Tần Mạnh Mạnh lắc đầu một cái, buồn bực nói: "Không a!"
Chẳng qua là cô bé rất kinh ngạc, trông dáng vẻ của Tần Minh Xuân dường như...!rất hiểu Bạch Cẩm Sương! Nhưng bọn họ từ lúc thôn Đại Loan đến thành phố Trà Giang đã được bao lâu đâu! Tại sao lại hiểu rõ như vậy được?
Tần Mạnh Mạnh cúi đầu, chân mày nhíu chặt nhưng không hỏi Tần Minh Xuân về vấn đề này.
Buổi tối, ăn cơm tối xong, một nhà ba người Bạch Cẩm Sương ngủ lại ở nhà chính nhà họ Tần, hai vợ chồng Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo thật sự rất yêu quý Tần Minh Huyền
Trước khi Tần Minh Huyền tới, bọn họ đã chuẩn bị cho Tần Minh Huyền rất nhiều thứ tốt, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Bạch Cẩm Sương nói với Đỗ Yến Oanh một tiếng rồi ở lại.
Buổi tối, Mặc Tố Nhiên chuẩn bị cho Tần Minh Huyền phòng ngủ của trẻ con, phòng mà Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ở là phòng trước kia của Mặc Tu Nhân.
Vừa vào phòng, Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Tu Nhân ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, cơ thể Bạch Cẩm Sương tê rần: "Anh làm cái gì vậy?"
Mặc Tu Nhân nhỏ giọng nói: "Em yêu, em không nhớ anh sao? Chúng ta đã không gặp mấy ngày rồi!” Bạch Cẩm Sương hết nói nổi: "Chẳng lẽ buổi chiều anh nhìn thấy không khí à?"
Mặc Tu Nhân nghe được lời này của cô, không nhịn được bèn hôn lên gáy cô, thân thể Bạch Cẩm Sương như nhũn ra, lên tiếng ngăn lại: "Đang ở nhà anh đấy, anh đừng có làm bậy nữa!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Không sao, cách âm rất tốt!"
Bạch Cẩm Sương: " Vấn đề ở đây là cách âm có tốt hay không à?
Mặc Tu Nhân tự mình thấp giọng kể: "Chúng ta đã không gặp mấy ngày rồi, anh xuống khỏi máy bay, xử lý một ít chuyện khẩn cấp đã tức tốc về nhà, lúc trưa anh đã muốn ôm em một cái, chỉ tiếc...!anh sợ dì Đỗ nhìn thấy sẽ không thích nên không dám làm bậy, lúc xế chiều vẫn không có thời gian, bây giờ...!vất vả lắm mới có cơ hội, em định khước từ sao?"
Mặc Tu Nhân đáng thương nói, Bạch Cẩm Sương cảm thấy như mình mà còn từ chối anh nữa, sẽ giống như là làm một chuyện xấu tội ác tày trời.
Mặc Tu Nhân nói xong, đôi môi ấm áp liền làm loạn ở sau lưng, hơi thở Bạch Cẩm Sương có chút không ổn định: "Nhưng chúng ta chưa tắm đâu!"
Mặc Tu Nhân ngoắc ngoặc mỗi: "Vậy...!cùng tầm đi!" Mặt của Bạch Cẩm Sương tức khắc đỏ lên, theo bản năng từ chối: "Em không muốn "
Giọng nói của Mặc Tu Nhân khàn khàn trầm thấp, khiến cho không ai có thể từ chối: "Nhưng...!anh muốn, em yêu!"
Bạch Cẩm Sương vừa nghĩ tới tắm uyên ương đã cảm thấy tim đập mặt đỏ gay gắt, cô còn chưa tắm đâu, vậy mà xung quanh như có hơi nóng bốc hơi lên.
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, vô cùng không biết xấu hổ mà nói tiếp: "Em yêu, em không nói lời nào vậy thì anh sẽ coi như em đồng ý!"
Bạch Cẩm Sương vừa định lên tiếng, kết quả, Mặc Tu
Nhân bế bổng cô lên, sải bước đi tới phòng tắm.
Bạch Cẩm Sương theo bản năng tóm lấy quần áo của Mặc Tu Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô đầy vẻ khó xử, nghĩ tới đây là nhà họ Tần thì có phần kiêng dè, thật ra thì cô với Mặc Tu Nhân đã mấy ngày không gặp, cô cũng nhớ Mặc Tu Nhân.
Cuối cùng, cô giãy giụa nhắm mắt lại, dứt khoát mặc kê.
Mặc Tu Nhân thấy bộ dạng này của cô, không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, mở cửa phòng tắm ra rồi tiện tay đóng lại.
Chỉ chốc lát, phòng tắm liền truyền tiếng nước chảy tí ta tí tách, thỉnh thoảng còn kèm theo một vài tiếng rên rỉ và tiếng gầm nhỏ khiến người ta đỏ mặt.
Bạch Cẩm Sương bị Mặc Tu Nhân dày vò hơn một tiếng, ngay cả tay chân cũng không muốn động đậy, cuối cùng là được Mặc Tu Nhân tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn tắm bọc lại, bể ra khỏi phòng tắm.
Vốn Bạch Cẩm Sương tưởng rằng lúc này Mặc Tu Nhân sẽ nghỉ ngơi một chút, không ngờ sau khi Mặc Tu Nhân tắm xong liền tới gần Bạch Cẩm Sương, không khống chế được...!
