Sắc mặt của Tống Chí Nam khó coi, cắn môi bước ra ngoài.
Bố Tống có một dự cảm không lành, ông ta nhìn em trai: “Đình Nguyên, có phải Chí Nam làm sai chuyện gì không?”
Tống Đình Nguyên đã đi đến bên ngoài, ngồi xuống ghế gỗ màu đỏ: “Anh hỏi nó đi!”
Bố Tống trâm mặt, cau mày nhìn cô gái mà ông ta vô cùng tự hào: “Chí Nam, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tống Chí Nam nghe được lời này, khóe mắt liên đỏ lên: “Con...!Con...”
Tống Đình Nguyên nhìn thấy dáng vẻ do do dự dự của cô ta, liền tức giận: “Cháu sao vậy? Dám làm mà không dám nhận sao? Thể diện của nhà họ Tống của chúng ta bị cháu làm mất sạch rồi, bây giờ trong ngành ai cũng biết, nhà họ Tống chúng ta có một nhà thiết kế đạt giải thưởng lớn quốc tế, lại đi sao chép tác phẩm của một nhà thiết kế nhỏ, cháu...!cháu thật sự là làm mất thể diện cho nhà họ Tống mà.”
Tống Chí Nam nghe được lời này, nước mắt trong chốc lát rơi xuống.
Bố Tống tuyệt vọng nói: “Con...!con những lời chú con nói có phải là thật không?”
Ông ta vẫn luôn tự hào vì cô con gái này, cảm thấy cô ta làm gì cũng đúng, đốc hết toàn lực ủng hệ cô ta.
Thêm nữa, Tống Chí Nam trong ngành trang sức, là một trong những người trẻ tốt nhất, nhưng mà con bé làm sao có thể...!
Tống Chí Nam im lặng không nói, bố Tống trực tiếp nói to lên: “Hỏi con đó, rốt cuộc có phải không?”
Tống Chí Nam nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn bố Tống, vừa buôn vừa phân nộ: “Có hay không có quan trọng như vậy sao?”
Bố Tống không nhịn được, trực tiếp tát một bạt tay: “Hành vị của con ảnh hưởng đến cả thanh danh của cả nhà họ Tống, con nói có quan trọng không?”
Tống Đình Nguyên nhìn thấy anh trai đánh Tống Chí Nam, cau mày, thấp giọng nói: “Chú không tin, con không biết sự quan trọng của chuyện này, chuyện này nếu như lộ ra, thì cả ngành này sẽ không ai nhận con, con sau này còn có tiền đồ gì nữa”
Nghe lời này của Tống Đình Nguyên, Tống Chí Nam đột nhiên tức giận lên: “chú nhỏ, chú cứ luôn môm nói con ảnh hưởng danh dự của cả nhà họ Tống, nói con không có tiền đồ, nhưng mà không phải vì chú nói Bạch Cẩm Sương lợi hại biết bao, nếu như chú không nói như vậy, con có thể đổi bản thiết kế của cô ta đế dùng không?”
Tống Đình Nguyên ngẩn người: “Con tráo bản thiết kế của cô ta?”
Tống Chí Nam mặt đầy nước mắt: “Không thì sao? Nếu như chú không so sánh con với cô ta, nói tác phẩm của cô ta có linh hôn, con sẽ làm như vậy sao?”
Tống Đình Nguyên ngẩn người là do bị cái lí do vớ vấn của cô ta làm cho tức giận: “Theo như lời con nói, con làm như vậy, là trách nhiệm của chú hết sao? Chú nói như vậy chỉ là muốn con chăm chỉ cố gảng, tìm ra được điểm thiếu của bản thân, lại biến thành lý do con đánh tráo tác phẩm của người khác, nhà họ Tống chúng ta không có loại con cháu dám làm không dám nhận như con.” Tống Đình Nguyên nói xong, tức giận quay người rời đi.
Bố Tống vội vàng muốn đi kéo Tống Đình Nguyên lại nhìn thấy, Tống Chí Nam ấm ức ngôi bệt trên đất, ôm đầu gối khóc nãc lên.
Bố Tống đau đầu thở dài, làm sao trở thành như vậy! Ông ta đen mặt nhìn Tống Chí Nam: “Con ở yên trong nhà kiểm điểm đi”
Nói xong ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo Tống Đình Nguyên.
Tuy rằng ông ta là anh trai nhưng mà bây giờ gia chủ của nhà họ Tống là Tống Đình Nguyên, tàu nguyên thương nghiệp mỗi năm chia như thế nào, đều là ông ta nói là được, bố Tống không muốn vì chuyện này mà đắc tội em trai.
Tống Chí Nam nhìn dáng vẻ vội vàng đuối theo của bố, buôn bã không nhịn được khóc nấc lên.
Mặc Tu Nhân đổi xử với cô ta như vậy, cô ta tự nói với bản thân, anh chỉ nhất thời bị Bạch Cẩm Sương mê hoặc mà thôi, cô ta tự nhủ với bản thân, chỉ cần Bạch Cẩm Sương rời khỏi anh, anh rất nhanh thì sẽ nhìn thấy được điểm tốt của mình.
