Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng không có gì đâu, anh đừng hỏi nữa!” Mặc Tu Nhân cau mày muốn tiếp tục hỏi.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương ngắt lời anh: “Mặc Tu Nhân, em đói, rất đói, rất đói, chúng ta xuống tầng ăn đi!”.
Mặc Tu Nhân bất lực lắc đầu, hôn lên vành tại cô: “Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi!”
Lúc ăn cơm, Bạch Cẩm Sương cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện, có thể nhìn ra cô đang rất muốn làm cho Mặc Tu Nhân quên đi chủ đề trước đó.
Nhưng khi họ vừa mới ăn xong, chuông điện thoại di động của Bạch Cẩm Sương vang lên.
Là Vu Phương gọi điện tới, Bạch Cẩm Sương do dự hai giây, sau đó vẫn kết nối cuộc gọi.
Kết quả là sau khi cuộc gọi được kết nối, người nghe điện thoại không phải là cậu Vụ Phương, mà là mợ Tôn Vân Phi.
Dường như Tôn Vân Phi đã hoàn toàn quên hết những gì khó chịu ở buổi trưa, cười nói: “Cẩm Sương, cháu ăn tối chưa?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày khó hiểu: “Cháu ăn rồi, sao thế ạ? Có chuyện gì sao?”
Tôn Vân Phi cười nói: “Chính là như vậy, mợ nghe cậu cháu nói cháu muốn thu xếp công việc cho anh họ cháu.
Thực sự xin lỗi cháu, trước đây tính tình của mợ quá nóng vội nên mới nói chuyện như vậy, cháu đừng để trong lòng nhé!”
Bạch Cẩm Sương giật mình, lắc đầu: “Cháu không để trong lòng đâu ạ!” Tôn Vân Phi thở phào nhẹ nhõm: “Cậu Mặc đó có ở nhà không?”
Bạch Cẩm Sương bất ngờ, lập tức hiểu được tại sao Tôn Vân Phi lại khách sáo với mình như vậy, nếu chỉ vì một công việc, Tôn Vân Phi sẽ không vui vẻ với cô như vậy.
Hóa ra bà ta đã biết được cô kết hôn với Mặc Tu Nhân rồi! Giọng của Bạch Cẩm Sương lạnh lùng hơn: “Mợ, mợ có chuyện gì sao?”
Tôn Vân Phi như là không cảm nhận được sự không vui của Bạch Cẩm Sương, mỉm cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là cậu cháu suy nghĩ, cháu đã lập gia đình lâu như vậy rồi mà bọn mợ vẫn chưa gặp chồng cháu bao giờ.
Nếu không thì ngày mai bọn mợ tìm một chỗ, mời vợ chồng cháu đi ăn cơm.
Cháu cảm thấy thế nào?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cháu hỏi Mặc Tu Nhân đã, công việc của anh ấy có hơi bận, khi nào quyết định rồi cháu sẽ nói với cậu ạ!”
Tôn Vân Phi lập tức cười gật đầu: “Phải như vậy chứ?”
Bạch Cẩm Sương thực sự không muốn tiếp tục nghe Tôn Vân Phi nịnh bợ mình vì ý đồ riêng của bà ta như vậy nữa, lập tức tắt máy.
Mặc Tu Nhân nhướng mày nhìn cô: “Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Sương mím môi, cẩn thận nói: “Hôm nay em đã đến nhà cậu!”
Nghe vậy, Mặc Tu Nhân có thể đoán được một chút, rằng tại sao Bạch Cẩm Sương lại khó chịu như vậy.
Đôi mắt anh trùng xuống: “Có phải họ bắt nạt em không?” Bạch Cẩm Sương nghe vậy, lập tức cảm thấy có chút tủi thân.
Cô có thể là một người đã quen với việc chịu đựng tất cả mọi thứ, nhưng đột nhiên lại có người vì cô mà thấy bất công như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô kể lại những gì đã xảy ra tại nhà cậu mình ngày hôm nay: “Cậu luôn rất tốt với em, nhưng mợ và anh họ hình như luôn nghĩ rằng, tiền em kiếm được thì phải dâng hết lên cho họ vậy.
Không phải em không muốn giúp họ, chỉ là loại thái độ này, em thật sự không thể chấp nhận nổi!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhận lóe lên, anh vươn tay ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng: “Anh hiểu em mà, là mợ em có hơi quá đáng.
