**********
Chương 951: Shipper Now
Sắc mặt của cô lễ tân lạnh hơn nói: “Nếu anh không cần tôi giúp anh chuyển lời vậy rất xin lỗi, anh tạm thời phải rời khỏi nơi này, nếu nhất định phải chờ người, vậy mời anh ra bên ngoài chờ đi, ở chỗ này chờ...!không hợp quy định!”
Dù sao thì, không phải cần gặp tổng giám đốc Mặc của bọn họ, lại mặc đồng phục ship đồ ăn, ngồi ở chỗ này không thể nhìn được.
Shipper Now có chút xấu hổ há miệng thở dốc, cuối cùng gật gật đầu: “Xin lỗi, đã quấy rầy!”
Anh ta vừa dứt lời, mang mũ của mình, đi ra ngoài.
Chẳng qua, anh ta biết Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài ăn cơm, sợ bỏ lỡ cơ hội gặp Bạch Cẩm Sương, liền đơn giản ngồi ở thêm cửa của tập đoàn Tần thị chờ.
1
Mặt trời chói chang, anh ta không nhịn được nhìn chung quanh, một lần lại một lần lâu mồ hội trên chán.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cơm nước xong, liền định về công ty.
Kết quả, bọn họ mới vừa đi đến cửa công ty, liền nghe thấy một giọng nói có chút quen: “Cô Bạch!" Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, liên thấy một bóng hình màu vàng tươi, từ bậc thang đứng lên.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc nhìn Shipper Now: “Anh.
"
Shipper Now nhanh chóng kích động chạy tới, cả người mồ hội đầy đầu.
Mặc Tu Nhân gần như là theo bản năng che ở trước mặt Bạch Cẩm Sương, sợ người này đụng vào Bạch Cẩm Sương.
Shipper Now đứng ở trước mặt Mặc Tu Nhân, có chút hít thở không thông: “Cái đó...cô Bạch, tôi có lời muốn nói với cô!”
Bạch Cẩm Sương hơi hơi nhưởng mày, từ phía sau
Mặc Tu Nhân đi ra: “Anh muốn nói gì?”
Shipper Now hít sâu một hơi: “Là như thế này, tôi vừa rồi đi giao đồ ăn, trong đó có đồ ăn của một cô gái, không có ai ký nhận hộ, mọi người nói hình như cô ta đang ở chỗ cầu thang thoát hiểm, tôi liền đi qua đó tìm người, kết quả, tôi vừa vào chỗ cầu thang thoát hiểm, nghe thấy có hai người đang nói chuyện...!
Shipper Now tuy rằng không nhớ hai người phụ nữ kia cụ thể nói những gì nhiều, nhưng mà, đại khái anh ta vẫn có thể biểu đạt rõ ràng những ý chính.
Sau khi anh ta nói xong, sợ Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương không tin, giọng nói thành khẩn nói: “Hai người phụ nữ kia, một người tên thư kí Trương, nói là cái gì mà một thư kí chuyện làm những việc vặt, còn có một người...!tôi từ cầu thang thoát hiểm nhìn trộm thấy cô ta đi vào văn phòng làm việc, khi tôi đi giao đồ ăn thì mới biết được, cô ta chính là người ở chỗ cầu thang thoát hiểm kia, cô ta tên là Hứa Phồn Tinh!” Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ý anh nói...Hứa Phồn Tinh bảo thư kí Trương làm hại Cẩm Sương sao?”
Biểu cảm của Mặc Tu Nhân quá lạnh lẽo, Shipper Now lập tức cảm thấy, mặt trời chói chang gần như không còn chút độ sưởi nào nữa.
Anh ta không nhịn được rụt rụt bả vai: “Đúng là như vậy!”
Mặc Tu Nhân nói: “Anh biết nếu anh nói dối, sẽ có hậu quả gì không?”
Shipper Now đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi không có nói sai, tôi...tôi...những điều tôi nói đều là sự thật, tôi vốn dĩ...Vốn dĩ nếu mà không bắt gặp chuyện này, khẳng định đã sớm đi rồi, tôi chỉ là muốn...vì cô Bạch trước đó có từng giúp tôi, tôi đụng phải bố của cô ấy, cô ấy thấy cuộc sống của tôi không dễ dàng gì, còn tha cho tôi, tôi thật sự cảm thấy cô ấy là người tốt, không nên bị người hãm hại như vậy.
Nếu mà tôi không nói ra những điều này, tôi không thể nào yên tâm được, lương tâm tôi cũng không cho phép!
Shipper Now sợ Mặc Tu Nhân không tin những gì mình nói, biểu cảm khuôn mặt cực kì chân thành, chỉ thiếu mỗi nước thề thốt với trời.
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân khí thế như thế, đã dọa đến Shipper Now, cô kéo kéo Mặc Tu Nhân nói: "Người ta không cần thiết phải gạt chúng ta, là thật hay là giả, chúng ta đi điều tra chút không phải rõ rồi sao!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, biểu cảm lập tức hòa hoãn hơn, anh ta “Ừ” một tiếng, nói với Shipper Now: “Anh theo chúng tôi vào trong công ty, nếu chuyện anh nói là sự thật, tôi sẽ bảo người bồi thường cho anh!"
