Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, thái độ cũng không kiên quyết như trước, dù sao cô cũng biết Lâm Kim Thư đang lo lắng cho cô, chưa kể những gì Lâm Kim Thư nói là có lý, cô cảm thấy buồn chán cũng không tốt cho đứa trẻ.
Điểm quan trọng nhất là lý do tại sao Bạch Cẩm Sương không trực tiếp tới phòng bao để chất vấn Mặc Tu Nhân, chính là vì không muốn làm loạn tới mức khó coi.
Bây giờ, nếu như Lâm Kim Thư đi điều tra, Mặc Tu Nhân nhất định sẽ biết rồi tới gặp cô, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Mặc Tu Nhân.
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương giữ chặt tay Lâm Kim Thư: "Đừng đi, tớ nói cho cậu biết!"
Lâm Kim Thư chờ cô mở miệng, nhưng Bạch Cẩm Sương lại nhìn xuống, giống như đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện, làm Lâm Kim Thư cảm thấy trong lòng lo lắng khó chịu.
Cô nhíu mày: “Cậu nói thật đi, đừng làm tớ sốt ruột tới mức tức giận!”
Nói thật, nếu đổi thành người khác, với tính tình của Lâm Kim Thư, cô ấy nhất định sẽ không qua tâm đến người khác sống chết như thế nào, nhưng người này không phải người khác, là bạn tốt nhất của cô, Bạch Cầm Sương!
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: “Tớ hỏi cậu một vấn đề, rất ít cặp vợ chồng có thể chịu đựng qua thất niên chi dương, đúng không?” Cô và Mặc Tu Nhân cộng thêm một năm quen biết, năm ly biệt, chính xác là bảy năm! Bây giờ mới gặp lại không được bao lâu!
Lâm Kim Thư nhíu mày: “Cẩm Sương, cậu nói gì vậy? Cái đó người ta nói là vợ chồng sau khi kết hôn, vợ chồng ở chung bảy năm, cậu và Mặc Tu Nhân đã xa nhau sáu năm, cậu đừng suy nghĩ lung tung!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không phải tớ suy nghĩ lung tung, tận mắt tớ đã thấy rồi!” “Cậu thấy cái gì?” Lâm Kim Thư đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Bạch Cẩm Sương nói: “Tớ thấy Mặc Tu Nhân đi cùng thư ký, rõ ràng anh ấy nói gần đây công việc rất bận, nhưng...Anh ấy vẫn cùng thư ký ra ngoài ăn cơm!”
Lâm Kim Thư đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chỉ hai người bọn họ sao?”
Vừa rồi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngồi cùng Lâm Tử Hy, bên cạnh họ hình như cũng không có ai.
Cho nên, cô cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có hai người bọn họ!”
Lâm Kim Thư lập tức nổi trận lôi đình: “Bọn họ cũng đang ăn cơm ở Tây Minh Vũ sao?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, Lâm Kim Thư kéo tay cô: “Đi, chúng ta đi tìm anh ấy nói rõ ràng, hôm nay tớ muốn hỏi một chút, cậu cực khổ mang thai đứa con này cho anh ấy, anh ấy lại sung sướng cùng người phụ nữ khác ăn cơm, sao anh ấy có thể xứng đáng với sự vất vả của cậu, ngay từ đầu tớ còn tưởng rằng anh ấy là người tình cảm, thì ra tình cảm cũng chỉ là một thứ cặn bã, đều là giả bộ, lúc cậu mang thai mà anh ấy dám làm bậy, hôm nay thế nào tớ cũng phải tìm anh ấy tính sổ!”
Lâm Kim Thư vừa nói vừa kéo Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương níu lấy bồn rửa tay lắc đầu: “Tớ không đi, Lâm Kim Thư...tớ không muốn làm cho bản thân trở nên khó coi! Đêm nay...đêm nay trở về, tớ sẽ nói rõ, đứa con này sẽ do mình tớ nuôi dưỡng, cứ như vậy đi, tớ không muốn khổ sở như Thẩm Định Nhiên, cậu hiểu không?”
Lâm Kim Thư biến sắc, bàn tay kéo Bạch Cẩm Sương cũng dừng lại.
Khi gặp phải những chuyện như vậy, liệu Cẩm Sương có biến thành người như Thẩm Đinh Nhiên không?
Lâm Kim Thư đột nhiên không xác định được, rốt cuộc, Bạch Cẩm Sương yêu Mặc Tu Nhân như vậy, nhưng...Mặc Tu Nhân có yêu Bạch Cẩm Sương không? Trước đây Lâm Kim Thư còn dám nói là có yêu, nhưng trải qua chuyện hôm nay, Mặc Tu Nhân cùng người con gái khác ra ngoài, Lâm Kim Thư đột nhiên không thể xác định được nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, Lâm Kim Thư buông tay Bạch Cẩm Sương ra: “Tớ không ép cậu đi ra ngoài tìm Mặc Tu Nhân tính sổ, nhưng...cẩn thận nghĩ lại, cậu chỉ thấy Mặc Tu Nhân và thư ký, nói không chừng anh ấy tới đây xã giao, chỉ là khách hàng chưa tới nên cậu chỉ thấy anh ấy và thư ký, cho nên cũng có khả năng này.
