Mặc Tu Nhân cụp mắt, nắm chặt điện thoại di động trong tay, nhớ lại động tĩnh vừa rồi ở đầu dây bên kia, tâm trạng anh không sao tốt lên được.
Quả thật anh không thích Dư Thiên Thanh nhưng anh tuyệt đối cũng không thích chuyện Dư Thiên Hạo gặp chuyện không may.
Đúng lúc này, Bạch Cẩm Sương dẫn theo Tần Minh Huyền bước vào phòng bao.
Thấy Mặc Tu Nhân đang ngây người, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mở miệng: “Mặc Tu Nhân, anh làm sao thế?”
Mặc Tu Nhân cau mày, có chút lo lắng: “Bên phía Thành phố Tây Hải xảy ra chút chuyện!”
Nghe anh nói như thế, Bạch Cẩm Sương không khỏi lo lắng: “Là chuyện công xưởng à?”
Bạch Cẩm Sương đã khôi phục lại được một phần trí nhớ, nhớ lại năm đó cô bị người ta bôi nhọ ở trên mạng, Mặc Tu Nhân thì bị kẹt lại ở thành phố Tây Hải vì một cơn bão, lúc ấy chính vì sự cổ của xưởng gia công trang sức đá quý.
Nghe cô nói vậy, Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Không phải, là...!Một người bạn, hình như người ấy xảy ra chuyện không may, tôi loáng thoáng nghe được qua điện thoại.
Bên thành phố Tây Hải có bão đổ bộ, hơn nữa còn có mưa lớn, hình như còn có cả sóng thần, nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng!”
Dù sao, bão, mưa lớn, sóng thần, chỉ cần một thiên tai thôi cũng khiến người chịu đủ.
Con người vô cùng nhỏ bé khi ở trước mặt thiên nhiên vĩ đại, ba loại thiên tai nắm tay nhau mà tới, cũng không biết rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào..
Về phần xưởng gia công trang sức đá quý, năm đó, khi Mặc Tu Nhân xây dựng lại nó ở thành phố Tây Hải, anh đã chuyển xưởng gia công trang sức đá quý đó sang thành phố khác sâu trong đất liền rồi.
Dù tiền đầu tư vào công cuộc vận chuyển sẽ tăng lên nhưng cũng an toàn hơn nhiều.
Nghe anh nói như thế, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cũng thay đổi: “Tề Bạch Mai cũng đang ở thành phố Tây Hải!”
Thấy vẻ mặt cô bất ngờ thay đổi như vậy, Mặc Tu Nhân vội vàng mở miệng: “Hiện giờ còn chưa biết tình hình thế nào, em đừng quá lo lắng, anh sẽ gọi điện thoại, tìm người hỏi thăm xem sao!”
Bạch Cẩm Sương vô cùng lo lắng, gật đầu, nhìn Mặc Tu Nhân, khi nhớ tới chuyện Vân Thành Nam cũng đang ở thành phố Tây Hải, cô chỉ cảm thấy trái tim như trùng xuống.
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại lên, đang định gọi điện thoại thì lại thấy Tần Hạo gọi tới.
Anh hơi cau mày, nghe máy: “Alo, bố!”.
Tần Hạo mở miệng nói: “Tu Nhân, con về nhà một chuyến trước đã!”
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh cau mày hỏi lại: “Bố có chuyện gì không?”
“Con đừng quan tâm bố có chuyện gì hay không? Con về đây, bố có chuyện muốn hỏi con!” Nói xong, Tần Hạo trực tiếp tắt máy.
Mặc Tu Nhân gọi lại cho ông ta nhưng ông ta không bắt máy nữa.
Mặc Tu Nhân nhìn vẻ hoảng hốt, đầy lo lắng của Bạch Cẩm Sương, không nhịn được mở miệng: “Cầm Sương, em đừng nóng vội, giờ anh sẽ gọi điện cho một người bạn ở thành phố Tây Hải!”
Nói xong, Mặc Tu Nhân gọi ngay cho người quen ở thành phố Tây Hải, nhưng anh không thể ngờ, đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà không có ai nghe máy.
Khó khăn lắm mới có người bắt máy, nhưng giọng nói của đối phương lại liên tục ngắt quãng: “Anh đừng gọi...!Điện...!Bên này...!Rất nghiêm trọng, hiện giờ mọi người đều đang chạy trốn! Tôi chưa đi, con người sao có thể chạy trốn khỏi nước chứ, tôi...!Tầng cao nhất, nhưng chỉ mong có thể chờ...!Cứu viện!”
Mặc dù tín hiệu rất yếu nhưng cơ bản Mặc Tu Nhân có thể nghe hiểu được ý tứ của đối phương, anh đang muốn nói thêm gì đó thì điện thoại đã tắt.
Mặc Tu Nhân cau mày, vẻ mặt có chút khó coi.
Anh đứng dậy: “Cầm Sương, anh cho người tới vùng lân cận của thành phố Tây Hải điều tra tình huống trước.
Em đừng nóng vội, anh đưa em và Bông Vải về nhà trước, được không?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cũng chẳng còn tâm trí nào mà ăn cơm nữa.
Bọn họ mang theo chút thức ăn cho Bông Vải, sau đó Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền về nhà.
Sau khi đưa hai người họ tới dưới lầu, Mặc Tu Nhân vội lái xe quay về nhà chính.
Về tới nhà chính, vừa vào tới của anh đã nghe thấy tiếng khóc lóc.
Anh cau mày đi vào phòng khách, nhìn thấy Dư Thiên Thanh đang kéo lấy cánh tay Mặc Tổ Nhiên, khóc lóc đầy khổ sở, đau lòng: “Di Mặc, dì giúp cháu cứu anh trai cháu được không?”
Mặc Tu Nhân hơi cau mày, bước tới chỗ hai người họ.
Vừa thấy Mặc Tu Nhân, Dư Thiên Thanh lập tức xoay người, chạy tới muốn ôm cánh tay Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc...!Anh giúp em đi!”
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ hoảng loạn không biết phải làm sao của Dư Thiên Thanh, vội vàng tránh né.
.
/1097
|