Bạch Cẩm Sương cười xoa đầu cậu con trai nhỏ: "Con nói không sai, là dì Bạch Mai của con trêu đấy!"
Trong lúc Tề Bạch Mai nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân liếc nhìn chiếc váy cưới được mặc trên ma nơ canh trong tiệm đồ cưới, ánh mắt anh chợt lóe sáng lên.
Hôm nay anh đến, thực ra là vì muốn xem xem Bạch Cẩm Sương mặc thử váy cưới, thực ra nói cho cùng, anh vẫn muốn cho Bạch Cẩm Sương một đám cưới hoàn chỉnh.
Tuy nhiên anh cũng biết rằng Bạch Cẩm Sương vẫn có ám ảnh về đám cưới năm đó, vì vậy, chuyện này không thể vội vàng.
Trong khi Mặc Tu Nhân đang trầm ngâm suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Công ty lúc đó có chút chuyện gấp, Mặc Tu Nhân không có cách nào thực hiện được mong muốn được ngắm nhìn Bạch Cẩm Sương mặc chiếc váy cưới.
Anh trả lời điện thoại và nói với Bạch Cẩm Sương: "Anh đang có chuyện gấp cần phải xử lý một chút, em xong ở đây thì gọi điện thoại cho anh, anh qua đón em và Bông Vải đi ăn c!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: "Không sao, anh bận thì cứ đi đi, việc ở đây kết thúc thì em bắt taxi đưa Bông Vải về nhà"
Mặc Tu Nhân nằm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt sâu lăng và nói: "Em đang trách anh không ở bên cạnh em sao?" Bạch Cẩm Sương hơi giật mình, có chút ngẩn người: "Em không có ý đó!" Mặc Tu Nhân đưa tay ra vuốt chóp mũi của cô: "Vậy đợi anh tới đón em!"
Sau đó, anh cúi đầu nhìn Tần Minh Huyền, sờ sờ đầu cậu nhỏ và nói: "Bông Vải, nghe lời mẹ nhé, xong việc bố sẽ đón con!"
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu: Con nhất định ngoan ngoãn nghe lời mẹ a!" Nghe được giọng nói non nớt của cậu bé, Mặc Tu
Nhân không thể không ngồi xuống xoa xoa mặt của cậu bé: Bông Vải của chúng ta thật ngoan!" Nói xong, anh mới đứng dậy và rời đi.
Mặc Tu Nhân rời đi không bao lâu, Lâm Kim Thư đưa Cảnh Đa Đa đến.
Khi Cảnh Đa Đa chạy tới, Bạch Cẩm Sương phát hiện ra Bông Vải ngoan ngoãn của mình hình như có chút gì đó không ổn cho lầm, mím chặt môi nằm lấy tay Bạch Cẩm Sương như muốn tránh sang một bên.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: "Bông Vải, con có chuyện gì sao? Không thoải mái ở đâu sao?"
Tần Minh Huyền lắc đầu nhẹ: "Không có ai
Bạch Cẩm Sương nói: "Vậy thì đợi một chút, mẹ ra chào dì Lâm Kim Thư của con, và con cũng phải chào di Kim Thư và Cảnh Đa Đa, con biết chưa?"
Tần Minh Huyền với sắc mặt căng thẳng nói: "Có thể không chào được không?"
Bạch Cẩm Sương hơi ngạc nhiên, nó không giống như lời mà Bông Vải ngoan ngoãn nhà mình nói ra.
Lúc này Cảnh Đa Đa và Lâm Kim Thư cũng đã đến, khi
Cảnh Đa Đa nhìn thấy Tần Minh Huyền, liền mỉm cười: "Bông Vải, cậu cũng ở đây sao, tớ có nghe mẹ nói rằng chúng ta sẽ làm phù dâu nhí với nhau, cậu có vui không?" Tần Minh Huyền mím chặt môi không nói gì.
Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu: "Bông Vải, Đa Đa hỏi con đó, sao con có thể mặc kệ bạn chứ?"
Tần Minh Huyền cắn môi: "Mẹ, con có chút không thoải mái, con muốn ra kia ngồi một chút!" Bạch Cẩm Sương cảm thấy Tần Minh Huyền có gì đó không đúng, cô nhìn Lâm Kim Thư rồi xin lỗi, đang định đi sang bên kia hỏi Tần Minh Huyền đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả lúc này liền nghe thấy Cảnh Đa Đa nói: "Bông Vải ơi, có phải cậu ghét tớ vì hôm qua đã hôn cậu không.
Nhưng mà...bố tớ nói, thích ai thì phải chủ động, và hơn nữa...cậu cũng thấy rồi đó, không phải là tớ hôn cậu thì những đứa con gái trong lớp chúng ta cũng đều muốn làm bạn gái cậu, giờ thì ai cũng biết rằng cậu là của tớ, sau này cậu cũng không cần phải lo lắng về việc bị những đứa con gái đó quấy rầy nữa!"
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư nghe đến đây, liền không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật hai lần, tình cảm là con trai mình bị ép buộc, chẳng trách thắng bé không muốn gặp Đa Đa.
Cô mím môi: "Đa Đa, sao con lại hôn Bông Vải? Con thật sự thích bạn ấy sao?"
Cảnh Đa Đa nói với khuôn mặt nhỏ nhắn: "Đương nhiên là con thích bạn ấy rồi.
Bông Vải là người đẹp trai nhất lớp con!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Minh Huyền trong phút chốc bỗng trở nên tối sầm lại khi nghe thấy mình được khen là đẹp trai nhất.
Bạch Cẩm Sương xoa trán cô bé: "Đa Đa, thích một người, không thể chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài của người đó, bây giờ cháu vẫn còn nhỏ...!
