Mặc dù Vân Yến chưa từng có bạn trai, cô ấy vẫn còn trinh, nhưng khi nghe những lời của Lý Ngọc Cương, cô ấy vẫn không khỏi tức giận!
Với vẻ mặt điềm tĩnh và nét mặt xấu đi, cô ấy trực tiếp hỏi: "Vậy thì anh là một trai zin à? Anh Lý, anh có đạo đức cơ bản được dạy dỗ không vậy? Hỏi điều này ở nơi công cộng, và còn nữa, tôi thực sự không biết anh xuất sắc ra sao, mà đã đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Còn nữa tôi không nói lời nào với anh, anh lại say sưa nói về những gì anh muốn từ đối tượng xem mắt của mình, phải chăng đã đi quá giới hạn?"
Lý Ngọc Cương há miệng có chút kinh ngạc, không ngờ cô gái vừa rồi nhìn trầm mặc lại đột nhiên bị vậy.
Anh ta suy nghĩ một hồi, có lẽ chính lời anh ta nói vừa rồi khiến Vân Yến tức giận.
Anh ta giải thích: "Cô Vân, tôi nghĩ cô có thể đã hiểu lầm.
Gia đình chúng tôi có chút truyền thống, là do bố mẹ tôi bắt tôi phải hỏi những yêu cầu này.
Vào ngày thứ hai của hôn lễ, họ phải nhìn máu trinh trên ga trải giường.
Cả nhân tôi nghĩ là...còn thì tất nhiên là tốt hơn rồi.
Suy cho cùng, những cô gái mất trinh trước hôn nhân không phải là yêu bản thân, và họ sẽ bị nghi ngờ là không đàng hoàng!"
Văn Yến hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, áp lưỡi vào má mình, thật lòng mà nói, cô ấy thực sự không muốn chửi bới.
Nhưng thực tế là không thể chịu nổi!
Vân Yến nhìn chằm chằm Lý Ngọc Cương, chế nhạo: "Hừ.Anh Lý, vốn dĩ...tôi định làm con rùa vạn năm không ngoi đầu dậy!"
Lý Ngọc Cương có chút bối rối: "Ơ? Cô đây là có ý gì?"
Vân Yến một mặt lạnh lùng nói: "Ý của tôi là gì? Có nghĩa là, anh thật sự coi chính mình như một món ăn, cho nên là anh là cái gì chứ? Tôi lúc đầu không muốn nói, nhưng mà...tôi không thể ngờ được con người anh..lại không biết chừng mực như vậy.
Đầu tiên, từ bỏ công việc để về nhà chăm chồng chăm con, anh cứ mơ đi, anh cho rằng anh là ai chứ, tôi tại sao phải từ bỏ công việc yêu thích chỉ vì anh cơ chứ, anh đúng là xem mình vĩ đại quá rồi! Thứ hai, tôi đồng ý yêu anh chưa? Vậy mà anh đã nói đến chuyện kết hôn sau này rồi, tôi thấy anh có phải là quá tự mình đa tình quá rồi không, nghĩ cũng quá đà rồi! Cuối cùng...!
Vân Yến tức giận cười: "Cho tôi hỏi, trinh tiết là cái quái gì vậy? Hiện tại trong nhà anh vẫn còn giữ cái hủ tục đó à? Ai muốn gả vào nhà anh? Thật là xui xẻo tám đời, tôi khuyên anh sau này nên ngậm miệng lại, đây là lời khuyên của tôi dành cho anh, vì vậy hãy tự trọng!"
Lý Ngọc Cương ban đầu không ngờ rằng, cô gái ban đầu trông hiền lành yên tĩnh này lập tức trở thành một cô gái cá tính như vậy.
Nhưng...thật bất ngờ...anh ta thích cô gái này!
Nếu như ngay từ đầu đã nói buổi xem mắt này là do cha anh sắp xếp, nhưng lần này….anh ta thật sự muốn me được quen biết cẩn thận với Vân Yến!
Rốt cuộc, sự sinh động hoạt bát của Vân Yến khiến anh ta cảm thấy rất thích thú!
Lý Ngọc Cương cười: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi đột ngột!”
Vân Yến đặt ngón trỏ và ngón giữa bắt tay cô: "Không không không! Anh không đột ngột, chỉ là quá ích kỷ, quá nhiều tiêu chuẩn kép, chỉ ra yêu cầu với người khác, còn bản thân thì không, anh không cần phải xin lỗi, sau cùng, người tự cho mình là đúng như anh cũng cho tôi một bài học rồi, tạm biệt, hẹn không gặp lại!"
Vân Yến nói xong liền cầm túi đứng dậy rời đi.
Lý Ngọc Cương lo lắng, vươn tay nắm lấy cánh tay Vân Yến: "Cô Vân, tôi xin lỗi cô, những lời vừa rồi...là ý của gia đình tôi, tôi...tôi rất thích cô, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng lại không?"
Vân Yến nhướng mày nhìn anh ta: "Anh đang nói cái gì vậy, còn có cái gì để nói chuyện đâu? Anh đây là lấy vợ cho gia đình anh hay lấy vợ cho chính anh? Anh không thấy rằng những lời nói trước đó với những hành động hiện tại của anh rất lố bịch à? Bỏ tay tôi ra!"
Lý Ngọc Cương cau mày, nhưng không buông tha, giọng điệu thành khẩn: "Cô Vân, tôi thực sự nghiêm túc xin lỗi cô và cho tôi một cơ hội nữa, được không?"
