Tề Bạch Mai có hơi không yên lòng.
Lưu Chí Kiên vô cùng ngay thẳng: “Không phải tôi biết nói chuyện mà tôi nói đều là sự thật thôi mà, lúc trước khi cô Bạch rơi xuống nước, ngài Mặc cứu được cô Bạch, kết quả cô Bạch lại đang ở bên cạnh Trịnh Hoài Thanh.
Mấy người trong ký túc xá của chúng tôi còn cảm khái một hồi, không nghĩ tới, cuối cùng đi tới đi lui một vòng thì cô Bạch vẫn quy về một chỗ với ngài Mặc!”
Tề Bạch Mai nghe không hiểu lời này.
Thế nhưng Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương lại nghe hiểu.
Lâm Kim Thư biết lúc Bạch Cẩm Sương học năm nhất đại học có chuyện rơi xuống nước nhưng cô ấy lại không biết tình huống cụ thể là thế nào.
Bây giờ nghe Lưu Chí Kiên nói kiểu này, giống như có nhiều thứ ngay từ đầu, Bạch Cẩm Sương đã hiểu lầm thì phải.
Lâm Kim Thư nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi tái đi, cô nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu, ý của anh là...!ban đầu là Mặc Tu Nhân đã cứu tôi sao?”
Lưu Chí Kiên gật đầu cười: “Đúng vậy, ban đầu là ngài Mặc cứu cô mà! Cô Bạch, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ, từ từ lắc đầu: “Tôi không hề biết, chỉ có điều khi đó anh đã biết người đó là Mặc Tu Nhân hả?”
Lưu Chí Kiên có hơi xấu hổ: “Tôi không biết, là một người bạn cùng phòng ký túc xá của tôi biết thôi, trong nhà của anh ta cũng có nhiều tiền, khi còn bé từng gặp qua ngài Mặc nên biết ngài Mặc chính là cậu hai nhà họ Tân.
Lúc trước ngài Mặc đã cứu cô ra khỏi nước thì lập tức rời đi, lúc ấy, tôi và người bạn của tôi còn cười, cậu hai nhà họ Tần lại chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại sợ người đẹp quẩn mình!”
Bạch Cẩm Sương vuốt chiếc đũa trong tay, tâm tình có hơi phức tạp.
Sau đó khi cô và Trịnh Hoài Thanh chia tay, Trịnh Hoài Thanh đã nói, lúc năm nhất cô rơi xuống nước, người cứu cô không phải anh ta cứu.
Lúc anh ta tới thì cô đã nằm sẵn lên bờ rồi!
Cho nên, khi cô tỉnh lại trông thấy anh ta, còn tưởng lầm là Trịnh Hoài Thanh là người cứu mình!
Mặc dù cô đã biết, lúc ấy cứu mình không phải là Trịnh Hoài Thanh, thế nhưng là khi cô biết được Mặc Tu Nhân cứu mình, trong lòng vẫn nhịn không được mà cảm thấy chấn động vô cùng.
Lưu Chí Kiên không nghĩ tới, phản ứng Bạch Cẩm Sương lại mãnh liệt như vậy.
Anh ta có hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi cô, tôi cho là...!ngài Mặc và cô Bạch ở cùng nhau nên chuyện này sẽ không phải bí mật gì, ngài Mặc sợ đã là nói cho Bạch nghe rồi, nhưng lại không nghĩ tới.”
Bạch Cẩm Sương chậm rãi lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn qua: “Năm nhất đại học anh ấy cứu tôi, sau đó chừng khoảng sáu năm chúng tôi không có gặp lại, từ lúc tôi mười bốn tới lúc hai mươi bốn, có nhiều thay đổi rất lớn, có lẽ anh ấy không nhận ra được đâu”.
Lưu Chí Kiên kinh ngạc nói: “A...!Nếu là như thế...!thì có thể hiểu được rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt Lưu Chí Kiên có hơi xấu hổ, cô đanh mở miệng hỏi: “Bác sĩ Lưu cũng học ở đại học Trà Giang a?”