Cảnh Đa Đa lắc đầu: "Dì Bạch, cháu không còn nhỏ nữa rồi, bố cháu nói bây giờ bọn trẻ cháu mẫu giáo đến cả mối tình đầu cũng không có, cháu hy vọng mối tình đầu của cháu là Bông Vải!"
Bạch Cẩm Sương: "…" Cô ấy nên trả lời thế nào đây?
Lâm Kim Thư không nhịn được nữa, kéo tay Cảnh Đa Đa nhà mình: "Đa Đa, con đừng nghe bố nói linh tinh! Bố con nói nhảm nhí đấy, mẹ nói cho con biết, con là con gái, con phải thận trọng, và con không thể tùy tiện hôn người khác được, hơn nữa khi hôn người khác con phải xin ý kiến của họ, biết không?"
Nghe đến đây, Cảnh Đa Đa dường như đã hiểu ra, cô nhăn mặt nói: "Mẹ ơi, con không hôn lung tung, con lớn như vậy rồi, đã hôn Bông Vải rồi.
Bố nói, chỉ cần con thích một người là có thể hôn người ấy, con thích Bông Vải thì mới hôn bạn ấy!"
Nghe được câu nói ngày thơ của Cảnh Đa Đa, Bạch Cẩm Sương không nhịn được nở nụ cười: "Lâm Kim Thư, cậu đừng so đo với Đa Đa, chỉ là chuyện của bọn trẻ con thôi mà, chỉ là con bé thích chơi với Bông Vải mà thôi, còn Bông Vải là người sống nội tâm, chắc là hơi xấu hổ thôi!"
Lâm Kim Thư mím môi liếc nhìn Cảnh Đa Đa mạnh dạn của mình, cô hoàn toàn không cảm thấy được rằng
Cảnh Đa Đa chỉ đang chơi đùa với Bông Vải Lúc này, Cảnh Đa Đa nhìn về phía Tần Minh Huyền: "Bông Vải, mẹ tớ nói khi hôn một người thì phải xin phép người đó, cậu có đồng ý cho tớ hôn cậu không?" Tần Minh Huyền sắc mặt vô cùng căng thẳng chẳng nói một lời.
Cảnh Đa Đa không đợi được câu trả lời của cậu bé, trong lòng có chút héo hon, tuy nhiên cô bé vẫn có chút ấm ức nhìn Tần Minh Huyền, bĩu môi chất vấn: "Sao cậu không đồng ý cho tớ hôn cậu? Tớ ở trường bảo vệ cậu như vậy, lúc trước tớ cũng đã hôn cậu, cậu sớm là của tớ rồi, sao bây giờ cậu còn tránh tớ nữa?"
Bạch Cẩm Sương nhìn có chút xấu hổ, nghe được những lời như vậy của bọn trẻ, tâm trạng của cô thật sự rất khó nói:
Lâm Kim Thư rất đau đầu và cô luôn cảm thấy Cảnh Hạo Đông này đã dạy hư con gái rồi! Lúc này, Tần Minh Huyền vẫn luôn im lặng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Đa Đa: "Tớ không cần cậu bảo vệ!" Cảnh Đa Đa ấm ức, hai mắt đỏ lên: "Tại sao? Nhưng tớ rõ ràng...!
Tần Minh Huyền ngắt lời cô bé: "Tớ không cần, tớ là đàn ông, bố tớ nói rằng sau này tớ phải bảo vệ mẹ và người tớ thích!"
Cảnh Đa Đa càng buồn bực: "Cho nên, bây giờ không phải cậu thích tớ sao? Hôm qua tớ hôn cậu khiến cho cậu ghét tớ đến vậy à?" Tần Minh Huyền với sắc mặt nghiêm túc: "Chúng ta còn nhỏ, không nên yêu sớm!"
Khi Cảnh Đa Đa nghe thấy điều này, cô bé đã khóc một cách rất buồn bã, cô bé nắm lấy tay Lâm Kim Thư và khóc, nhưng đáng tiếc là không có một giọt nước mắt nào, cô ấy khóc và nói: "Mẹ ơi, con thất tình rồi!"
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư: "..."
Tình cờ Vân Yến đi tới gọi bọn họ đến thử lễ phục, nghe đến đó, đột nhiên bật cười: "Đa Đa, sao cháu lại thất tình?"
Cảnh Đa Đa bất bình nhíu mày: "Cháu thích Bông Vải, nhưng Bông Vải không thích cháu, chẳng phải là cháu vừa mới thất tình sao?"
Vân Yến không nhịn được liền nói: "Không sao, sau khi thất tình, cháu sẽ tìm được người tốt với cháu, đàn ông tốt trên trái đất vẫn còn rất nhiều!"
Cảnh Đa Đa chớp chớp mắt: "Thật sao? Dì Vân Yến, bọn họ trông có đẹp trai giống Bông Vải không?"
Vân Yến giật giật khóe miệng: "Chuyện này dì không biết, cháu cần phải tự mình tìm hiểu.
Đừng khóc nữa, lát nữa cháu còn phải phải trang điểm rồi mặc thử quần áo.
Nếu như người khóc thì khuôn mặt sẽ không còn xinh đẹp nữa.
Khi đó, trông cháu sẽ không đẹp bằng Bông Vải đầu, nếu vậy thì đứng với Bông Vải sẽ không hợp với Bông Vải chút nào!"
Nghe vậy, Cảnh Đa Đa lập tức dừng khóc: "Cháu sẽ không khóc nữa! Cháu không muốn xấu hơn cậu ấy!" Cho dù là cô bé buồn, cô ấy vẫn muốn làm một việc nhỏ nhoi có ích!.
/1097
|