Lam Hiểu Yên vẫn còn đang cong môi cười tự mãn, kết quả là cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Bạch Cẩm Sương đưa tay đấm vào bụng mình một cái.
Cô ta ôm bụng đau đớn, nhìn Bạch Cẩm Sương nói với sự ngờ vực: "Bạch Cẩm Sương, cậu dám đánh tôi?"
Bạch Cẩm Sương nhìn Lam Hiểu Yên với vẻ mặt lạnh lùng, hiện tại cô chỉ muốn tách khỏi Mặc Tu Nhân, cô chỉ muốn ở nhà của Lâm Kim Thư một thời gian mà thôi, những bình luận trên mạng chẳng qua chỉ là những trò nghịch ngợm ngẫu nhiên của mọi người!
Cô có thể chịu đựng được những điều này, cô biết gần đây cô có vấn đề về tình cảm nên muốn đợi chính bản thân mình bình thường trở lại rồi mới đến gặp Mặc Tu Nhân.
Tuy nhiên cô không ngờ rằng có người lại không biết tìm đường chết thế này, ở trước mặt cô mà thể hiện rõ ràng cô ta muốn quyến rũ Mặc Tu Nhân!
Mặc Tu Nhân vẫn là chồng của cô, họ vẫn là vợ chồng trên giấy tờ, thế nên sao cô có thể chịu đựng được chuyện này cơ chứ?
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng hỏi lại: "Tại sao không dám đánh lại tôi?"
Lam Hiểu Yên giận đến phát điện, lao người về phía Bạch Cẩm Sương.
Tổng Thúy Kiều lo lắng kéo cánh tay của cô ta: "Lam Hiểu Yên, đừng nóng giận!"
Kết quả, Lam Hiểu Yên không chịu thua, vung tay của Tống Thúy Kiều ra, Tống Thúy Kiều bất ngờ không thể đứng vững, liền ngã xuống đất.
Ngay khi Lam Hiểu Yên vẫn chưa kịp túm được người, Bạch Cẩm Sương đã phản ứng nhanh nhạy nó sang một bên, cô ta ngả người ra sau, té đập mông xuống đất.
Khi Tống Đình Nguyên và những người bạn của mình bước vào Ôn Nguyệt Các, vô tình họ đã nhìn thấy được tình hình trước mắt.
Vẻ mặt của Lâm Kim Thư lạnh lùng, còn biểu hiện của Bạch Cẩm Sương thì vô cùng tức giận.
Hai người đứng cách Tổng Thúy Kiều và Lam Hiểu Yên không xa, Tống Thúy Kiều bị té lăn dưới đất, dường như không thể gượng dậy được.
Lam Hiểu Yên xấu hổ nằm nửa người trên mặt đất, chống tay, như muốn đứng dậy.
Sắc mặt Tổng Đình Nguyên nhất thời không tốt, để bạn mình ngồi vào bàn trước, tự bước tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đối với một vị trưởng bối như Tống Đình Nguyên, Bạch Cẩm Sương cũng có chút sự tôn trọng.
Cô cụp mắt xuống, vừa định nói thì đã nghe thấy Lam Hiểu Yên nói: "Chú Tống, Bạch Cẩm Sương vừa rồi đã theo con và Thúy Kiều lên đây, cậu ấy liền ra tay đánh con và Thúy Kiều ngã
nhào xuống đất!"
Tổng Đình Nguyên sững sờ, ông ta có chút không thể tưởng tượng được Bạch Cẩm Sương lại có thể thô lỗ như vậy.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Chú Tổng, đừng nghe cậu ấy nói."
Lam Hiểu Yên lại nói: "Chú Tống, nếu chú không tin lời con nói thì chú hãy hỏi Thúy Kiều đi, Thúy Kiều là con gái chú, chú sẽ không thể không tin lời cậu ấy nói!"
Tổng Đình Nguyên không khỏi nhíu mày, Lam Hiểu Yên lại vội vàng lên tiếng: "Đúng vậy, còn có An Thiệu Huy, anh ấy cũng là nhân chứng!"
Lâm Kim Thư khó chịu: "Lam Hiểu Yên, cô đừng nói bậy, ngậm máu phun người, rõ ràng là do cô ăn nói vớ vẩn làm cho Cẩm Sương tức giận, cho nên mới..."
Lam Hiểu Yên trực tiếp cắt ngang lời nói của Lâm Kim Thư: "Chú Tống, chú có nghe thấy không? Ngay cả Lâm Kim Thư cũng thừa nhận chính Bạch Cẩm Sương đã đánh chúng con.
Đúng vậy, tôi nói chuyện không khéo, nhưng cậu ấy cũng không thể đánh người, hơn nữa, Thúy Kiều vô tội! Bạch Cẩm Sương dựa vào cái gì chứ, chú Tống, chú nhất định phải đòi lại công bằng cho Thúy Kiều!"
Lam Hiểu Yên nói xong, liền vội vàng đứng dậy, tiến tới giúp Thúy Kiều.
Lâm Kim Thư tay run lên vì tức giận: "Cẩm Sương không có đánh Tống Thúy Kiều, Lam Hiểu Yên, sao cô có thể nói năng bậy bạ như thế!"
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Tống Thúy Kiều liền đau đớn kêu lên.
Tổng Đình Nguyên lo lắng cúi người ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta: "Thúy Kiều, con sao thế?"
Tổng Thúy Kiều liền bật khóc: "Bố, cánh tay của con đau quá.
Hình như vừa rồi con bị gãy khi ngã xuống đất!"
Lúc này, sắc mặt Tổng Đình Nguyên liền thay đổi.
Dù có ấn tượng tốt với Bạch Cẩm Sương đến đâu, ông ta cũng không thể chấp nhận việc con gái mình bị cô gái đó làm thành ra thế này, ông ta thực sự cảm thấy rất đau lòng!