Nhưng mà, cô ta không chỉ không đuổi được Bạch Cẩm Sương đi, mà còn khiến bản thân bị mất mặt ở công ty, ảnh hướng đến danh tiếng của nhà họ Tống.
Thật ra có những chuyện không phải là ý muốn của cô ta, cô ta cũng biết, bản thân cùng tranh chấp với chú nhỏ, có chút cướp từ đoạt lÍ.
Nhưng mà cô ta thật sự rất buồn bã rất uất ức mà, cô ta cũng rất phẫn nộ, cũng có cảm xúc, tại sao không có ai nghĩ cho cô ta hết vậy.
Tống Chí Nam lau khóe mắt đỏ hoe của mình, nghĩ đến bộ dạng thanh cao như mọi thứ không liên quan đến mình của Bạch Cẩm Sương, hận ý trong đáy mắt bùng lên, Bạch Cẩm Sương, tôi tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho cô, cô hại tôi đến nước này, tôi sẽ không để cô được yên thân.
Tống Chí Nam bị khai trừ, Bạch Cẩm Sương cảm thấy trang sức Hằng Vinh giống như được thanh lọc vậy.
Phía bên Vu Kiên Định, Mặc Tu Nhân cũng sắp xếp anh ta tiến vào bộ phận vận hành, bộ phận vận hành cách bộ phận thiết kế khá xa, Bạch Cấm Sương cũng chưa gặp lại anh ta.
Nhưng mà, cô thật sự nhận được tin nhắn cảm ơn của Tôn Vân Phi gửi, Bạch Cẩm Sả cũng không trả lời.
Chiều nay, lúc gân giờ tan làm, Bạch Cẩm Sương nhận được tin nhắn của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân: “Tối nay Cảnh Hạo Đông muốn mời anh ăn cơm, đi không?” Bạch Cẩm Sương: “Anh ta làm sao đột nhiên mời anh ăn cơm vậy?”
Mặc Tu Nhân: “Chồn thăm hỏi gà, chả có ý gì tốt”
Bạch Cẩm Sương bất lực.
Bạch Cấm Sương: “Nếu như anh ấy biết anh nói như vậy, chắc chắn sẽ lý luận dài dòng với anh, hỏi xem anh có phải anh em tốt của anh ấy không!”
Mặc Tu Nhân: “Anh em tốt là gì chứ? Bây giờ anh chỉ có vợ tốt thôi.”
Tay cầm điện thoại của Bạch Cẩm Sương run nhẹ, mặt không nhịn được ửng đỏ.
Bạch Cấm Sương: “Nói chuyện đàng hoàng, nói với anh ấy buôti tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Mặc Tu Nhân: “Tuân lệnh bà xã!” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của Mặc Tu Nhân, cong nhẹ môi, không có trả lời lại.
Buổi tối, bọn họ vừa đến nơi liên nhìn thấy Cảnh Hạo Đông ở cửa, híp mất cười nhìn xe của bọn họ.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân xuống xe, đôi mắt đào hoa của Cảnh Hạo Đông liên sáng lên, bước nhanh về phía bọn họ, thái độ vô cùng năng nỡ.
Mặc Tu Nhân cúi đầu, nói bên tai Bạch Cấm Sương: “Nhìn đi, anh nói có sai đâu, nhìn dáng vẻ đó của anh ta nhất định có chuyện cần nhờ” Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười, khuôn mặt tỉnh xảo khẽ giật giật.
Cảnh Hạo Đông đã đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi”
Bạch Cấm Sương nhìn anh ta một cái, nghĩ đến chuyện cần nhờ vả mà Mặc Tu Nhân nói, có chút: “Cảnh Hạo Đông, anh làm sao đột nhiên mời tôi và Mặc Tu Nhân ăn cơm vậy?”
Bước chân của Cảnh Hạo Đông dừng lại: “Không phải lâu rôi không gặp sao, muốn tìm hai người tâm sự thôi.”
Mặc Tu Nhân cười: “Cậu chắc chản là ôn chuyện cũ, vậy lát nữa đừng kể khổ với hai người chúng tôi.”
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Cậu lại biết rôi?”
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Nghe được một chút tin tức, không biết thật hay giả.”
Cảnh Hạo Đông không nhịn được vò vò đầu, biểu tình có chút vặn vẹo: “Đi thôi, đi vào trước, lát nữa nói với các người.”
Bạch Cẩm Sương cũng coi như nhìn ra được, Cảnh Hạo Đông tìm hai người là thật sự có chuyện.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, nhướng nhướng mày, khuôn mặt như kiểu vợ à anh lợi hại không.
Khóe miệng của Bạch Cẩm Sương giật giật hai cái, bước nhanh vào phòng.
Bọn họ ngôi xuống, Cảnh Hạo Đông cũng không vội vàng kể chuyện, để bọn họ gọi món trước.
Đợi đến khi gọi xong món, nhân viên phục vụ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Cảnh Hạo Đông mới ủ rủ nói: “Hai người không phải người ngoài, tôi nói thẳng đây” Bạch Cấm Sương nhìn anh ta chăm chäm, không phản ứng lại, đợi câu tiếp theo của anh ta.
Mặc Tu Nhân thì trưng ra dáng vẻ người đã biết hết mọi thứ.
/1097
|