Vật này, cảnh sát Lưu vì phòng ngừa Tống Ngọc Tiên truyền lại tin tức phạm pháp nên đã kiểm tra qua, cũng không có bất cứ vấn đề gì, cho nên mới gọi cho Mặc Tu Nhân cuộc điện thoại này.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, Tống Ngọc Tiên muốn gặp mình?
Con người anh chìm xuống: “Cô ta có nói gặp tôi có chuyện gì hay không?”
Cảnh sát Lưu chỉ trầm mặc trong chốc lát: “Cô ta nói anh cứ tới thì biết! Chắc chắn sẽ không để anh đi một chuyến uổng công!”
Mặc Tu Nhân nói với Bạch Cẩm Sương một tiếng xong mới đi ra ngoài.
Chân trước Mặc Tụ Nhân vừa đichân sau Bạch Cẩm Sương liền thấy Tổng Chí Nam đăng lên mạng.
Tổng Chí Nam: Trước kia tôi là Chỉ Nam của anh ấy, hiện tại anh ấy đã có người khác, đối với tôi tuyệt tình đến như vậy.
Đàn ông đều là tuyệt tình như thế!
Tống Chí Nam đăng cái này, cơ hồ chính là chỉ mặt gọi tên, nói Mặc Tu Nhân chính là đàn ông cặn bã, Bạch Cẩm Sương là người thứ ba.
Cư dân mạng càng thêm sôi trào.
Trước đó vẫn chỉ là suy đoán, hiện tại suy đoán thành sự thật, bọn họ hận không thể lôi mười tám đời tổ tông của Bạch Cẩm Sương ra mà mắng một lần.
Uy tín của công ty vì chuyện này cũng tràn ngập nguy cơ.
Bạch Cẩm Sương không hiểu sao lại thấy hai chữ Chỉ Nam này thật chướng mắt.
Bạch Cẩm Sương lạnh mặt, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Mặc Tu Nhân tới đồn cảnh sát, cách cửa thủy tinh mà gặp Tống Ngọc Tiên.
Anh mặt không biểu tình cầm điện thoại lên: “Tống Ngọc Tiên, cô tìm tôi tới đây có chuyện gì sao?”
Tổng Ngọc Tiên cười cười: “Đương nhiên là có chuyện!”
Cô ta giương mắt nhìn thoáng qua cảnh sát Lưu cách đó không xa: “Thứ tôi muốn đưa cho anh ở trong tay cảnh sát Lưu!”.
Mặc Tu Nhân quay đầu, nhìn về phía cảnh sát Lưu cách đó không xa.
Cảnh sát Lưu đang hút thuốc, vẻ mặt anh ta nhìn có chút mệt mỏi bực bội, nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tu Nhân thì lập tức hiểu được, đưa một chiếc điện thoại di động đến cho anh.
Mặc Tu Nhân nhìn về phía Tống Ngọc Tiên: “Cô đưa điện thoại cho tôi làm gì?”
Tống Ngọc Tiên cũng không quanh co lòng vòng: “Trên mạng tôi xác nhận Bạch Cẩm Sương là tiểu tam đều là bị Tống Chỉ Nam ép.
Trong này có chứng cứ Tống Chỉ Nam uy hiếp tôi nói dối
giúp cô ta, có ích đối với anh!”
Mặc Tu Nhân hơi nheo mắt lại: “Cụ thể là chứng cứ gì?”
Tống Ngọc Tiên cười cười: “Ghi âm điện thoại, tôi hỏi vì sao Tống Chỉ Nam phải làm như thế.
Mặc kệ là giữa tôi và Tần Vô Đoan, hay là giữa cô ta và anh trước đây, Bạch Cẩm Sương đều không phải là tiểu tam, vì sao phải nói dối? Cô ta nói, muốn khiến Bạch Cẩm Sương thân bại danh liệt.
Hơn nữa, mẹ anh vốn không hề thích Bạch Cẩm Sương ở bên anh.
Cái này chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà!”
Sắc mặt Mặc Tụ Nhân lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tổng Ngọc Tiên tiếp tục nói: “Chỉ có điều, bởi vì cô ta biết chuyện tôi giết người nên uy hiếp tôi làm ra chuyện này.
Cho nên chứng cứ có thể cho anh, anh phải đợi sau khi cảnh sát cùng ngoại giới công bố chuyện tôi giết người xong mới lấy đoạn ghi âm này ra.
Mặc Tu Nhân hơi gật đầu: “Tôi biết”.
Hiện tại anh có chứng cứ Tống Chí Nam hãm hại Bạch Cẩm Sương sao chép ý tưởng, cũng có chứng cứ Tống Chí Nam vu oan Bạch Cẩm Sương là tiểu tam.
Chỉ cần bản án của Tống Ngọc Tiên được cảnh sát công bố, lúc đó anh có thể lấy lại danh dự cho Bạch Cẩm Sương.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân phức tạp mà nhìn Tống Ngọc Tiên: “Tại sao cô phải giết người?”
Tống Ngọc Tiên không nghĩ tới Mặc Tu Nhân lại hỏi như vậy, cô ta cười cười, đột nhiên mở miệng nói: “Anh biết bố mẹ ruột của tôi là ai không?”
Mặc Tu Nhận lắc đầu.
Đáy mắt Tống Ngọc Tiên hiện lên bị ai nồng đậm: “Tôi là chị ruột của Quý Nhiên! Lần này anh đã hiểu chưa? Quý Thanh Bình cùng Ngụy Tuyết Hoa, một người là em trai ruột của tôi, một người là mẹ ruột của tôi, bọn họ uy hiếp tôi cứu Quý Nhiên, lại uy hiếp tôi đưa tiền cho bọn họ.