Lưu Chí Kiên ngượng ngùng gật đầu: “Ừm, tôi học viện y học ở đại học Trà Giang, lúc ấy, tôi và bạn cùng phòng mình biết anh Mặc, rồi anh ta nói cho tôi biết thân phận của anh Mặc, mà cô Bạch chỉ vừa lên đại học đã là một hoa khôi rồi, cũng là một nhân vật nổi tiếng không kém đâu! Cho nên, tôi mới biết được chuyện lúc ấy anh Mặc cứu cô Bạch đây! Lúc ấy, sau khi anh Mặc rời đi, lúc đầu chúng tôi dự định đi qua nhìn thử cô Bạch thế nào, chỉ có điều, Trịnh Hoài Thanh đã bước qua trước, nên chúng tôi không có đi qua tham gia náo nhiệt làm gì, chỉ là sau đó biết cô Bạch và Trịnh Hoài Thanh ở cùng nhau, chúng tôi suy đoán có lẽ liên quan tới nguyên nhân mà cô rơi xuống nước, nhưng cũng không ra mặt giải thích được..”.
Lưu Chí Kiên nói xong câu cuối cùng thì giọng điệu cũng hạ thấp xuống.
Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương cũng đoán được, Lưu Chí Kiên và bạn của anh ta có lẽ đoán được Trịnh Hoài Thanh giả mạo ân nhân cứu mạng của cô.
Chỉ là lúc kia, cô và Trịnh Hoài Thanh đã ở bên nhau rồi, nếu như bọn họ thật sự nói ra sự thật cho mình, không tính trước là cô có tin hay không, chỉ sợ cô sẽ dùng việc này mà chia tay với Trịnh Hoài Thanh, nên Lưu Chí Kiên và bạn cùng phòng của anh ta cũng băn khoăn về chuyện này.
Dù sao, thà hủy đi mười cái miếu chứ ai lại hủy đi một chuyện cưới xin!
Loại chuyện như này, người bình thường đều sẽ không chịu dính vào!
Nghĩ tới đây, Bạch Cẩm Sương gật nhẹ đầu: “Tôi có thể hiểu rõ ý tứ của bác sĩ Lưu, chỉ có điều lúc trước nếu để tôi biết được sự thật, có lẽ tôi sẽ rất cảm kích bác sĩ Lưu đấy”
Lưu Chí Kiên vuốt vuốt lỗ tại mình: “Cô Bạch đừng nói như vậy, nếu như tôi biết sớm là cô Bạch không biết sự thật thì có lẽ tôi đã nói cho cô biết từ sớm rồi”
Lưu Chí Kiên nói xong thì tự nhiên cầm đũa lên, lại gắp vài miếng thịt bò cho Tề Bạch Mai: “Cẩn thận một chút, coi chừng bỏng đó!”
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư dùng ánh mắt hơi mập mờ nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai, Tề Bạch Mai có hơi không được tự nhiên.
Hơn nữa, sau khi nghe được lời Lưu Chí Kiên nói, cùng biểu hiện đúng đắn, ngay thẳng bình thường của anh ta, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư thật sự có ấn tượng tốt với anh ta hơn rồi.
Chỉ có điều, nếu như Vân Thành Nam cũng thích Tề Bạch Mai, Bạch Cẩm Sương đương nhiên càng hy vọng hai người họ ở bên nhau hơn.
Dù sao, cách làm người và nhân phẩm của Vân Thành Nam với Tề Bạch Mai, Bạch Cẩm
Sương càng hiểu rõ hơn, hơn nữa, hai người họ đều là bạn tốt của mình, tự nhiên cô sẽ thấy tốt hơn Lưu Chí Kiên rồi!
