Mặc Tu Nhân hơi do dự, Mặc Tổ Nhiên tức giận nhìn anh: “Như thế nào? Mẹ còn có thể ăn thịt được vợ con hay sao!”.
Nói xong, chính bà ấy cũng cười lắc đầu, tâm tình rất là phức tạp.
Nếu không phải trước đây mình mắt mù gây sức ép, Tu Nhân hẳn là sẽ không đến nỗi đề phòng mình như vậy!
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, cười cười: “Anh lên tầng trên làm việc đi, em...!nói chuyện với mẹ một lát!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mặc Tố Nhiên sáng lên một chút, bà ấy không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương sẽ ở dưới loại tình huống này, chủ động gọi bà ấy là mẹ!
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Vậy...!Anh lên tầng làm việc trước!”
Dứt lời, anh một bước quay đầu ba lần đi lên tầng.
Mặc Tố Nhiên có chút cảm khái: “Tu Nhân rất yêu con!”
Mặt Bạch Cẩm Sương hơi ửng đỏ: “Con biết điều đó ạ!”
Mặc Tố Nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, đột nhiên thở dài: “Cẩm Sương, trước đây mẹ đã làm một số chuyện, khiến con và Tu Nhân xảy ra mâu thuẫn, hôm nay mẹ muốn nói lời xin lỗi với con!"
Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới, Mặc Tổ Nhiên để Mặc Tụ Nhân lên tầng, vậy mà bà ấy lại muốn xin lỗi với mình.
Vẻ mặt của cô có chút bối rối: "Cái đó...!mẹ không cần xin lỗi đâu ạ, mâu thuẫn giữa con và Mặc Tu Nhân, không hẳn là do lần đấy mẹ đến tìm con đâu ạ!”.
Mặc Tố Nhiên mỉm cười, Bạch Cẩm Sương chỉ biết bà ấy đã tìm cô một lần, lại không biết, bà ấy cũng đã lén lút tìm Tu Nhân để nói chuyện rất nhiều lần.
Kể ra, khoảng thời gian trước bản thân bà ấy cũng thật là hồ đồ, cái gì cũng nghe không vào, giống như bệnh thần kinh vậy.
Bà ấy nhìn Bạch Cẩm Sương, mím môi nói: “Con không cần khẩn trương, mẹ là thật lòng thật dạ muốn xin lỗi con, mẹ cũng ý thức được khoảng thời gian này, bản thân đã làm sai rất nhiều chuyện! Lời của mẹ nói, con cũng có thể không cần để ở trong lòng, mẹ chính là muốn nói chuyện với con một lát thôi!”
“Thật ra, ngay từ đầu mẹ thật sự rất thích con, Tu Nhân từ nhỏ đến lớn, đối với mọi người đều rất lạnh nhạt, nhưng mỗi lần nhìn đến Tu Nhân ở bên con, thằng bé sẽ luôn dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cần là nơi có con, ánh mắt của nó luôn dõi theo con, mẹ thật lòng vui vẻ thay nó.
Nhưng, khi mẹ biết...!Biết trước đây con có quen biết với Vô Đoan, thậm chí Vô Đoàn và con còn có một đoạn tình cảm, lúc ấy cả người mẹ đều bị kích thích!”
Mặc Tổ Nhiên dừng một chút: “Khoảng thời gian này, mẹ đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, mẹ cũng không cầu mong con và Tu Nhân tha thứ cho mẹ, chỉ cần các con sống tốt là được, nhưng, mẹ vẫn muốn nói, Vô Đoan và Tu Nhân đều là con của mẹ, vì con của mẹ, mẹ có thể làm ra bất cứ chuyện gì, con có thể hiểu được ý của mẹ không? Cẩm Sương”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tổ Nhiên, mím môi nói: “Con hiểu được, mỗi người mẹ, đều nguyện ý dùng toàn bộ sức mạnh của mình để bảo vệ đứa nhỏ, con hiểu! Mặc dù bây giờ con vừa mang thai không lâu, nhưng, trong tiềm thức con đã dồn hết tình cảm với bé con rồi!”
Mặc Tổ Nhiên cười cười: “Con đứa nhỏ này, còn biết khuyên bảo người khác, quên đi, chúng ta cũng không nói những chuyện không vui này nữa, mẹ đến nói với con chuyện cần phải chú ý sau khi mang thai, con là lần đầu mang thai, rất nhiều chuyện cần phải chú ý, đều không biết.”
Mặc Tu Nhân ở trên tầng ngây người rất lâu, cũng chưa nghe thấy dưới tầng có động tĩnh gì, anh ở phòng sách có chút đứng ngồi không yên.
Anh lặng lẽ từ đầu hành lang đi đến, vừa đến cầu thang, thì nhìn thấy mẹ và Bạch Cẩm Sương đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mặc Tu Nhân rốt cục có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm rồi.
Đợi cho Mặc Tổ Nhiên đi rồi, vừa đóng cửa lại, Mặc Tu Nhân liền lập tức ôm lấy Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương bị hành động bất thình lình của anh dọa sợ, nhịn không được đẩm một cái vào bả vai của anh: “Anh làm gì thế?”
Mặc Tu Nhân khẽ cười một tiếng: “Vừa rồi em ngồi ở sô pha lâu như vậy, anh thấy em ở trước mặt mẹ anh, em đoan đoán chính chính, giống như một học sinh tiểu học, có phải mệt rồi hay không, để ông xã ôm em lên tầng!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Em tự mình cũng có thể đi lên tầng được mà!”
