Người phụ nữ cười ra tiếng: "Rốt cuộc anh có muốn nghe hay không hả?"
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng nói: "Nghe, em nói tiếp đi!"
"Em cảm thấy tiếng Pháp rất lãng mạn nên muốn học tập, vừa hay anh trai anh biết nói tiếng Pháp liền dạy em, lúc em học cấp ba đã có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Pháp, khoảng thời gian đó, anh trai anh còn thường xuyên dùng tiếng Pháp trao đổi với em đấy, lên đại học, em thường đi làm thêm để giúp mọi người dịch một số tài liệu trên mạng kiếm tiền, trong quá trình phiên dịch, em tra xét được rất nhiều tài liệu và từ ngữ hiếm gặp, cũng coi là tự học một lần mới đạt tới trình độ hiện tại!"
Tống Chỉ Nam nghe nói như thế thì lập tức siết chặt ngón tay, bảo sao Bạch Cẩm Sương nói tiếng Pháp tốt như vậy, còn có một màn như thế!
Xem ra, về sau đối phó với Bạch Cẩm Sương phải cẩn thận hơn!
"Vợ của anh thật ưu tú!" Giọng nói của người đàn ông mang theo tự hào và kiêu ngạo.
"Đúng vậy, người thông minh lại cố gắng giống em không nhiều đầu, anh phải giữ thật chặt đó!"
Người đàn ông cười nói: "Ừ, cả đời này cũng sẽ không buông tay!"
Lời nói của anh xoay chuyển, trầm thấp nói: "Cục cưng, nhưng anh vẫn hơi ghen một chút nha"
Người phụ nữ cười ra tiếng: "Em đã bảo đừng nói nữa rồi, nói anh sẽ ghen anh còn không tin!"
"Anh tin mà, anh nói với mình chỉ ăn giảm, thế nhưng trái tim của anh lại không nghe theo sự điều khiển của anh!"
Cô cười khẽ, giọng nói mang theo dịu dàng yêu thương: "Hôm nay anh đã biến thành bao giấm mất rồi tổng giám đốc Mặc ơi!"
"Không sao, vì em mà biến thành bao giấm, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Tổng Chỉ Nam kéo tai nghe xuống, có đôi khi, một cuộc đối thoại bình thường toát ra tình cảm nhỏ bé mới kích thích lòng người nhất.
Ngày kế tiếp.
Tần Vô Đoàn đã đến nhà họ Tống để thăm hỏi vào sáng sớm.
Tổng Đình Nguyên vừa mới nhận lại con gái nên tâm tình rất tốt.
Nhìn thấy Tần Vô Đoan, trên mặt toàn là ý cười, bảo người giúp việc pha trà.
Tần Vô Đoan mím môi: “Chú Tổng, hôm nay cháu đến tìm chú là có chuyện muốn cùng chú thương lượng”
Hai mắt Tổng Đình Nguyên lấp lóe, nhìn anh ấy: “Chuyện gì? Cháu nói đi.”
Tần Vô Đoan khẽ thở dài một cái, đối mặt với trưởng bối, nên anh ấy cũng có chút áy náy thẹn thùng: “Cháu muốn giải trừ hôn ước với nhà họ Tống”.
Tổng Đình Nguyên ngây ngẩn cả người: “Vì sao lại giải trừ hôn ước, dù sao cũng phải cho chú một lời giải thích chứ! Dù sao hôn nước của các con cũng rất lâu rồi.
Chú nghĩ nếu sau này các con lớn lên, có người thương của riêng mình thì loại hôn ước trên miệng này cũng phải hủy bỏ.
Nhưng các con đã ở bên nhau, hai năm trước còn ra nước ngoài cùng nhau, chú còn nghĩ lần.
này các con trở về là để tính toán chuyện hôn sự chứ?”
Mặc dù Tống Ngọc Tiên không phải con gái ruột của Tổng Đình Nguyên thế nhưng cũng là do một tay Tống Đình Nguyên nuôi dưỡng, nên cũng sẽ không cho người ta ức hiếp cô ta.
Nhưng ông ta cũng đã biết Tần Vô Đoạn từ nhỏ, Tần Vô Đoàn không phải loại người như vậy, cho nên ông ta nhất định phải hỏi rõ ràng, đến cùng là chuyện gì xảy ra!
Tần Vô Đoạn giải thích: “Thật ra hai năm trước, cháu muốn hủy hôn ước với Tống Ngọc Tiên, nhưng lúc đó cô ấy đã từ chối.
Lúc đó cháu đã có người mình thích, Tống Ngọc Tiên lại lén lút phá hủy tình cảm của cháu, cháu còn chẳng hề biết gì, còn nghĩ mình có chút áy náy với cô ấy nên đã chậm trễ hủy bỏ hôn ước.
Mãi đến khi cháu biết được toàn bộ sự thật thì cháu mới thấy mình ngu ngốc như thế nào.
Lần này, bất luận nói gì, cháu cũng phải hủy bỏ hôn ước, dù sao từ trước tới nay cháu chưa từng có tình cảm với cô ấy!”.
Tần Vô Đoạn nói lời này ra, sắc mặt của Tổng Đình Nguyên cũng có chút khó xử.
Ông ta không ngờ rằng con gái nuôi lại lén lút phá hoại tình cảm của Tần Vô Đoan.
Ông ta còn chưa kịp nói thì Tống Ngọc Tiên đột nhiên chạy tới từ hành lang phòng khách với đôi mắt đỏ hoe: "Tần Vô Đoan, anh không thể hủy hôn ước được.