Vân Yến đã mất kiên nhẫn và cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lý Ngọc Cương.
Kết quả là cô ấy dùng lực quá mạnh, bị lùi lại hai bước, vừa đứng vững thì đụng phải cánh tay của một người.
Vân Yến nhanh chóng đứng vững, quay đầu lại cũng không thấy người tới, vội củi người xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi!"
Vân Yến cúi đầu xin lỗi, vừa duỗi thẳng eo liền thấy Sở
Tuấn Thịnh vẻ mặt đầy phức tạp nhìn mình.
Vân Yến muốn giải thích một cách trịnh trọng hơn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh, cô lại mắc kẹt trong cổ họng.
Ánh mắt của cô đảo qua, liền nhìn vào Bạch Cẩm Sương đang nằm trên lưng ghế sô pha vẻ mặt thích thú xem kịch, Vân Yến có chút muốn chết đi sống lại!
Cô ấy mím môi, vừa định nói, liền nghe thấy Lý Ngọc Cương mẫn mở miệng: "Tổng giám đốc Sở, anh cũng ăn cơm ở đây sao?"
Sở Tuấn Thịnh liếc Lý Ngọc Cương, rồi nhìn Vân Yến, gật đầu: "Ừ, tôi qua đây nói chuyện với một người bạn!" Nhà hàng này là theo kiểu phòng riêng, bao phòng luôn rất khó để đặt trước, tuy nhiên Sở Tuấn Thịnh là khách quen ở đây, trong trường hợp bình thường, sẽ giữ lại phòng cho anh ta!
Sảnh đợi cũng có chỗ, nhưng không nhiều, rất thích hợp cho đến xem mắt, không cần ở trong phòng kín, người muốn đi cũng không sợ.
Lý Ngọc Cương và Vân Yến là trong tình huống này, Lý Ngọc Cương vui mừng khôn xiết khi Sở Tuấn Thịnh đáp lại lời nói của mình, anh ta vội vàng đưa tay ra để đưa Vân Yến qua, anh ta nói chuyện với Sở Tuấn Thịnh trước, sau đó nói chuyện với Vân Yến sau.
Kết quả là vừa đưa tay ra, Vân Yến đã nhanh chóng tránh ra.
Lý Ngọc Cương cau mày, vừa định nói, liền nghe thấy Sở Tuấn Thịnh hỏi: "Hai người là "
Lý Ngọc Cương cho rằng cảnh mình giằng co với Vân Yến vừa rồi đã bị Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy, Sở Tuấn Thịnh cảm thấy không hay nên hỏi.
Anh ta vội vàng giải thích: "Đây là cô Vân, đối tượng xem mắt của tôi, xin đừng hiểu lầm tôi, tổng giám đốc Sở, chúng tôi vừa rồi có chút mâu thuẫn đang hòa giải!" Sở Tuấn Thịnh nghe vậy liền chế nhạo, liếc nhìn Vân
Yến: "Ồ, là vậy à?" Vân Yến thật sự muốn trực tiếp đánh Lý Ngọc Cương ngất đi, người này hôm nay sợ là muốn giết cô ấy!
Một buổi xem mắt bình thường, vốn dĩ cũng ổn, nhưng đã bị biến thành lộn xộn như vậy.
Kết quả là...Cuối cùng còn tình cờ gặp Sở Tuấn Thịnh!
Nếu cô ấy không nói với Sở Tuấn Thịnh rằng buổi trưa cô ấy phải gấp rút sửa bản thảo thiết kế, thì đã không gặp rồi!
Nhưng mấu chốt là, cô ấy nói dối, thật sự là...cô ấy không biết giấu mặt đi đâu!
Lý Ngọc Cương hoàn toàn không biết suy nghĩ của Vân Yến, nhanh chóng cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi khá thích đối tượng xem mắt do gia đình tôi sắp xếp, và chúng tôi dự định sẽ bên nhau thử xem!"
Vân Yến lập tức nổi giận: "Ai nói với anh là chúng ta sẽ thử bên nhau, anh Lý, làm phiền anh nói lời phải biết giữ trách nhiệm một chút, được không?"
Lý Ngọc Cương nghĩ rằng Vân Yến thấy được thân phận đặc biệt của Sở Tuấn Thịnh và sẽ giữ thể diện anh ta, nhưng đáng tiếc là anh ta lại tự cho mình là đúng, Vân Yến vốn dĩ không có cái ý nghĩ này.
Trông anh ta có chút xấu xa: "Vân Yến, đừng làm loạn, tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Sở!"
Vân Yến tức giận muốn giết người, mặt mũi của người này làm từ gì vậy? Sao lại có thể dày như thế!
Sở Tuấn Thịnh sắc mặt trầm xuống, nói với bạn bè: "Xin lỗi, tôi có chuyện cần giải quyết, mọi người đi trước đi!"
Bạn của anh ta nhưởng mày, nhìn Lý Ngọc Cương, rồi nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Được rồi, tôi có việc phải làm.
Đi trước nhé, từ từ xử lý đi!"
Sau khi Sở Tuấn Thịnh nói với bạn xong, anh ta liếc nhìn thời gian rồi bước ra khỏi nhà hàng.
Sở Tuấn Thịnh thu lại ánh mắt, anh ta chậm rãi cởi cúc áo, cởi áo khoác bên ngoài ra, ném sang một bên, cởi cúc tay áo, xắn tay áo lên!.
/1097
|