Đợi mọi người đi đến, ánh mắt của Lâm Thanh Tuấn lướt qua đám người, nhìn thẳng về hướng của Tống Chí Nam.
Thật ra, anh ta đã đoán ra chuyện này là do Tống Chí Nam làm rồi, nhưng mà anh ta muốn cho Tống Chí Nam một cơ hội để cô ta tự thừa nhận.
Anh ta trầm giọng nói: “Bản thiết kế lân này, có ai giở trò trong đó, nếu như có tôi hy vọng ai đó có thế chủ động đứng ra thừa nhận.”
Tống Chí Nam nghe được lời này, hoàn toàn sững sờ.
Cho dù đến thời khắc này, cô ta vẫn không ngừng tự an ủi mình, không chừng người mà Lâm Thanh Tuấn nói không phải là cô ta, cái ngành này, chuyện lén lút tráo đổi bản thiết kế của người khác có rất nhiều, nhất định không chỉ có mình cô ta.
Hơn nữa, để cô ta một người có tính háo thẳng mạnh như vậy, đứng ra ở trường hợp này thì quá mất mặt rồi, cô ta vốn dĩ không làm được, cô ta chỉ có thể hy vọng, sự tình không tôi tệ như cô ta nghĩ.
Mà lúc Bạch Cẩm Sương nghe lời của Lâm Thanh Tuấn nói, lông mày đã cau lại.
Không biết tại sao, trong lòng cô có một dự cảm không lành, giống như bản thiết kế của cô bị người khác giở trò vậy.
Nghĩ đến điểm này, cô bất giác nhìn Tống Chí Nam đứng ở đó không xa, trong lòng nghĩ, chắc không đến mức vậy đâu, Tống Chí Nam tốt xấu gì cũng có danh tiếng bên ngoài, không cần thiết làm mấy chuyện tự hủy hoại danh tiếng của mình.
Mọi người đều đang cúi đầu suy nghĩ.
Lâm Thanh Tuấn cũng coi như nhìn ra được, Tống Chí Nam không thấy nước sông Hoàng Hà không thì không từ bỏ mà, nếu như anh ta không nói ra, Tống Chí Nam sẽ không thừa nhận.
Nghĩ đến điều này, mặt của anh ta lạnh lùng: “Nếu đã không có ai đứng ra, thì tôi sẽ không khách sáo nữa!” Dứt lời, ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm vào Tống Chí Nam: “Tống Chí Nam, cô giải thích với tôi một chút, bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương, tại sao lại đề tên của cô?”
Tống Chí Nam sững người, biểu tình của cô ta khó coi đến cực điếm, cười ngượng ngùng: “Giám đốc Lâm, anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Lâm Thanh Tuấn không ngờ, nói đến mức này, Tống Chí Nam còn cố sống cố chết không nhận.
Anh ta không kiềm được lắc đầu, Tống Chí Nam thật sự không có thuốc chữa rồi, nếu đã làm ra chuyện này, lẽ nào cô ta không biết, chuyện này làm ra sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng sao? Anh ta trầm mặc, không khách sáo mở miệng nói: “Cô không biết? Vậy tôi nói với cô, bản thiết kế đứng nhất ngày hôm nay là bản thiết kế của Bạch Cấm Sương, nhưng mà trên bản thiết kế lại đề tên cô, cô không biết là như thế nào, người khác làm sao biết được?”
Tống Chí Nam cố gắng biện hộ: “Lúc so sánh các bản thảo, tất cả các bản thiết kế bị niêm phong lại, giám đốc Lâm dựa vào gì nhận định rằng bản thiết kế có tên tôi là do Bạch Cẩm Sương vẽ chứ?”
Lâm Thanh Tuấn không hề do dự, nói thẳng: “Bởi vì tổng giám đốc Mặc ở nhà đã nhìn thấy được bản thiết kế của Bạch Cấm Sương, hai người họ là vợ chồng, điều này không cân tôi nhắc nhở cô chứ, Tống Chí Nam!”
Tống Chí Nam trừng to mắt, cả người đều hoảng sợ, bước chân lùi về phía sau.
Cô ta lắc lắc đầu, mặt ủ mặt nói: “Không...!không phải như vậy đâu, nhất định là tổng giám đốc Mặc và Bạch Cẩm Sương liên kết lại tính toán tôi, mọi người nghĩ xem, tổng giám đốc Mặc là chồng của Bạch Cẩm Sương, anh ta nhất định sẽ chiếu cố Bạch Cấm Sương, không chừng...”
Tống Chí Nam đột nhiên chỉ về phía Bạch Cấm Sương: “Nói không chừng là do Bạch Cấm Sương cầu xin tổng giám đốc Mặc làm như vậy!"
Gương mặt Bạch Cẩm Sương lập tức tối sầm, phản kháng lại: “Nhà thiết kế Tống, tôi còn chưa làm gì cô, cô đã như con chó điên cắn loạn vậy?”
Tống Chí Nam tức giận trừng mắt nhìn Bạch Cấm Sương: “Tôi là chó điên cắn người, cô để mọi người xem xét đi, rốt cuộc là cô dựa vào tổng giám đốc Mặc, ức người quá đáng, hay là tôi làm loạn cản người, bản thiết kế là ai vẽ, trong lòng mọi người rõ mồn một! Tôi là một nhà thiết kế có danh tiếng nhiêu năm, có cần thiết đổi bản thiết kế của cô không? Trình độ thiết kế của tôi là ở đạt được giải thưởng quốc tế công nhận đó”
Tống Chí Nam cho rằng, Lâm Thanh Tuấn chưa có đủ bằng chứng chứng minh cô ta đổi bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương, vì vậy thái độ vô cùng gay gắt, thậm chí là còn đổi trắng thành đen, khiến mọi người cảm thấy Bạch Cẩm Sương giở trò ở trong, Mặc Tu Nhân đang bảo vệ cô.