Shipper Now vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần mọi người đi điều tra là được, nếu là thật sự...chỉ cần cô
Bạch không bị sao là được.
Tôi làm như vậy, chỉ là vì bảo ơn, không phải vì tiền!”
Anh ta dứt lời, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lấy ra chứng minh thư của mình: “Bằng không...tôi để lại chứng minh thư của mình ở đây, tôi đi giao đồ ăn, nếu điều tra ra chuyện này là thật, mọi người trả lại chứng minh thư cho tôi là được!”
Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, sắc mặt nhìn Shipper Now cũng có chút thay đổi.
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Được, Mặc Tu Nhân, anh cũng đừng khiến người khác khó xử!”
Cô dứt lời, nhìn Shipper Now: “Chuyện này cảm ơn anh đã nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đi điều tra, tôi tin tưởng anh, anh cũng đừng nói để lại giấy chứng minh thư, tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của tôi, anh mau chóng đi làm việc đi!”
Shipper Now hơi thở hắt ra: “Cảm ơn hai người!” Nói xong, anh cúi đầu chào, cười ngốc nghếch, mang mũ, chạy về phía chiếc xe giao hàng.
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ cười lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Anh ta rất ngốc, giúp em còn cảm ơn chúng ta, là một người rất thật thà!”
Mặc Tu Nhân cũng không phản bác lời nói của cô: “Đúng là không tồi!”
Từ lúc đối phương bắt đầu nói chuyện, thật ra anh đã tin mấy phần rồi.
Lúc sau khi anh ta nói muốn để lại chứng minh thư, anh thật ra cũng đã hoàn toàn tin tưởng.
Bạch Cẩm Sương xoay người nhìn tòa nhà tập đoàn Tần thị, sắc mặt có chút phức tạp: “Cái cô Hứa Phồn Tinh này...đứng thật là âm hồn không tan! Anh nói...cô ta muốn bỏ thuốc gì cho em uống?"
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân lập tức đanh lại, anh khẽ lắc đầu: "Anh cũng không biết, anh bảo Triệu Văn Vương đi điều tra!”
Mặc Tu Nhân nói xong, liền gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Bây giờ, đi điều tra tất cả mọi chuyện có liên quan đến Hứa Phồn Tinh, điều tra từng chuyện một cho tôi, còn có, đi tra camera xem, giữa trưa có người nào vào văn phòng của tôi không! Còn có, tất cả đồ uống trong văn phòng, mang đi tra thành phần cho tôi! Xem xem có vấn đề gì không!”
Triệu Văn Vương ngẩn ra một giây, nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tôi bây giờ đi điều tra luôn!”
Triệu Văn Vương đi điều tra những chuyện mà Mặc Tu Nhân giao cho, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cùng nhau đi vào công ty.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên hỏi Mặc Tu Nhân: “Anh nói, shipper Now vừa rồi vì sao không đứng ở đại sảnh tầng một chờ?”
Mặc Tu Nhân nháy mắt liền nghĩ đến vừa rồi khi nãy Shipper Now chạy về phía Bạch Cẩm Sương, cả người toàn là mồ hôi.
Con người anh trầm xuống: “Ý em nói là, ở đại sảnh tầng một có người đuổi anh ta ra ngoài?”
Bạch Cẩm Sương nhún nhún vai: “Nếu không thì sao? Dù sao thì...những người mắt chó luôn nhìn những người địa vị thấp đều như vậy, em là tin tưởng anh chàng kia, anh ta không có lý do gì muốn gạt em, anh ta vì sao lại phải bỏ lỡ thời gian làm việc của mình để đợi chúng ta trở về.
Chỉ là vì sợ em bị người ta hãm hại, em tự nhiên cũng muốn khiến cho những người bắt nạt anh ấy phải bị trừng phạt, anh nói có phải không?”
Bạch Cẩm Sương nói xong, chớp chớp mắt với Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân tức giận xoa xoa đầu cô: “Được rồi, đều nghe em hết!”
Mặc Tu Nhân đi vào đại sảnh, vẫy tay bảo người qua đây hỏi một chút, liền hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Anh trực tiếp nói với cô gái lễ tân ở tầng một: “Cô về sau không cần tới làm nữa!”
Mặt của cô gái lễ tân xoẹt một cái liền trắng bệch.
Cô ta thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chuẩn bị đi, không nhịn mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mặc...tôi có thể biết được vì sao không?”
Mặc Tu Nhân tỏ thái độ: “Về sau có người muốn gặp Bạch Cẩm Sương, thì cũng giống như gặp tôi, cần phải bảo cho chúng tôi biết, nếu chúng tôi xác nhận không cần gặp đối phương, cô mới có thể mời người ta đi ra ngoài, đạo lý này không hiểu sao? Hay là cô cảm thấy...Bạch Cẩm Sương không làm việc ở đây, cô liền có thể không coi cô ấy ra gì?” Cô lễ tân mắt đỏ lên vội vàng lắc đầu: “Tổng giám đốc Mặc, tôi không có!”
Mặc Tu Nhân không muốn nói nhiều: “Có hay không không quan trọng, chuyện đã làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm, hy vọng những người khác cũng lấy làm gương!”.
/1097
|