Sở Hạnh Từ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Đinh Nhiên một chút, nhíu mày: "Làm sao vậy, tìm anh có việc sao?"
Dù sao, Thẩm Đinh Nhiên buổi tối cũng thường sẽ không đến phòng sách của anh, cho dù là đưa sữa, cũng sẽ là người giúp việc mang đến!
Thẩm Định Nhiên nghe thấy vậy, cô ấy mím môi nói: "Anh Sở, cảm ơn anh!" Sở Hạnh Từ hơi nhíu mày: "Cảm ơn anh cái gì?"
Thẩm Đinh Nhiên nói: "Em biết, anh là bởi vì Hứa Phồn Tinh lúc nhỏ cứu em cho nên mới bằng lòng giúp dì Vu làm chuyện này.
Thẩm Đinh Nhiên bởi vì chuyện này mà tối nay tâm tình cũng coi như là tốt lên rất nhiều.
Sở Hạnh Từ lại ngây cả người, anh ta lúc đó chỉ nghĩ, để Thẩm Diệp Bách và Vu Ngọc Lan thấy được, anh ta vẫn là làm việc vì nhà họ Thẩm nhưng lại không ngờ...!Thẩm Đinh Nhiên sẽ hiểu lầm như vậy!
Giọng nói của anh ta bỗng có chút cứng ngắc: "Không phải là vì em! Em đừng nghĩ nhiều!"
Thẩm Đinh Nhiên lại không tin lời của anh ta nói, cô ấy đi lên phía trước, đứng trước bàn làm việc, bỗng đưa tay năm chặt tay của Sở Hạnh Từ: "Anh Sở, anh không cần phủ nhận, em biết là anh không muốn để em có gánh nặng trong lòng, từ nhỏ đến lớn, anh đối xử tốt với em, em đều hiểu rõ!"
Sở Hạnh Từ nhắm mắt lại, trong lòng có chút ảo não, anh ta luôn cố gắng giữ khoảng cách với Thẩm Đinh Nhiên nhưng không nhờ, Thẩm Đinh Nhiên tối nay lại hiểu lầm dự tính ban đầu của anh ta.
Hơn nữa...hoàn toàn không phải là anh ta giúp, mà là anh ta rõ ràng đầu đuôi sự việc.
Anh ta thực ra rõ hơn bất cứ ai, anh ta chỉ là không muốn để cho Thẩm Đinh Nhiên tình cảm đối với mình quá sâu đậm, nếu không đợi đến lúc anh ta và Thẩm Diệp Bách trở mặt, người bị thương nặng nhất chính là cô ấy.
Từ đầu đến cuối cô ấy đều không biết sự thật, cũng không nói với mình, vì đến trả thù mà đính hôn với cô.
Thực sự sau khi đính hôn, anh ta có chút hơi hối hận, nói cho cùng anh thực ra vẫn là sợ cô bị tổn thương.
Thế nhưng, thù hận ở trong lòng chống lại anh ta làm những chuyện này, anh ta không tìm được lý do để lùi về sau, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên, anh ta đều thấy rất mâu thuẫn, Thẩm Đinh Nhiên hoàn toàn không hiểu rõ cuộc giao chiến giữa người và trời trong lòng của anh ta.
Trong lòng của anh ta bỗng nhiên có chút nổi nóng: "Em rõ cái gì? Thẩm Đinh Nhiên...anh nói không phải chính là không phải, em có thể đi ra ngoài được không, để anh từ từ làm việc!"
Thẩm Đinh Nhiên sững lại, cô ấy bình tĩnh nhìn Sở Hạnh Từ, vẻ mặt vô cùng bị thương.
Hồi lâu sau cô ấy mới mím môi nói: "Em biết rồi, em ra ngoài trước!"
Bởi vì chuyện của Hứa Phồn Tinh, Thẩm Diệp Bách đêm nay cũng không nói chuyện hôn sự với Sở Hạnh Từ, Thẩm Đinh Nhiên vốn là rất mong chờ, nhưng mà Sở Hạnh Từ bỗng nhiên có thái độ này, trong lòng cô ấy vừa oan ức vừa khổ sở, tại sao từ sau khi bọn họ đính hôn, hình như rất nhiều chuyện đều thay đổi rồi?"
Sở Hạnh Từ nhìn cửa phòng sách đóng lại, buồn bực lấy ra một điều thuốc, châm lửa lên hút, khỏi bay lên, mặt của Sở Hạnh Tử ở trong làn khỏi có chút mơ hồ...mơ hồ tay của anh ta đang run rẩy, nhưng lại không thấy rõ ràng được.
Thẩm Định Nhiên từ cửa phòng sách đi ra, nước mắt không cầm được rơi xuống, cô ấy sợ bố mẹ nhìn thấy vội vàng chạy về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương theo Mặc Tu Nhân đi đến tập đoàn Tân thị.
Thự ra, cô bản thân muốn trở về phòng làm việc chỉ có điều Mặc Tu Nhân trải qua những chuyện mấy ngày này, đều có chút bị bệnh vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy có người muốn hại Bạch Cẩm Sương.
Bất đắc dĩ, Bạch Cẩm Sương chỉ có thể đi theo Mặc Tu Nhân, phòng làm việc của Mặc Tu Nhân, bây giờ có bàn làm việc của cô, còn có một chỗ nhỏ để nghỉ ngơi, làm vô cùng thoải mái, nằm xuống giống như nằm trên bông vậy.
Một góc phòng làm việc của Mặc Tu Nhân, bây giờ đều là đồ của Bạch Cẩm Sương.