Vừa rồi...vừa rồi tớ bị kéo theo suy nghĩ của cậu, nhưng nghĩ kĩ lại...Mặc Tu Nhân không đến mức phạm phải sai lầm như vậy, dù gì thì...Mặc Tu Nhân không phải Sở Hạnh Từ, cậu không nhất thiết phải so sánh họ với nhau, dễ dàng đưa ra quyết định sai lầm, với lại cậu đang mang thai, mẫn cảm đa nghi, việc cậu suy đoán cũng chưa chắc là sự thật!”
Nghe Lâm Kim Thư nói như vậy, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có vẻ tốt hơn, cô ngước mắt nhìn Lâm Kim Thư, có chút mông lung: "Cậu cảm thấy...thật sự chỉ là xã giao sao?"
Lâm Kim Thư nhìn nàng: “Cậu cứ thử đi hỏi thì sẽ biết, tớ cảm thấy...chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, vừa rồi cũng là do tớ nhất thời giận dữ, không bình tĩnh ngẫm lại chuyện này!”
Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Được, vậy tớ đi xem thử, cậu nói đúng, người mang thai vốn dĩ dễ suy nghĩ miên man, tớ lại để bản thân suy nghĩ như vậy, không tốt!”
Lâm Kim Thư lắc đầu, chỉ nói một câu: “Tớ đi cùng cậu!”
Lâm Kim Thư rất rõ, Bạch Cẩm Sương không chỉ vì mang thai, cảm xúc không tốt, rất có khả năng, là do chịu sự ảnh hưởng từ Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên.
Bạch Cẩm Sương đỏ mắt, cô rửa mặt thêm lần nữa rồi mới cùng Lâm Kim Thư đi ra ngoài.
Kết quả là, khi họ đi qua phòng bao một lần nữa, cánh cửa phòng bao đã được đóng lại từ bên trong.
Lâm Kim Thư bất giác nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương biến sắc.
Lâm Kim Thư nằm lấy tay Bạch Cẩm Sương, hạ giọng.
“Không cần trốn, cậu muốn biết rõ ràng không phải sao? Tớ cảm thấy...Mặc Tu Nhân không phải loại người không biết chừng mực
Ngoài miệng Lâm Kim Thư nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, Mặc Tu Nhãn, anh cũng đừng nên làm cho Cẩm Sương thất vọng, nếu không...sáu năm qua anh đau khổ, cũng xứng đáng với anh
Lâm Kim Thư biết Bạch Cầm Sương còn có chút do dự, cô chủ động tiến lên gõ cửa.
Trong phòng bao, Mặc Tu Nhân nhìn qua Cảnh Hạo Đông.
"Cậu gọi thêm món à?
Cảnh Hạo Đông lác đầu, nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh: “Là cậu gọi hả?”
Sở Tuấn Thịnh cũng lác đầu "Tôi cùng anh đi vào nhà vệ sinh, tôi gọi hay không chẳng lẽ anh không biết!"
Cảnh Hạo Đóng nhíu mày.
"Ai biết có phải anh gọi trong nhà vệ sinh không Sở Tuần Thịnh bực bội “Đúng vậy, tôi gọi món cho anh trong nhà vệ sinh đó, anh mau ăn độn
Mặc Tu Nhân nghe hai người bọn họ cãi nhau, anh nhíu mày, nói lớn “Vào đi
Mặc Tu Nhân nói dứt lời, Lâm Kim Thư duỗi tay đẩy cửa ra.
Bạch Cẩm Sương không nhìn thấy cảnh tượng trong trí tưởng tượng của mình, trong phòng bao, trừ Mặc Tu Nhân và Lâm Tử Hy, còn có Cảnh Hạo Đông và Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương có chút choáng ngợp, đây rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy?.
Nhưng Lâm Kim Thư lại thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người tới đây làm gì vậy?"
Cảnh Hạo Đông lập tức đứng lên, cười tủm tỉm nhìn Lâm Kim Thư: “Kim Thư, em đã tới rồi!”
Lâm Kim Thư nói “ừ” với Cảnh Hạo Đông, sau đó mở miệng nói: “Cẩm Sương tìm Tổng giám đốc Mặc có việc, chúng tôi ngồi ở phòng bao đối diện, mọi người cùng chúng tôi qua kia chứ?”
Cảnh Hạo Đông vừa thấy vợ tới, liền coi người khác như không khí, lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, mọi người sẽ qua đó với em!”
Anh ch bao giờ nhìn thấy một người biến thành một con chó trước mặt vợ như vậy!
Lâm Tử Hy bất giác nhìn qua phía Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, hơi nhíu mày.
Gần đây anh vô cùng bận rộn, kiểm tra mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ, anh ấy cũng phải làm việc trước để dành thời gian cho hôn lễ và tuần trăng mật, chiều nay, anh định cùng Lâm Tử Hy nói về một số chi tiết trong hôn lễ, kết quả Sở Tuấn Thịnh biết được chuyện này, biết trước kia Lâm Tử Hy là người tổ chức hôn lễ, nên anh ta cũng tới đây, bắt Lâm Tử Hy giúp anh ta bày mưu tính kể tỏ tình, Cảnh Hạo
Đông biết bọn họ ở đây, cũng tới tham gia cuộc vui.
Nhưng Mặc Tu Nhân thật sự không ngờ tới việc sẽ gặp được Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư..
/1097
|