhiếp Vân?
Nghe được lời lẩm bẩm của Ma Y nhân, Liễu Thành Trạch cùng Liễu Vân đã biết mình đã đắc tội quái vật dạng gì.
Có thể đánh Ma Y nhân hộc máu, còn cần hỏi cấp bậc sao? Nhất định là cường giả chí tôn không nghi ngờ!
Hai cha con họ muốn giết cường giả chí tôn đoạt bảo…thật sự là thiếu não cùng cực!
- Nhanh quay về thu dọn đồ đạc né tránh một thời gian!
Đắc tội cường giả chí tôn mà ngay cả vị đại nhân này cũng không thể đánh thắng, hai cha con không dám tiếp tục ở lại, vội vàng cưỡi ngựa chạy như điên về Tế Bắc thành.
Hiện tại điều hai cha con mong mỏi là vị Ma Y nhân kia chưa tiết lộ cha con họ muốn giết Nhiếp Vân, nếu không đắc tội một gã cường giả chí tôn cũng nói rõ ngày lành chấm dứt.
- Nếu Liễu Thành Trạch đã xưng là đệ tam luyện đan đại sư của Thần Phong đế quốc, như vậy đan dược, dược liệu cùng tài phú đoạt được khẳng định nhiều vô số kể, trước tịch thu mấy thứ này đi!
Phủ đệ của Liễu Thành Trạch thật dễ tìm thấy, tùy tiện nghe ngóng là biết được, Nhiếp Vân không phí bao nhiêu công phu đã đi vào sân viện.
Bằng vào thủ đoạn hiện tại của hắn, đừng nói muốn tiến vào Liễu phủ không bị phát hiện, dù đi vào hoàng cung cũng không khó khăn.
- Nơi này hẳn là phòng luyện đan của hắn!
Dạo qua một vòng, tìm được chỗ luyện đan của Liễu Thành Trạch, hắn đang định đi vào cướp sạch một phen, chợt nhìn thấy Liễu Thành Trạch dẫn theo Liễu Uyên vội vàng đi tới.
- Đồ vật tích tụ mấy năm nay đều lưu giữ trong mật thất bên dưới đan phòng, một lát nữa lấy xong đồ vật chúng ta trực tiếp dùng thông đạo ngầm rời khỏi!
Liễu Thành Trạch thấp giọng dặn dò.
- Lấy xong đồ vật rồi đi? Vậy…mẹ cùng các muội muội làm sao bây giờ?
Liễu Uyên sửng sốt.
- Hiện tại cũng không quan tâm được ai nữa, họ lưu lại đây đi! Con nghĩ xem, nếu Nhiếp Vân tới trả thù, tìm không thấy chúng ta sẽ tức giận thế nào? Chúng ta ít ra phải lưu họ lại cho hắn giết giết trút căm phẫn a! Bằng không hắn đuổi tới chân trời góc biển, sớm muộn gì chúng ta cũng không thoát khỏi cái chết!
Liễu Thành Trạch thở dài nói.
- Để cho mẹ cùng các muội muội làm tấm mộc?
Liễu Uyên lặng người.
- Không sai, nếu muốn giữ mạng của mình thì lòng dạ phải ác độc một ít, nhanh đi thôi, bằng không chúng ta cũng trốn không thoát!
Liễu Thành Trạch hừ một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng luyện đan.
- Đúng là kẻ ác độc, xem ra thật sự chết chưa hết tội!
Nghe được đối phương vì mạng sống của mình mà có thể bỏ qua tính mạng của vợ cùng nhi nữ, Nhiếp Vân nhất thời híp mắt lạnh lùng.
Sưu!
Trong lòng nghĩ thầm, Nhiếp Vân hóa thành một trận gió theo sau tiến vào phòng luyện đan.
Phòng luyện đan khá rộng lớn, ngoại trừ giữa phòng đặt một lò luyện thì không còn gì khác, Liễu Thành Trạch gõ nhẹ lên lô đỉnh, một tiếng chi nha vang lên, lô đỉnh dời sang một bên lộ ra một thông đạo chỉ đủ chứa một người đi qua.
- Có được lực công kích mạnh như vậy, xem như ta đã trở thành đỉnh phong nhất trong cấp bậc chí tôn, sau này chân khí gia tăng, uy lực một chiêu sẽ ngày càng mạnh!