Chỉ tiếc, Vân Thành Nam chính là một khúc gỗ, lâu như vậy mà cũng không thể hiện gì, Bạch Cẩm Sương chỉ có thể tiếc nuối thay anh ta mà thôi.
Mặc dù tính tình Tề Bạch Mai mạnh mẽ, ngay thẳng, nhưng vẫn là một cô gái tốt!
Sau khi ăn cơm xong, Tề Bạch Mai hỏi Lưu Chí Kiên: “Có phải anh muốn đi tìm các bác sĩ cùng bệnh viện với anh không?”
Lưu Chí Kiên lắc đầu: “Tôi đã gửi tin cho bác sĩ cùng khoa rồi, tối nay tôi sẽ trở về, các cô đợi một chút nữa rồi hãy đi, tôi có thể đưa các cô về!”
Giọng điệu của Lưu Chí Kiên cứng rắn, một giọng nói dịu dàng như tác phẩm nghệ thuật vang lên: “Bác sĩ Lưu, các cô ấy là bạn của anh à?”
Lưu Chí Kiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Vân Thành Nam và mấy bác sĩ nữa cùng đi tới, đứng ở cửa phòng riêng của họ.
Loại thiết kế gỗ chạm khắc rỗng như này, căn bản không che được ánh nhìn.
Lưu Chí Kiên có hơi xấu hổ, anh ta còn tưởng đoàn người Vân Thành Nam sẽ không vòng qua từ bên kia hành lang đâu!
Anh ta mím môi nói: “Ừm!”
Vân Thành Nam nhìn thoáng qua Lưu Chí Kiên, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Tề Bạch Mai, đôi mắt trở nên thâm trầm, lập tức anh ta nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, vẻ mặt có hơi phức tạp: “Cho nên...!Anh và bác sĩ Lưu là cùng đi ăn cơm sao?”
Giọng nói của Vân Thành Nam không nghe ra được tâm trạng gì.
Anh ta nói: “Đúng vậy! Tôi và bác sĩ Lưu...!là cùng nhau đi”
Không biết vì cái gì, Bạch Cẩm Sương cảm giác được, giọng điệu của Vân Thành Nam hình như không khác bình thường lắm, nhưng nghe rõ lại có cảm giác là anh ta không vui.
Vân Thành Nam vừa nói dứt câu, đã quay sang nhìn Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu không biết tôi và Bạch Cẩm Sương có quen biết nhau đúng không?”
Lưu Chí Kiên cười có chút cứng ngắc: “Tôi...!Tôi biết, chỉ là...!chỉ là...”
Tề Bạch Mai nhìn Vân Thành Nam dường như đang cố ý gây khó dễ cho Lưu Chí Kiên, nên nhịn không được cau mày nói: “Viện trưởng Vân, Lưu Chí Kiên là bạn của tôi, không phải bạn của Cẩm Sương, có trời mới biết anh cũng sẽ tới ăn cơm, mà bên này Cẩm Sương cũng vậy, muốn ăn cơm, anh hẹn một mình ăn không được à! Làm gì mà phải hùng hổ dọa người như vậy chứ?”
Con người của Vân Thành Nam hơi co lại: “Từ khi nào lại thành tội hùng hổ dọa người rồi?”
Anh ta nhìn chằm chằm Tề Bạch Mai, giống như muốn nhìn thấu Tề Bạch Mai, bây giờ cô ấy cũng bắt đầu gọi anh ta là viện trưởng Vân rồi.
Phải biết rằng, Tề Bạch Mai sẽ không xưng hô như vậy với anh ta, từ xưa tới nay, cô ấy sẽ chỉ ngốc nghếch ghé vào bên cạnh anh ta, gọi anh ta là bác sĩ Vân thôi!
Anh ta đã nói sao trong khoảng thời gian này, sao lại không thấy Tề Bạch Mai đi tới bệnh viện nữa! Thì ra là cô ấy đã có “bạn mới” rồi!.
/1097
|