[Bạch Cẩm Sương: Hai cậu còn có tâm trạng nói đùa nữa.
Vừa rồi, tớ nhìn thấy trên mạng có rất nhiều người nói, thủy tinh cũng bị phá vỡ, nhà cậu sao rồi?]
[Tề Bạch Mai: Nhà chúng tớ vẫn ổn.
Một mình tớ ở thành phố Tây Hải, không có cảm giác an toàn nên nhà tớ cũng sử dụng thủy tinh đặc chế, không ngờ hiện tại lại có chỗ dùng!]
[Bạch Cẩm Sương: Vậy thì tốt.
Cậu và Vân Thành Nam chú ý an toàn, có chuyện gì có thể liên hệ với chúng tớ bất cứ lúc nào!]
[Tề Bạch Mai: Ôi, có thể liên hệ được rồi hãy nói.
Tín hiệu cũng bị mất rồi, tớ đoán chẳng mấy nữa mà cũng mất mạng.
Tớ cảm thấy mạng nhà tớ có thể chống cự đến bây giờ cũng đều nhờ vào may mắn!]
[Lâm Kim Thư: Mau rời công ti về thành phố Trà Giang đi, thật khiến người khác lo lắng mà!]
[Tề Bạch Mai: Ừm, sau chuyện lần này, sự phản đối chuyện di dời công ty cũng nhỏ đi không ít! Chỉ là không biết sau lần này, công ti sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thất!]
[Bạch Cẩm Sương: Công ty của các cậu không phải công ty văn học mạng tử sao, chỉ cần tác giả cập nhật là được mà!]
[Tề Bạch Mai: Cẩm Sương, lần đầu tiên tớ phát hiện cậu thật sự rất ngây thơ.
Các biên tập viên đều làm việc ở Thành phố Trà Giang, bọn họ còn phải tra bản thảo.
Còn nữa, tập đoàn Mervin phát triển tới ngày hôm nay, có rất nhiều hạng mục truyện tranh có tiếng, điện ảnh, phim hoạt hình đều đang trong quá trình hoàn thiện.
Trải qua cơn bão này, có lẽ rất nhiều hạng mục phải tạm gác lại, cậu không biết tớ cảm thấy bế tắc thế nào đâu!]
[Lâm Kim Thư: Chỉ cần người không sao thì chuyện khác đều dễ dàng!]
[Tề Bạch Mai: Tớ cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy!]
[Bạch Cẩm Sương: Bạch Mai, bên phía thành phố Tây Hải có tin gì không? Cơn bão này bao giờ sẽ kết thúc?]
Sau khi Bạch Cẩm Sương gửi tin này, bên kia không hề có phản ứng, có lẽ đã xảy ra tình huống gì đó.
Chờ rất lâu mà không thấy có tin trả lời, Lâm Kim Thư nói một câu.
[Lâm Kim Thư: Có lẽ mất mạng rồi!] [Bạch Cẩm Sương: Theo tình hình mà cậu ấy nói thì có lẽ là vậy, đúng là khiến người khác lo lắng!]
[Lâm Kim Thư: Đúng rồi, hôm nay, cậu...!Hiệu quả thôi miên thể nào rồi?]
Nhìn thấy tin này, Bạch Cẩm Sương lập tức nhớ tới cảnh bản thân sau khi từ phòng vật lý trị liệu ra ngoài thì trực tiếp ôm chặt lấy tay Mặc Tu Nhân không buông, mặt cô không khỏi ửng đỏ.
[Bạch Cẩm Sương: Thì...!Nhớ ra một vài ký ức lúc tớ và Mặc Tu Nhân ở bên nhau.
Đương nhiên tớ cũng nhớ ra những chuyện với cậu! Sở Tuấn Thịnh, Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai, tới đều nhớ ra rồi.
Chỉ là...!Những chuyện xảy ra sau khi Mặc Tu Nhân cầu hôn tớ thì rất mơ hồ, tở vẫn chưa thể nhớ ra! Lúc bác sĩ Lục thôi miên cho tớ, thật ra tớ cũng có chút cảm giác, tớ cố gắng nhớ lại nhưng đầu đau như muốn nứt ra vậy.
Cuối cùng, bác sĩ Lục đã gọi tớ dậy...].
[Lâm Kim Thư: Vậy...!Người nhà của Mặc Tu Nhân, cậu đã nhớ ra chưa?]
[Bạch Cẩm Sương: Người nhà anh ấy, ngoại trừ bố mẹ anh ấy ra thì còn có người khác à?]
Vừa nhìn thấy tin này, Lâm Kim Thư đã biết ký ức của Bạch Cẩm Sương về Tần Vô Đoạn vẫn còn rất mơ hồ, vì thế vội vàng nhắn tin trả lời.
[Lâm Kim Thư: Đừng vội, như vậy là tốt lắm rồi, cứ từ từ! Nếu cậu không nhớ ra thì cũng đừng ép buộc bản thân!]
[Bạch Cẩm Sương: Ừ, tớ sẽ chú ý!] [Lâm Kim Thư: Cậu...!Biết bác sĩ Lục là do ai sắp xếp không?] [Bạch Cẩm Sương: Tớ có thể đoán được, là Mặc Tu Nhân, đúng không?] [Lâm Kim Thư: Cậu đoán ra rồi? Cậu không giận vì bọn tớ lừa cậu à?]
[Bạch Cẩm Sương: Không giận.
Thật ra, từ lúc bước ra khỏi phòng vật lý trị liệu, nhìn thấy Mặc Tu Nhân, tớ đã đoán ra rồi.
Anh ấy rất cẩn thận, chỉ sợ kích thích tớ, nếu như vậy là lừa gạt thì tớ cũng sẽ xem nó như sự lừa gạt có ý tốt, tớ sẽ không trách các cậu!]
[Lâm Kim Thư: Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, Mặc Tu Nhân...!Mấy năm này, anh ấy cũng không dễ dàng gì!]
Có lẽ Bạch Cẩm Sương không biết trong câu nói Mặc Tu Nhân không dễ dàng gì này của Lâm Kim Thư rốt cuộc bao hàm bao nhiêu chuyện, nhưng cô nhớ tới chuyện bản thân đã khôi phục lại những ký ức ngọt ngào kia, trái tim không khỏi đau nhói, đại khái cũng đoán ra được phần nào.
Nếu như người yêu của bạn đột nhiên mất trí nhớ và biến mất, chuyện này đối với người khác không khác nào tai họa từ trên trời giáng xuống.
Bạch Cẩm Sương không biết rốt cuộc vì sao mà mình mất trí nhớ, nhưng nhớ tới Mặc Tu Nhân, cô không khỏi đau lòng.
Ngày tiếp theo.
.
/1097
|