Khoanh chân ngồi yên tại chỗ đem chiêu Đại Địa Thế hoàn toàn củng cố, mãi cho tới khi trời sáng hắn mới đứng dậy.
- Nên đi giết Trữ Vương…nhưng trước khi giết hắn, phải xử lý chuyện của Liễu Thành Trạch ở Tế Bắc thành đi đã!
Có thể được xưng là Huyết Ngục ma tôn, Nhiếp Vân đương nhiên không phải người tốt, Liễu Thành Trạch nếu dám đi tìm cường giả chí tôn đối phó chính mình, đã phạm vào tử tội, hẳn phải chết không nghi ngờ!
- Các ngươi ở lại đây chờ, một lát ta trở lại!
Nhiếp Vân nháy mắt hóa thành đạo lưu quang bay thẳng về Tế Bắc thành.
…
- Phụ thân, cha nói vị đại nhân kia có thể giết chết Nhiếp Vân không?
Trước nhà cỏ, vẻ mặt Liễu Uyên lo lắng nhìn Liễu Thành Trạch hỏi.
- Ha ha, điều này còn cần hỏi sao? Đại nhân ra tay, thiếu niên kia hẳn phải chết không nghi ngờ!
Liễu Thành Trạch nở nụ cười:
- Chỉ chờ thêm lát nữa chúng ta khẩn cầu hắn đưa chí tôn phù lục cùng binh khí hoàng tộc hạ phẩm cho chúng ta, với tính cách của hắn nhất định sẽ đáp ứng. Tới lúc đó hai cha con chúng ta còn sợ ai trong Tế Bắc thành?
- Nếu thật sự lấy được hai kiện đồ vật kia, chúng ta thật sự không cần sợ ai, ha ha!
Ánh mắt Liễu Uyên sáng lên, hưng phấn tới run rẩy toàn thân.
Sưu!
Ngay lúc hai cha con đang mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, đột nhiên một tiếng gió rít bén nhọn vang lên, một thân ảnh từ xa thẳng tắp bay tới rơi xuống trước mặt hai người.
- Chúc mừng đại nhân thắng trận, thuận lợi thu hồi dược liệu…
Liễu Thành Trạch vội vàng đi tới cười nói.
Theo hắn xem ra nếu đại nhân đã tự mình ra tay, thiếu niên kia khẳng định đã chết, mà Thạch Hóa Nhục Lựu cũng đã rơi vào trong tay hắn.
- Cút!
Ai ngờ Liễu Thành Trạch còn chưa nói xong chợt nghe tiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ khí lãng nóng rực thổi tới khiến thân thể Liễu Thành Trạch bổ nhào té lăn hai ba vòng.
- Đại nhân…ngươi muốn…
- Ta bảo các ngươi cút! Lập tức biến, phốc!
Ma Y nhân vừa rít gào, cổ họng ngọt lịm phun máu tươi, tiếng ba ba rung động như đánh vào trong lòng Liễu Thành Trạch.
- Đại nhân bị thương? Sức chiến đấu của đại nhân là chí tôn đỉnh nhưng lại bị thương?
Chứng kiến một màn trước mắt, Liễu Thành Trạch cùng Liễu Uyên ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ không dám tin vào hai mắt của mình.
Người làm bị thương được vị đại nhân này có cấp bậc gì?
Trong nháy mắt cả hai đều sững sờ.
- Nhiếp Vân, chiêu này của ngươi ta tạm thời không thể phá giải, nhưng sau này ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Ma Y nhân gầm rú một câu, nhớ tới uy lực một chiêu của thiếu niên kia, càng nghĩ càng sợ hãi.
Đại Địa Thế, thậm chí có người có thẻ đem sự dày trọng của mặt đất cô đọng thành kiếm pháp, thiên tư như vậy quả thực là không sao tưởng tượng nổi!
Mình vẫn luôn phi thường kiêu ngạo, tự nhận hao phí mười năm công phu nghĩ ra hai chiêu kiếm pháp rất lợi hại, kết quả người ta chỉ bỏ ra ba ngày đã sáng chế ra hai chiêu thức, mà chiêu nào cũng có uy lực lớn hơn mình.
Nếu không phải lực lượng của mình hùng hậu, lại tiến vào cấp bậc chí tôn đã lâu, một kiếm vừa rồi mình đã chết!
- Ta sẽ không thua cho ngươi…xem ra từ này còn phải khổ tu!