Tống Thúy Kiều hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Tổng Đình Nguyên hỏi cô ta: "Ai đã đánh con?"
Lam Hiểu Yên căng thẳng siết chặt cánh tay còn lại của Tổng Thúy Kiều, và liên tục nháy mắt với cô ta.
Tổng Thúy Kiều mím môi: "Bố, là Bạch Cẩm Sương.
Cô ấy vừa chặn đường con và Lam Hiểu Yên, không cho chúng con ra ngoài, nhất định muốn tranh cãi với chúng con.
Sau đó, chúng con vì không muốn tranh cãi, thế nên cô ấy đã đánh con và Lam Hiểu Yên ngã xuống đất!"
Tống Đình Nguyên sắc mặt tái nhợt, ông ta nhẹ nhàng đỡ Tổng Thúy Kiều đứng lên, quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, cô giải thích thế nào?"
Bạch Cẩm Sương có ấn tượng tốt với Tống Đình Nguyên, nhưng bây giờ khi cô nghe thấy những lời này phát ra từ miệng ông ta, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Tôi không đánh cô ta!"
Tổng Đình Nguyên bình tĩnh nói: "Ý của cô là con gái tôi đang vu oan cho cô?"
Bạch Cẩm Sương nói thẳng: "Mặc kệ cô ta có vu khống cho tôi hay không, ông chỉ tin tưởng con gái của ông, sẽ không tin lời của một người ngoài như tôi, đúng không?"
Vẻ mặt Tổng Đình Nguyên ảm đạm: "Tay của Thúy Kiều đã bị gãy rồi, còn có thể nói dối sao? Con bé thường nói với tôi cô chính là bạn cùng phòng đại học của con bé, cư xử tốt như thế nào, mỗi lần nhắc đến cô đều là khen tốt.
Cô nói con bé vu oan cho cô, tôi làm sao có thể tin được?"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm nhận được trong lòng có chút khó chịu, cái loại cảm giác này, chính cô cũng không thể nào lý giải được.
Hơn nữa, đối diện với thái độ này của Tổng Đình Nguyên, cô thực sự có một loại bất bình không nói nên lời.
Cô cười khẩy, đáp: "Nếu chú Tổng đã nghĩ như vậy, vậy thì tôi cũng không có gì để nói? Bằng không thì mở camera đi, tự ông nhìn nhận toàn bộ quá trình đi.
Nếu không phải như lời tôi nói, ông có thể đánh gãy tay tôi, một đổi một, thế nào?"
Tống Đình Nguyên nhìn Bạch Cẩm Sương một cách ngờ vực, ông ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho Thúy Kiều và yêu cầu Bạch Cẩm Sương xin lỗi Tống Thúy Kiều.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu một đổi một như thế này.
Lúc đầu, ông ta có thể vẫn còn do dự, nghĩ rằng Tống Thuý Kiều và Lam Hiểu Yên cũng có thể nói dối, nhưng khi Bạch Cẩm Sương nói những lời này, ông ta không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Ông ta nói: "Có thể nói những lời này, cần camera gì nữa!"
Bạch Cẩm Sương cười như không cười: "Nói như vậy, chú Tống muốn bẻ gãy một cánh tay của tôi để trả thù cho Tổng Thúy Kiều?"
Tổng Đình Nguyên sắc mặt xanh mét: "Bạch Cẩm Sương, tôi chưa bao giờ nói như vậy, cô cũng đừng suy bụng ta ra bụng người!"
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng, giễu cợt: "Vậy sao? Vậy ông muốn cái gì?"
Tổng Đình Nguyện bình tĩnh nói: "Xin lỗi Thúy Kiều!"
Nụ cười mỉa mai trên mặt Bạch Cẩm Sương bị dập tắt: "Không thể nào!"
Tổng Đình Nguyên sắc mặt ảm đạm: "Bạch Cẩm Sương, tôi nghĩ cô ở Minh Thành quá dễ dàng rồi nhỉ!"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lạnh đến đáng sợ, đột nhiên bật cười: "Chú Tống, các người khi dễ tôi như thế là vì tôi đã tách ra khỏi Mặc Tu Nhân à? Mọi người đều cho rằng tôi không có hậu thuẫn nên có thể tùy ý nhào nặn tròn méo như thế nào cũng được, có phải không?"
Tổng Đình Nguyên nhíu mày: "Cô nghĩ nhiều quá rồi.
Tôi đã thấy giấy đăng kí kết hôn của hai người ở trên mạng do Mặc Tu Nhân đăng lên rồi.
Tôi cũng biết quan hệ của hai người là như thế nào, nhưng nếu cô đối xử với con gái tôi như vậy, tôi phải đòi lại công bằng cho con bé!"
Vẻ mặt của Lam Hiểu Yên đột nhiên thay đổi: “Chú Tống, chú đang nói cái gì vậy, không phải Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã chia tay rồi sao?"
Vẻ mặt Tổng Đình Nguyên rất bình tĩnh, giống như đang nói về những chuyện bình thường nhất: "Vừa rồi, Mặc Tu Nhân đã đăng trên mạng giấy đăng ký kết hôn với Bạch Cẩm Sương.
Họ không ly hôn!"
Lúc này, vẻ mặt tự cho mình là đúng của Lam Hiểu Yên Và Tống Thúy Kiều, đột nhiên thay đổi.
An Thiệu Huy ở một bên có chút lo lắng đi tới kéo tay của Lam Hiểu Yên, muốn đưa cô ta rời khỏi đó.
Nếu Mặc Tu Nhận biết rằng họ đang làm điều này với Bạch Cẩm Sương, anh nhất định sẽ không buông tha cho họ!.
/1097
|