Nếu không sẽ tới nhà họ Tống đòi lại đứa con gái là tôi đây để tôi nhận tổ quy tông, tôi làm sao có thể cam lòng trở lại nhà họ Quý? Chuyện sau đó tôi không nói anh hẳn là cũng đoán được.
Một lần lại một lần bị uy hiếp, càng ngày càng không cách nào che giấu được tham lam, tôi thật không muốn lại bị uy hiếp nữa!”.
Con ngươi Mặc Tu Nhân hơi co lại, anh thật sự không nghĩ tới, Tống Ngọc Tiên cùng nhà họ Quý lại có quan hệ như vậy.
Càng không nghĩ tới, Tống Ngọc Tiên lại bởi vì nguyên nhân này mà giết người.
Đối với Tổng Ngọc Tiên mà nói, uy hiếp của nhà họ Quý ép cô ta đến không thở nổi, mà Tống Đình Nguyên nhận lại Tống Thúy Kiều, hẳn chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà rồi.
Tống Ngọc Tiên thấy ánh mắt phức tạp của Mặc Tu Nhân, mở miệng nói: “Anh cũng không cần đồng cảm với tôi.
Người sắp chết, lời nói cũng lương thiện.
Hiện tại tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, thật sự, tôi đã sớm biết Tổng Chỉ Nam không phải người tốt lành gì, nên đã lưu lại một chiêu.
Không nghĩ tới thật đúng là phát huy được tác dụng.
Nói thật, nếu như không phải cô ta đáp ứng giấu giếm giúp tôi, nhưng sau đó lại lật lọng, tôi cũng sẽ không đưa đoạn ghi âm này cho anh!”
Mặc Tu Nhân trầm mặc một lúc: “Cô đưa cái này cho tôi, có gì cần tôi làm giúp cô sao?”
Tống Ngọc Tiên im lặng một lát: “Hiện tại tôi không còn mặt mũi nào gặp Tân Vô Đoan.
Chỉ có điều, đời này của tôi cũng chỉ từng thích một người là anh ấy, anh...!giúp tôi chuyển lời cho anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy, nếu như năm đó tôi không ở bên trong cản trở, hai năm trước anh ấy hẳn đã cùng Bạch Cẩm Sương ở bên nhau.
Không nghĩ tới, cuối cùng trời xui đất khiến để Bạch Cẩm Sương thành em dâu của anh ấy.
Đây đều là lỗi của tôi, thay tôi nói với anh ấy một câu thật xin lỗi, còn có...!tôi thật sự từng thích anh ấy!”
Con người Mặc Tu Nhận lấp lóe: “Tôi sẽ giúp cô truyền đạt! Còn có yêu cầu nào khác không?”
Tống Ngọc Tiên buông mắt, vành mắt có chút đỏ: “Nói cho bố tôi biết, đừng vì tôi mà giày vò nữa, tôi thật sự không cần luật sư.
Dù sao tình trạng tối thế này chỉ có một con đường chết! Những năm này là tâm tư tôi quá âm u, có lỗi với ông ấy, còn có, nếu như có thể, hãy giúp tôi chiếu cố nhà họ Tống một chút!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô ta một cái, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu như Tống Ngọc Tiên không giết người, thật sẽ không đến mức đi đến bước đường này.
Người quả nhiên không thể quá xúc động!
Tống Ngọc Tiên cười tự giễu nói: “Đúng rồi, nhà họ Tống tôi vừa nói thì loại trừ Tổng Chỉ Nam ra! Tôi hận đến không thể giết chết cô ta!”
Tống Ngọc Tiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, đứng dậy rời đi.
Mặc Tu Nhân thở dài, để điện thoại xuống, quay người nhìn về phía cảnh sát Lưu đứng ở một bên, đứng dậy hỏi thăm: “Vụ án này đại khái lúc nào sẽ công bố?”.
Cảnh sát Lưu nghĩ nghĩ: “Chắc là ngày mai, mặc dù Tổng Ngọc Tiên đã nhận tội, nhưng nhà họ Tống bên kia vẫn đưa luật sư tới, muốn giảm hình phạt cho cô ta.
Chiều hôm nay còn phải làm nốt các bước cuối, làm một báo cáo tổng kết vụ án.
Anh biết đấy, những quá trình này đều cần thời gian, có chút phiền phức!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cùng thời gian, tại Bắc Uyển.
Bạch Cẩm Sương thấy Tổng Chỉ Nam đăng mạng, trong lòng không thoải mái, còn đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.
Kết quả đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên, lập tức đi giày vào, từ trên sô pha đứng lên: “DÌ, dì đến rồi!”
Gần đây thái độ của Mặc Tố Nhiên với cô không tốt đẹp gì, cô mơ hồ vẫn có thể cảm giác được.
Mặc Tố Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi tới nói chuyện với cô!”
Bạch Cẩm Sương có chút co quắp: “DÌ, dì uống gì, cháu đi rót cho dì!”
Mặc Tố Nhiên mặt không biểu tình: “Không cần, tôi nói mấy câu rồi đi!”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, lần nữa ngồi xuống.
Mặc Tố Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, đi thẳng vào vấn đề: “Bạch Cẩm Sương, rời xa Tu Nhân đi, coi như là vì tốt cho nó!”
Mặc Tổ Nhiên vốn là thật sự không muốn quản chuyện này, nhưng gần đây trên mạng có lời ra tiếng vào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu của trang sức Hằng Vinh.
Điều này khiến Mặc Tổ Nhiên chịu không nổi.
Con trai mình từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, một tay thành lập công ty trang sức, sao có thể hủy trên người một người phụ nữ được?.
/1097
|