Em thích anh.
Ai nói rằng giữa chúng ta không có tình cảm, anh đừng như vậy, được không?"
Cô ta không ngờ hôm nay Tần Vô Đoàn lại chạy tới thẳng nhà như vậy.
Tần Vô Đoàn lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không thích cô, thật xin lỗi”.
Tổng Đình Nguyên lạnh mặt: “Đủ rồi, Ngọc Tiên, từ nhỏ đến lớn bố đều dạy con, làm người phải quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, con không coi lời của bố ra gì đúng không?”
Tống Ngọc Tiên khóc rống lên, khóc cho hết tất cả mọi chuyện mấy ngày nay.
Hai mắt cô ta rưng rưng nhìn Tống Đình Nguyên: “Nếu không phải thích anh ấy thì tại sao con phải làm như vậy?
Tần Vô Đoạn thực sự không muốn tiếp tục dây dưa nữa: “Chú Tống, hôn ước này là do chú và bố mẹ cháu lập ra hồi đó.
Bố mẹ cháu nói muốn hủy hôn ước thì cháu phải chịu trách nhiệm, gởi lời giải thích và xin lỗi đến chú.
Cháu thật sự xin lỗi, cháu không thể cưới Ngọc Tiên, hy vọng chú thành toàn”
Thái độ của Tần Vô Đoạn khá thành khẩn, Tổng Đình Nguyên biết anh ấy là người ngay thẳng nên cũng không muốn làm khó anh ấy.
Ông ta nhẹ gật đầu: “Được rồi, chú biết rồi, đoạn hôn ước này dừng ở đây đi”
Tần Vô Đoạn cảm kích nhẹ gật đầu: “Cảm ơn chú Tống”
Tổng Ngọc Tiên ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên bổ nhào đến trước mặt Tổng Đình Nguyên mà quỳ xuống: “Không được, bố, bố không thể đồng ý
Tổng Đình Nguyên không muốn để cho Tần Vô Đoạn nhìn thấy điều này, ông ta nói: “Vô Đoạn, cháu về đi, chú không tiễn cháu được.”
Tần Vô Đoan gật đầu, mặt không thay đổi đứng dậy rời đi.
Tổng Ngọc Tiên bỗng nhiên quay đầu nhìn anh ấy, đột nhiên nước mắt chảy ra giàn giụa, làm sao cũng ngăn không được.
Tống Đình Nguyên bình tĩnh nhìn cô ta: “ Ngọc Tiên, con gái phải có tự phòng, hơn nữa, tình cảm mà cưỡng cầu thì sẽ không hạnh phúc, con đừng ngu muội nữa”
Tống Ngọc Tiên cảm thấy lúc này, Tần Vô Đoan càng lúc càng xa mình, bọn họ không có khả năng nào nữa.
Cô ta khóc đến mức không thở được: “Nhưng...!từ nhỏ đến lớn, con chỉ có anh ấy.”
Tổng Đình Nguyên đau lòng nói: “ Đó là bởi vì nhiều năm nhưu vậy mà con không học được cách yêu người khác, đoạn tình cảm này cũng sẽ phải thôi, đứng lên đi, đừng khóc nữa”
Tổng Ngọc Tiên quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tổ g Đình Nguyên: “Bố, nếu yêu một người khác dễ dàng như vậy, vậy tại sao nhiều năm rồi mà bố vẫn không thể buông bỏ được mẹ?”
Người Tống Ngọc Tiên nói đương nhiên là mẹ nuôi Đỗ Yến Oanh.
Mặc dù cô ta cùng Đỗ Yến Oanh ở chung được không bao lâu, thế nhưng cô ta biết Đỗ Yến Oanh chính là nốt chu sa trong lòng Tổng Đình Nguyên, nếu không nhiều năm như vậy là ông ta vẫn không buông bỏ được người vợ ấy.
Tổng Đình Nguyên bị chất vấn, có chút tức giận: “Ngọc Tiên, tình cảm của bố và mẹ không giống với tình cảm của con, bố và bà ấy là hai bên cùng có tình cảm”
“Vậy tại sao bà ấy lại muốn xa bố?”.
“Bà ấy vì cái gì, chẳng lẽ con không rõ sao, nếu không phải đánh mất em gái con thì bọn bố sẽ là một gia đình hạnh phúc”
Tống Ngọc Tiên đột nhiên nói: “Nếu không đánh mất em gái con, con cũng không thể vào nhà này, đúng không?”
Tống Ngọc Tiên vừa thốt lên xong, Tổng Đình Nguyên cũng trầm mặc.
Dù sao, đây là sự thật, nếu như năm đó con gái không bị mất tích, ông ta cũng sẽ không lại thu dưỡng một đứa bé để khiến Đỗ Yến Oanh vui vẻ.
Nhưng rõ ràng, Tổng Ngọc Tiên cũng không thể khiến Đỗ Yến Oanh bắt đầu vui vẻ, Đỗ Yến Oanh cuối cùng vẫn quyết ý rời đi, đi tìm con gái của mình.
Hoặc là chuẩn xác mà nói, bà ấy muốn rời khỏi nơi đã đánh mất con gái mình.
Tổng Đình Nguyên nghĩ đến vợ mình, thần sắc có chút u ám.
Tống Ngọc Tiên đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Đình Nguyên: “Nếu như gia đình con đến nhận con, bố cũng sẽ đồng ý cho con nhận tổ quy tông sao?”.
/1097
|