Tuy Ma Y nhân khiếp sợ thiên phú của đối phương, nhưng không nhụt chí, ngược lại chiến ý càng thêm ngẩng cao, tựa hồ đem Nhiếp Vân xem là đối thủ trọng yếu nhất của mình, nhất định phải vượt qua!
- Nhiếp Vân? Quả nhiên là Nhiếp Vân?
Nghe được lời lẩm bẩm của Ma Y nhân, Liễu Thành Trạch cùng Liễu Vân đã biết mình đã đắc tội quái vật dạng gì.
Có thể đánh Ma Y nhân hộc máu, còn cần hỏi cấp bậc sao? Nhất định là cường giả chí tôn không nghi ngờ!
Hai cha con họ muốn giết cường giả chí tôn đoạt bảo…thật sự là thiếu não cùng cực!
- Nhanh quay về thu dọn đồ đạc né tránh một thời gian!
Đắc tội cường giả chí tôn mà ngay cả vị đại nhân này cũng không thể đánh thắng, hai cha con không dám tiếp tục ở lại, vội vàng cưỡi ngựa chạy như điên về Tế Bắc thành.
Hiện tại điều hai cha con mong mỏi là vị Ma Y nhân kia chưa tiết lộ cha con họ muốn giết Nhiếp Vân, nếu không đắc tội một gã cường giả chí tôn cũng nói rõ ngày lành chấm dứt.
- Nếu Liễu Thành Trạch đã xưng là đệ tam luyện đan đại sư của Thần Phong đế quốc, như vậy đan dược, dược liệu cùng tài phú đoạt được khẳng định nhiều vô số kể, trước tịch thu mấy thứ này đi!
Phủ đệ của Liễu Thành Trạch thật dễ tìm thấy, tùy tiện nghe ngóng là biết được, Nhiếp Vân không phí bao nhiêu công phu đã đi vào sân viện.
Bằng vào thủ đoạn hiện tại của hắn, đừng nói muốn tiến vào Liễu phủ không bị phát hiện, dù đi vào hoàng cung cũng không khó khăn.
- Nơi này hẳn là phòng luyện đan của hắn!
Dạo qua một vòng, tìm được chỗ luyện đan của Liễu Thành Trạch, hắn đang định đi vào cướp sạch một phen, chợt nhìn thấy Liễu Thành Trạch dẫn theo Liễu Uyên vội vàng đi tới.
- Đồ vật tích tụ mấy năm nay đều lưu giữ trong mật thất bên dưới đan phòng, một lát nữa lấy xong đồ vật chúng ta trực tiếp dùng thông đạo ngầm rời khỏi!
Liễu Thành Trạch thấp giọng dặn dò.
- Lấy xong đồ vật rồi đi? Vậy…mẹ cùng các muội muội làm sao bây giờ?
Liễu Uyên sửng sốt.
- Hiện tại cũng không quan tâm được ai nữa, họ lưu lại đây đi! Con nghĩ xem, nếu Nhiếp Vân tới trả thù, tìm không thấy chúng ta sẽ tức giận thế nào? Chúng ta ít ra phải lưu họ lại cho hắn giết giết trút căm phẫn a! Bằng không hắn đuổi tới chân trời góc biển, sớm muộn gì chúng ta cũng không thoát khỏi cái chết!
Liễu Thành Trạch thở dài nói.
- Để cho mẹ cùng các muội muội làm tấm mộc?
Liễu Uyên lặng người.
- Không sai, nếu muốn giữ mạng của mình thì lòng dạ phải ác độc một ít, nhanh đi thôi, bằng không chúng ta cũng trốn không thoát!
Liễu Thành Trạch hừ một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng luyện đan.
- Đúng là kẻ ác độc, xem ra thật sự chết chưa hết tội!
Nghe được đối phương vì mạng sống của mình mà có thể bỏ qua tính mạng của vợ cùng nhi nữ, Nhiếp Vân nhất thời híp mắt lạnh lùng.
Sưu!
Trong lòng nghĩ thầm, Nhiếp Vân hóa thành một trận gió theo sau tiến vào phòng luyện đan.
Phòng luyện đan khá rộng lớn, ngoại trừ giữa phòng đặt một lò luyện thì không còn gì khác, Liễu Thành Trạch gõ nhẹ lên lô đỉnh, một tiếng chi nha vang lên, lô đỉnh dời sang một bên lộ ra một thông đạo chỉ đủ chứa một người đi qua.
/3634
|