Quả nhiên, lời này của cô ta vừa nói ra, mọi người đều bán tín bán nghi nhìn Bạch Cẩm Sương, không bênh vực cô nữa.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khó coi vô cùng, nếu như không phải Mặc Tu Nhân đã xem qua bản thiết kế của cô, cô sợ là chuyện bản thảo bị đánh cấp, cô vẫn không hề biết.
Cô sâm mặt nói: “Nếu như cô nói như vậy, vậy thì báo cảnh sát điều tra đi, thiết kế của tôi là vẽ từng nét bút nét chữ, tôi không hổ thẹn với lòng.”
Mọi người lập tức nhìn Tống Chí Nam, Tống Chí Nam cắn môi, làm ra bộ dạng đắc ý: “Vậy thì báo cảnh sát đị!” Dù sao thì là cô ta thao túng mọi thứ ở phòng làm việc của Lâm Thanh Tuấn, cô ta cảm thấy Bạch Cẩm Sương không có chứng cứ gì chứng minh cô ta động tay.
Kết quả, lời vừa nói ra, Bạch Cẩm Sương liền cắn cần môi nói với Lâm Thanh Tuấn: “Giám đốc Lâm, nếu như đã điều tra, vậy nên cất giữ cẩn thận bản thảo, đợi chốc nữa cảnh sát đến, so sánh dấu vân tay, tránh để nhà thiết kế Tống nói tôi cậy thế ức người." Bạch Cẩm Sương vừa nói dứt lời, sắc mặt của Tống Chí Nam liên thay đổi! Dấu vân tay, cô ta hoàn toàn quên mất chuyện này, trên bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương nhất định có dấu vân tay của cô.
Nhưng mà trên bản thiết kế của cô ta thì không có dấu vân tay của Bạch Cẩm Sương, nhưng mà tên bản thiết kế của hai người họ đều đối rồi, đến lúc đó điều tra thì lộ tấy mất.
Nghĩ đến điều này, cô ta lập tức giả vờ yếu ớt nói: “Giám đốc Lâm, tôi cho rằng, không thể báo cảnh sát, chuyện như này điều tra ở công ty được rồi, nếu như báo cảnh sát sẽ gây ra ảnh hưởng xấu, sau này ai dám đến công ty Hằng Vinh chúng ta làm việc nữa!” Mấy nhà thiết kế ở đây đều chóng mặt hết cả lên, một chốc thì đứng về phía Bạch Cẩm Sương, một chốc thì đứng về phía Tống Chí Nam.
Lâm Thanh Tuấn không nói lời nào nhìn Tống Chí Nam, không ngờ Tống Chí Nam lại cứng đầu cứng cổ không thừa nhận như vậy.
Anh ta trâm mặc mấy giây rồi nói: “Tống Chí Nam nói đúng, chuyện này báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng xấu đến công ty, hơn nữa người đổi bản thiết kế sẽ chắc chắn nhận được trừng phạt thích đáng, nội bộ trong công ty xử lý là được.”
Lâm Thanh Tuấn nói dứt lời, liền có người thì thâm, vẫn là Tống Chí Nam lãy đại cục làm trọng, biết nghĩ cho công ty.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khó chịu nhìn Lâm Thanh Tuấn, cô không sợ hãi chuyện này bị vạch ra, cho dù cô bằng lòng thì Mặc Tu Nhân cũng không bằng lòng.
Quả nhiên giây tiếp theo Lâm Thanh Tuấn nói: “Nhưng mà chuyện này trước buổi chiêu hôm nay, tổng giám đốc Mặc muốn biết đầu đuôi, muốn có một kết quả, vậy tôi cũng không khách khí nữa”
Lâm Thanh Tuấn nói xong, nhìn sâu vào ánh mắt của Tống Chí Nam, biểu tình phức tạp nói: “Tống Chí Nam, trong phòng làm việc của tôi có một cái camera thu nhỏ, đối diện bàn làm việc, là ai tráo bản thiết kế, chỉ cần nhìn camera, tự nhiên sẽ biết thôi.”
Nghe xong lời này của Lâm Thanh Tuấn, sắc mặt của Tống Chí Nam trở nên trắng bệch, cô ta thất thần lẩm bẩm: “Không thể nào!” Cô ta trừng to mắt, khó tin nhìn Lâm Thanh Tuấn, giống như Lâm Thanh Tuấn đang lừa cô ta vậy.
Lâm Thanh Tuấn giải thích với mọi người: “Vốn dĩ, tôi không muốn lắp thứ như này ở phòng làm việc, nhưng mà lúc trước bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương trong một lần tham gia thi đấu bị mất ở trên quầy lễ tân.
Lúc đó, tôi biết sau này nếu như phòng làm việc của tôi có người giở trò, tôi e là mình cũng chẳng hay biết, quả nhiên đến tận hôm nay cái camera này đã có chỗ dùng rồi.” Lâm Thanh Tuấn nói xong, cũng không thèm nhìn Tống Chí Nam, trực tiếp đi về phía phòng làm việc.
Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng đoán được là chuyện gì rồi.
Có mấy người to gan, trực tiếp cùng Lâm Thanh Tuấn đi phòng làm việc, muốn nhìn camera giám sát, để xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.
/1097
|