Mặc Tu Nhận sáp đến hôn má của cô: “Cứ để anh ôm em đi, anh không nỡ để em tự mình đi lên tầng!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, hai tay ôm cổ Mặc Tu Nhân không lên tiếng.
Đến tầng hai, Bạch Cẩm Sương tưởng Mặc Tu Nhân sẽ ôm cô đi vào phòng ngủ.
Kết quả, đến cửa phòng ngủ, anh trực tiếp ôm cô, tựa vào vách tường mà hôn, hơn nữa, Bạch Cẩm Sương xem ra, anh hỗn loạn lên mặt cô.
Bạch Cẩm Sương giơ tay đẩy anh: “Dừng dừng dừng...!anh dừng lại cho em, dính nước bọt đầy mặt em cho mà xem!”
Xem ra hôm nay Mặc Tụ Nhân rất vui vẻ, có chút vô lại: “Chỗ nào có nước bọt, anh liếm sạch giúp em là được mà!”
Bạch Cẩm Sương: "..”
A a a, hình như rất muốn đánh người! Sao anh nói năng có thể vô lại như vậy!
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt trừng anh: “Nói chuyện đàng hoàng!”
Mặc Tu Nhân cười khẽ: “Anh nói chuyện đàng hoàng, anh đang rất vui vẻ, chỉ cần vừa nghĩ đến, mẹ anh rốt cục hoàn toàn tiếp nhận chuyện chúng ta kết hôn, anh lập tức cảm thấy rất vui vé!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời của anh, tâm tình cũng tốt lên không ít: “Dì Mặc đã nói, dì vốn dĩ rất thích em, chỉ là bị chuyện em và anh cả quen nhau hồi trước cho nên mới bị kích thích, bây giờ toàn bộ đều đã tốt rồi!”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh đích nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, mọi chuyện đều đã tốt rồi!”
Anh nói xong, sáp qua lại muốn hôn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười, nâng tay che miệng anh lại, kết quả, Mặc Tu Nhân liền hôn hôn lòng bàn tay của cô.
Lòng bàn tay Bạch Cẩm Sương ngứa, nháy mắt giống như là bị điện giật co rụt lại.
Cô đỏ mặt trừng Mặc Tu Nhân: “Anh...!Anh làm gì vậy?”
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, vùi đầu vào gáy của cô, giọng buồn bực nói: “Bây giờ em đang mang thai, anh cũng không dám đụng vào em, chỉ là hôn nhẹ thôi cũng không cho sao?”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Cô không biết nên nói cái gì, chỉ là mặt hình như càng nóng!
Mặc Tu Nhân nhéo nhéo eo của cô, thấp giọng nói: “Sa đã mang thai rồi, mà eo vẫn nhỏ như vậy thế cơ chứ?”
Bạch Cẩm Sương: “...”
Mấy ngày gần đây, Bạch Cẩm Sương đều ở nhà vẽ bản thảo thiết kế.
Còn Mặc Tu Nhân thì phải làm tăng ca thêm giờ, bởi vì hai ngày trước Mặc Tu Nhân nói, anh dự định dẫn cô đi đảo để nghỉ dưỡng.
Hiện tại cô đang mang thai, cần thường xuyên duy trì tâm trạng vui vẻ, gần đây trải qua quá nhiều chuyện, vừa lúc muốn đi ra ngoài giải sầu.
Tối nay, Mặc Tu Nhân gọi điện thoại về, buổi tối có một bữa tiệc, bảo Bạch Cẩm Sương cơm nước xong thì hãy ngoan ngoãn đi ngủ.
Bạch Cẩm Sương ăn xong cơm tối, buổi tối quản gia cũng tạm thời có việc, xin phép đi ra ngoài.
Biệt thự Số một Hương Uyển trở nên trống vắng, chỉ còn lại có một mình Bạch Cẩm Sương ở nhà.
Ngày trước, người giúp việc đều là làm xong mọi việc, thì rời đi, căn bản họ sẽ không ở lại trong biệt thự.
Mặc Tu Nhân không thích trong nhà có người, nhưng hiện tại Bạch Cẩm Sương đang mang thai, anh cũng không suy nghĩ lại những việc này, chỉ cảm thấy quản gia ở biệt thự số một Hương Uyển, bất luận lúc nào, có chuyện gì, gọi điện thoại cho anh là được!
Nhưng anh không biết, quản gia cũng có lúc có việc.
Bạch Cẩm Sương cơm nước xong, ngồi ở trên sô pha vừa xem ti vi, vừa chờ Mặc Tu Nhân về.
Bên ngoài biệt thự số một Hương Uyển.
Tổng Thúy Kiều ngồi ở trong xe, đang gọi điện thoại với Tống Chí Nam, cô ta nhìn thấy hai bóng người lén lút lẻn vào trong biệt thự, trong lòng rốt cuộc hơi sợ hãi.
Cô ta nói: “Tống Chí Nam, như vậy ngộ nhỡ bị điều tra ra, Mặc Tụ Nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”
Tổng Chỉ Nam mỉm cười: “Cái gì gọi là sẽ không bỏ qua cho chúng ta cơ chứ, phải là anh ta sẽ không bỏ qua cho cô thôi? Chuyện này chính là cô làm cơ mà!”.
Truyện Việt Nam
Vẻ mặt Tổng Thúy Kiều thoáng cái liền thay đổi: “Rõ ràng là cô bảo tôi làm như vậy, hơn nữa, tôi đã nói đừng động tay ở biệt thự số một Hương Uyển, rất dễ bị Mặc Tu Nhân tra ra được cơ mà!".
/1097
|