Một đêm, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, chính
Bạch Cẩm Sương cũng không nhớ rõ, khi mở mắt ra vào buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân gần kề, chỉ muốn tát anh một cái thôi.
Mặc Tu Nhân cảm giác được người trong ngực lộn xộn, mơ hồ mở mắt ra, giọng nói khi vừa tỉnh hơi khàn khàn: "Sao em lại dậy sớm như vậy?"
Bạch Cẩm Sương đen mặt lại: "Đau thắt lưng!" Mặc Tu Nhân: "Vậy để anh xoa bóp cho em!"
Bạch Cẩm Sương nắm lấy bàn tay đang đưa lại gần của anh dưới chăn: "Vẫn nên thôi đi!" Cô sợ Mặc Tu Nhân xoa một cái hai cái lại muốn dày vò cô nữa mất, cô nhìn Mặc Tu Nhân, mở miệng hỏi chuyện chính: "Anh từng nói...!chú Đàm đang nghiên cứu thuốc chữa hen suyễn, khi nào thì ông ấy bắt đầu nghiên cứu?"
Tối hôm qua Bạch Cẩm Sương đã muốn hỏi nhưng Mặc Tu Nhân chưa cho cô cơ hội này!
Mặc Tụ Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, hôn một cái lên trán cô: "Ngày hôm qua chưa kịp nói cho em, Đàm Phi Tuấn đã trở về nước, bắt đầu nghiên cứu, sau khi anh xuống máy bay là đưa ông ấy tới phòng thí nghiệm!"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại lên tiếng: "Em muốn đến gặp thử chủ Đàm, anh xem xem...!anh sắp xếp thời gian được không?"
Con người Mặc Tu Nhân lỏe lỏe, ngón tay thờ ơ cuốn một chòm tóc của Bạch Cẩm Sương: "Em định gặp ông ấy làm gì?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Việc này anh không cần phải để ý đến!"
Mặc Tu Nhân hơi ghen: "Không phải là em vẫn đang lo lắng cho Đàm Phi Vũ đấy chứ?"
Bạch Cẩm Sương nghe giọng nói chua, có phần tức giận: "Anh suy nghĩ nhiều rồi đấy, không phải chuyện này, anh cứ sắp xếp là được!"
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương cổ chấp như vậy, chỉ có thể buồn bực đồng ý: "Đồng ý với em cũng được, nhưng em phải bồi thường cho anh!"
Bạch Cẩm Sương nhướng mày: "Bồi thường thế nào?"
Mặt của Mặc Tu Nhân nhích tới gần, Bạch Cẩm Sương tức khắc cảm thấy nóng lên.
Chỉ nghe anh nói: "Em không cần cử động, cứ để anh đến lấy vật bồi thường mà anh muốn là được!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: "..."
Mặc Tu Nhân, anh tập trung vào nội dung chính có được hay không?
Chỉ tiếc, Mặc Tu Nhân không nghe được giọng nói nội tâm của Bạch Cẩm Sương, da mặt vô cùng dày, sáng sớm trùm chăn lên, dây dưa với Bạch Cẩm Sương thêm mấy bận.
Khi Bạch Cẩm Sương xuống giường, hai chân đều mềm nhũn, không khỏi trừng mắt với Mặc Tu Nhân, đáy mắt Mặc Tu Nhân đều là ý cười dịu dàng lại cưng chiều.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương có chút mệt mỏi nhưng hôm nay vẫn đi làm.
Tối nay nhà họ Tần có tiệc, Bạch Cẩm Sương để Tân
Minh Huyền ở lại nhà họ Tần bởi vì buổi tối cô còn đến đây.
Mà thời gian Mặc Tu Nhân sắp xếp cho Bạch Cẩm Sương gặp Đàm Phi Tuấn là vào buổi trưa.
Buổi sáng ăn bữa sáng xong.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương tới phòng làm việc rồi rời đi.
Bạch Cẩm Sương xuống xe, mới vừa bước vào trong hai bước đã nghe được tiếng bước chân vội vã truyền tới từ sau lưng, Bạch Cẩm Sương quay người lại nhìn thì thấy Tần Minh Lệ vội vã đi tới.
Tần Minh Lệ vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương cũng ngây ngẩn, ngay sau đó mặt cô ta lạnh lại: "Nhìn cái gì? Tổng giám đốc Bạch chưa từng nhìn thấy tôi à?" Giọng Bạch Cẩm Sương lãnh đạm: "Chẳng phải cô đã không làm việc ở đây nữa ư?"
Tần Minh Lệ khẽ hừ một tiếng: "Cho dù là không đi làm, đồ của tôi còn chưa được dọn đi đâu, sao nào? Tổng giám đốc Bạch định lấy đồ của tôi à?"
Bạch Cẩm Sương liếc cô ta một cái: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chút hứng thú nào với đồ của cô cả!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình.
Chỉ là, cô vẫn dặn dò Annie một câu, chờ sau khi Tần Minh Lệ dọn đồ xong, lập tức bảo cô ta cút đi, đừng làm con thiêu thân nữa.
Annie đáp lại, lập tức đi xem Tần Minh Lệ, khi nhìn thấy cô ta vội vàng đi tới phòng vệ sinh thì sau đó cũng không để ý tới nữa.
Không sai, ban nãy Tần Minh Lệ vội vã đến là vì muốn đi vệ sinh.
Cô ta vội vàng vào phòng vệ sinh, đi vệ sinh xong, cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô ta xả nước xong, vừa định đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài..
/1097
|