Mặc Tu Nhân nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Cẩm Sương ngồi bên cạnh anh, cô nghe thấy mọi thứ từ phía bên kia điện thoại, cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân: "Dư Thiên Hạo...anh ta không biết Dư Thiên Thanh đang ở đây sao?"
Mặc Tu Nhân mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt u ám: "Cô ta có lẽ đã nói dối Dư Thiên Hạo!" Bạch Cẩm Sương nhíu chặt mày: "Cô ta đang muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân đột nhiên nhìn cô, nghiêm túc nói: "Không cam tâm thôi!" “Hả?” Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu!
Mặc Tu Nhân tiếp tục: "Cô ta đã im lặng trong 6 năm mà không có bất kỳ tin tức nào.
Khi em vừa xuất hiện, cô ta liền hành động bất thường.
Cô ta có thể nghĩ rằng em sẽ không bao giờ trở lại nữa, vì vậy...mới luôn ngoan ngoãn chờ đợi anh cho một đáp án, dù cho cô ta có biết đi nữa, rằng hy vọng này mù mịt, cô ta cũng không muốn từ bỏ.
Nhưng mà, sau khi em xuất hiện, cô ta hoàn toàn hết hy vọng rồi, vậy nên...cô ta mới làm như vậy.
Cô ta đã đợi suốt sáu năm, anh vẫn chọn cùng em, anh nghĩ cô ta bị dày vò như vậy, cuối cùng vì không cam tâm mà thôi, không phải là có người từng nói, bỏ ra càng nhiều càng khó buông tay hay sao?"
Bạch Cẩm Sương thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại nói ra lời như vậy, cô cười: "Anh hiểu cũng nhiều thật đấy, nhưng mà...nghe anh nói, cô ta có tình yêu sâu đậm với anh, anh có nỡ ra tay với cô ta không?"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, chỉ thấy trong mắt Bạch Cẩm Sương có ý đang nói đùa.
Mặc Tu Nhân vươn tay nắm lấy tay cô: "Trừ em ra, ai anh cũng không tha thứ!"
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng: "Nói đi nói lại, không phải là tại anh đào hoa à, ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ kiếm thêm chuyện cho em thôi!"
Mặc Tu Nhân vốn là tức giận và Dư Thiên Thanh sau nhiều lần giáo huấn vẫn không thay đổi, nhưng bây giờ nghe Bạch Cẩm Sương nói lời này, không khỏi dở khóc dở cười: "Anh mà trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"
Bạch Cẩm Sương hất chiếc cằm nhỏ lên, nhưởng mày nhìn anh: "Ừ, không thì sao?"
Mặc Tu Nhân không nhịn được vươn tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương: "Anh mà trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy những người xung quanh em thì tính sao đây?"
Bạch Cẩm Sương vô tội chớp mắt: "Xung quanh em có gì cơ?"
Mặc Tu Nhân nhìn cô với ánh mắt sâu kín: "Nếu em đã quên, vậy thì anh sẽ nhắc cho em nhớ từng cái một.
Mới lúc đầu, có tên cặn bã Trịnh Hoài Thanh, anh sẽ không nói tới.
Dù sao thì thời điểm đó, chúng ta đều liên thủ xử lí anh ta rồi, sau đó không phải có một Sở Tuấn Thịnh hay sao, rõ ràng là anh ta nhìn anh không thuận mắt, kết quả cuối cùng...vậy mà lại thuận mắt người phụ nữ của anh, nếu không phải sau đó anh cùng anh ta hòa giải rồi, anh cũng phải móc mắt anh ta ra bằng mọi cách!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nở một nụ cười: "Anh thật là hung ác!"
Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Không phải hung ác, mà là anh không thể chịu đựng được bất cứ ai nghĩ về em! Đàm Phi Vũ đó, anh có thể gạt cậu ta ra, và...gần đây nhất là Phó Cảnh Xuyên! Mấy ngày trước anh ta đúng là anh hùng cứu mỹ nhân mà, tuy anh ngoài mặt cảm ơn anh ta, nhưng mà...em biết trong lòng anh đang nghĩ gì không?"
Bạch Cẩm Sương vui sướng không thôi, ngày đó người đàn ông này ghen đến không chịu nổi đây mà!
Cô cười nhìn Mặc Tu Nhân, cố ý làm ra vẻ ngây thơ, tò mò: "Đang suy nghĩ gì vậy?" Mặc Tu Nhân cố tình nói một cách quyết liệt: "Lúc đó anh nghĩ, để anh đánh gãy chân chó của anh ta, xem làm sao mà anh hùng cứu mỹ nhân được nữa đây!"
Bạch Cẩm Sương trực tiếp cười ra tiếng luôn: "Anh thật là buồn cười quá đi!"
Mặc Tu Nhân khịt mũi: "Những lời anh nói đều là thật đấy!"
Bạch Cẩm Sương vươn tay nắm lấy cánh tay của Mặc Tu Nhân: "Được rồi, đó là suy nghĩ của người khác.
Chúng ta ổn là được, dù sao thì trừ anh ra, em sẽ không động lòng với ai nữa cả!"
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điều này, anh ngay lập tức hứa hẹn: "Anh cũng vậy!" Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: "Vậy thì chúng ta sẽ chờ xem ai có thể bám trụ đến cuối cùng!" Mặc Tu Nhân không nhịn được, vươn tay ôm Bạch Cầm Sương, hôn lên trán cô: "Anh tin rằng chúng ta đều có thể kiên trì!"
Bạch Cẩm Sương vội vàng đẩy Mặc Tu Nhân ra: "Anh thu liễm lại chút đi, Triệu Văn Vương vẫn còn đang lái xe phía trước!"
Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Không phải anh đã nâng vách ngăn rồi à!"
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời: "Vậy nên, anh nâng vách ngăn lên, là có thể làm chuyện tất cả mọi người đều tự hiểu trong lòng là gì sao?"
Mặc Tu Nhân cong môi: "Bằng không thì sao, em cho rằng anh nâng vách ngăn để làm gì?"
Bạch Cẩm Sương: "..."
Được rồi, cô không nói nên lời nữa, nhưng cô cảm thấy Triệu Văn Vương trước đây đúng là người đáng thương nhất, hiện tại sợ rằng ngay cả một người không khí cũng không thể coi là một người trong mắt Mặc Tu Nhân nữa!
May mắn thay, họ rất nhanh đã đến Từ Uyển.
Sau khi xuống xe, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cùng nhau vào biệt thự.
Mặc Ngôn đứng ở cửa.
Bọn họ không đưa Dư Thiên Thanh xuống tầng hầm, vì vậy Dư Thiên Thanh bị trói tay chân, nhét đồ vào miệng, ném ở phòng khách.
Khi Dư Thiên Thanh nghe thấy động tĩnh, cô ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, ngay lập tức vùng vẫy kịch liệt.
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Mặc Ngôn: "Lấy đồ chặn trong miệng của cô ta ra!"
Mặc Ngôn gật đầu, nhanh chóng đi tới, kéo đồ trong miệng Dư Thiên Thanh ra.
Dư Thiên Thanh lập tức bật khóc nức nở: "Anh Mặc, anh nghe em nói đi.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự là tại nạn.
Lúc đó là em vô tình đẩy lọ hoa xuống!"
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương ngồi xuống trong phòng khách, anh cười lạnh một tiếng chế nhạo: "Nói như vậy, thì cô đến Trà Giang cũng là vô tình à?"
Đến lúc này, Dư Thiên Thanh không dám nói nhảm nữa, người khác không biết rõ, nhưng cô ta biết rõ kết cục của Tổng Chí Nam, cho nên...!Mặc dù cô ta ghen ghét với Bạch Cẩm Sương, nhưng trước đây cô ta lại không làm gì để thực sự tổn thương đến Bạch Cẩm Sương.
Chậu hoa trước đây, thực sự là...suy nghĩ chợt thoáng qua thôi! Đôi khi, ác ý của người ta chỉ là một suy nghĩ mà thôi.
Thực ra sau đó cô ta đã hối hận rồi.
Cô ta thấy rất tội lỗi và vô cùng sợ hãi.
Cô ta muốn rời khỏi Trà Giang càng sớm càng tốt, nhưng trước khi cô ta có thể rời đi, cuối cùng đã bị người của Mặc Tu Nhân bắt lại được!
Dư Thiên Thanh thân thể khẽ run lên: "Một tháng trước em đã đến Trà Giang rồi, nhưng mà...trong khoảng thời gian này, em thật sự không làm gì khác.
Em chỉ muốn xem anh thế nào thôi, anh Mặc, lần này tôi thật sự đã nói tất cả, hôm nay...em thực sự không cố ý, xin anh hãy tha thứ cho em!"
Mặc Tu Nhân mặt không chút cảm xúc: "Lúc trước chính cô gửi chuyển phát nhanh cho Cẩm Sương sao?" Vẻ mặt Dư Thiên Thanh có chút sững sờ: "Chuyển phát nhanh gì?"
Mặc Tu Nhân hai mắt híp lại, không nói lời nào, Bạch Cẩm Sương chọc chọc cánh tay của anh: "Có cảm giác không phải cô ta làm điều đó!"
Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Em tin cô ta à?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Không phải em có tin hay không, mà là trực giác!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên, thay vì tiếp tục hỏi về chủ đề này, anh hỏi: "Nếu như trong khoảng thời gian này cô đều yên phận, vậy tại sao hôm nay lại có chậu hoa rơi xuống tầng?"
Dư Thiên Thanh cắn môi: "Em...Em..."
Mặc Tu Nhân có chút nóng nảy: "Tôi chỉ nghe lời nói thật!"
Dư Thiên Thanh nhắm mắt buồn bã và sợ hãi, lông mi không khỏi run lên: "Em...em nghe nói Bạch Cẩm Sương đang ở nhà họ Thẩm.
Bị người ném đồ từ trên tầng xuống đập vào người, xém chút nữa bị thương, em chỉ...em chỉ ở ngay trên tầng của quán cà phê bên cạnh, lúc đó lúc đó bị quỷ ám hay sao đó, em chỉ...!.
Chap mới luôn có tại { ТгumTruуen.
oгg }
Còn lại lời phía sau, Dư Thiên Thanh cúi đầu không chịu nói.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã đoán được điều đó.
Những người khách đến nhà họ Thẩm hôm đó đều không phải là kẻ ngốc, nhà họ Thẩm tùy tiện đẩy một người ra, để đối phó với Mặc Tu Nhân, bây giờ Mặc Tu Nhân vẫn chưa tìm ra ai đã làm việc đó.
Vì vậy, một mặt, Dư Thiên Thanh cảm thấy may mắn và cảm thấy rằng hôm đó có rất nhiều người trong cả tòa nhà, Mặc Tu Nhân có thể không tìm thấy cô ta.
Mặt khác, cô ta đầy ác ý với Bạch Cẩm Sương và không bao giờ muốn tha cho cô, vậy nên, mới có chuyện của ngày hôm nay.
Thế nhưng, khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cô ta mới nhận ra rằng mình biết sợ hãi và bắt đầu thấy hối hận..
/1097
|