Từ trên bàn đến ổ nhỏ, còn có một tủ để đồ ăn vặt, xung quanh còn đây cây xanh, Mặc Tu Nhân muốn dành cho đứa con trong bụng những điều tốt nhất.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy thêm một ít đồ chơi nữa, thì có cảm giác giống như là nuôi mèo vậy.
Sáng sớm, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy hai tập tài liệu, có chút buồn ngủ rồi!
Cô đang ngồi ở bên bàn ngủ gà ngủ gật liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Triệu Văn Vương đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Sở ở dưới tầng, nói muốn gặp anh!"
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút, nói: "Để anh ta lên thẳng phòng làm việc của tôi đi!"
Triệu Văn Vương gật đầu.
Rất nhanh, Sở Hạnh Từ đã lên đến nơi rồi, Sở Hạnh Từ ngoài trừ làm thư ký của thư ký ra, ngoài Triệu Văn Vương ra người đầu tiên bước vào văn phòng của Mặc Tu Nhân.
Khi anh ta nhìn thấy một góc văn phòng, ấn đường không khỏi co lại hai lần.
Mặc Tu Nhân hình như là không nhìn thấy vậy, nói: "Tổng giám đốc Sở, mời ngồi."
Sở Hạnh Từ đáp một tiếng, ngồi xuống sa lông bằng da thật màu đen chỗ tiếp khách nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Tổng giám đốc Sở có chuyện gì? Nói thẳng ra không sao cả!"
Sở Hạnh Từ con mắt lóe lên, nhìn Bạch Cẩm Sương nhưng lại không mở miệng.
Bạch Cẩm Sương lúc này cũng không buồn ngủ như vậy, cô nhìn ra Sở Hạnh Từ muốn nói gì, tự mình cũng không phải không thể nghe, chỉ là Sở Hạnh Từ không muốn nói trước mặt cô
Bạch Cẩm Sương đứng dậy: "Em đi ra ngoài hóng gió một chút, hai người từ từ nói chuyện!"
Mặc Tu Nhân khẽ nhíu mày, vốn là muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy Sở Hạnh Từ hai tay nằm lại buông ra, rõ ràng là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm lại không ngăn Bạch Cẩm Sương lại.
Bạch Cẩm Sương đi rồi, Mặc Tu Nhân nhìn Sở Hạnh Từ: "Có chuyện gì, bây giờ có thể nói được rồi chứ!"
Sở Hạnh Từ lạnh lùng "Ừm" một tiếng mở miệng nói: "Chuyện ngày cưới của tôi và Thẩm Đinh Nhiên, đã định rồi, là đầu tháng sau! Đây là thiệp mời!"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Ngày cưới được định khi nào vậy? Anh chính là vì cái này cho nên mới không để cho Bạch Cẩm Sương nghe?"
Sở Hạnh Từ lắc đầu, không hề trả lời về sau của Mặc Tu Nhân.
Anh ta nói: "Sáng sớm hôm nay, tôi và Thẩm Diệp Bách đã nói chuyện rồi theo đó định ngày cưới, cuối tháng này, anh có thể lén lút chuyển nhượng cổ phần ở trong tay anh của tập đoàn Thẩm Thị rồi, đợi đến ngày tôi kết hôn, giá cổ phiếu tập đoàn Thẩm Thị sẽ không ngừng rớt xuống!"
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày: "Ác như vậy? Anh đây chính là...muốn ra tay rồi?"
Sở Hạnh Từ con mắt rủ xuống, vẻ mặt lãnh đạm, Mặc Tu Nhân cũng không nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì, anh ta chỉ nói: "Sớm muộn cũng phải đi đến bước này"
Mặc Tu Nhân tâm tình có chút phức tạp, anh thấy kỳ lạ hỏi một câu: "Vậy Thẩm Đinh Nhiên, anh định làm như thế nào?"
Anh cũng không phải là ngốc, giữa Sở Hạnh Từ và
Thẩm Đinh Nhiên, rõ ràng là có tình cảm, khác với những người nhà họ Thẩm.
Hơn nữa, Bạch Cẩm Sương rõ ràng ấn tượng với Thẩm Đinh Nhiên cũng rất tốt, đáng tiếc là cô ấy cùng với Sở Hạnh Từ, Mặc Tu Nhân liền hỏi thêm một chút.
Sở Hạnh Từ nghe đến đây, Mặc Tu Nhân cũng nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay của anh ta hơi run lên, anh ta chậm rãi nói: "Giữa chúng tôi có khoảng cách thù hận, nếu tôi đã không thể bỏ xuống được thù hận không thể để cho cô ấy yêu tôi, dứt khoát để cô ấy hoàn toàn hận tôi!"
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, tâm tình càng phức tạp hơn, một lát, anh mới nói: "Anh tự mình nghĩ kỹ rồi là được!"
Chuyện này, người ngoài không có cách nào khuyên
Sở Hạnh Từ vì báo thù, chuẩn bị mấy năm về trước, là vì đối phó với nhà họ Tần, kết quả quay đầu nhìn lại, thấy bản thân mình tìm sai người báo thù, anh ta kịp thời dừng tay lại.
Nhưng mà khi anh ta biết được kẻ thù thực sự lừa mình là ai, khi lợi dùng thù hận của mình đi đối phó với người khác trong lòng anh ta không chỉ có thù hận mà cũng có phẫn nộ!
Vì thế...!Mặc Tu Nhân khi biết được sự thật, khi hiểu rõ được tính cách của Sở Hạnh Từ, kết cục cuối cùng của nhà họ Thẩm, anh cũng đoán ra được.
Điều duy nhất khiến anh không nhìn rõ được, chính là giữa Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên!
Dù sao chuyện tình cảm ai cũng không nói trước được.
/1097
|