Tiền em kiếm ra chẳng liên quan gì đến họ cả.
Kể cả có là con gái ruột đi chăng nữa, em cũng không có nghĩa vụ phải đưa hết tiền mình kiếm được cho gia đình.
Em đừng buồn.
Nếu thực sự không tiện giải quyết thì anh sẽ giúp em.
Em không nỡ nhìn em khó chịu như vậy!”.
Mắt Bạch Cẩm Sương có chút đỏ lên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Bởi vì sau đó em đã nói với cậu của em rằng sẽ nhờ anh thu xếp công việc cho anh họ, cho nên em mới nói cho cậu biết thân phận của anh.
Có lẽ cậu đã anh họ của em xem có muốn đi làm việc ở Hằng Vinh hay không, rồi nói rằng anh chính là chồng em.
Vừa rồi khi mợ gọi, giọng điệu của bà ấy có chút nịnh bợ khiến em cảm thấy rất khó chịu! Bà ấy nói rằng ngày mai sẽ mời chúng ta đi ăn.
Anh nói xem chúng ta có nên đi không?”
Sáu năm trước khi Mặc Tu Nhân mới mười chín tuổi, anh trở về nước, thành lập trang sức Hằng Vinh.
Kinh nghiệm của anh nhiều hơn Bạch Cẩm Sương rất nhiều, có một số việc bẩn thỉu, anh cũng đã phải trải qua nhiều hơn những gì Bạch Cẩm Sương từng thấy.
Anh đưa tay xoa xoa tóc Bạch Cẩm Sương, nói nhỏ: “Nếu đã thấy không thoải mái cũng không thích nghe bà ấy nói chuyện.
Bà ấy nói mời chúng ta đi ăn tối em lại muốn đi sao?”.
Bạch Cẩm Sương chớp mắt liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Em không muốn đi, nhưng em không muốn cậu ở giữa phải khó xử!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trùng xuống: “Vậy thì đi, nhân tiện anh có thể giúp em giải quyết chuyện này, không để nó kéo dài hơn nữa!”
Bạch Cẩm Sương há miệng, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, em sẽ nói bọn họ một tiếng, trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến nhà hàng Thùy Lâm, người nhà Vụ Phương đã đến rồi.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vào cửa, Tôn Vân Phi lập tức cười: “Cẩm Sương, cô với chồng tới rồi đấy à, màu vào ngồi đi!”
Khóe miệng Tôn Vân Phi không nhịn được cười đến tận mang tai, nhà bọn họ có thể có quan hệ với người như Mặc Tu Nhân, điều này bà ta chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Hơn nữa, nếu con trai bà ta muốn kinh doanh trang sức, nếu Mặc Tu Nhân có thể hỗ trợ anh ta một chút, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh 2 4 7 nhé!
Nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm Sương vẫn luôn che giấu thân phận của Mặc Tu Nhân tốt như vậy, trong lòng Tôn Vân Phi có chút oán giận.
Chẳng qua, bà ta vẫn cần Bạch Cẩm Sương nói hộ cho gia đình mình trước mặt Mặc Tu Nhân, nên đương nhiên sẽ đối xử tốt với Bạch Cẩm Sương, chuyện xảy ra ngày hôm qua coi như chưa từng xảy ra.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Tôn Vân Phi, không nói lời nào, ngồi xuống cùng Mặc Tu Nhân, chào hỏi Vụ Phương.
Vu Phương mỉm cười gật đầu, ý bảo bọn họ mau ngồi xuống.
Từ khi Mặc Tu Nhân đi vào, Vu Phương luôn nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kích động, nhưng lại không dám nói ra.
Cho đến khi mọi người ngồi xuống, Tôn Vân Phi vội vàng quan tâm bảo Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân gọi món.
Sau khi gọi đồ ăn, Tôn Vân Phi nóng lòng bắt đầu tính toán thực hiện ý đồ của mình.
Bà ta đợi đến Bạch Cẩm Sương không để ý tới mình nữa, mới ra hiệu cho chồng mình, muốn Vụ Phương lên tiếng trước.
Vụ Phương bị bà ta đá một cái, nhíu mày, nhưng vẫn chủ động hỏi trước: “Đúng rồi, Cẩm Sương, hôm qua cháu nói với cậu rằng có nhờ cậu Mặc đây thu xếp công việc cho anh họ của cháu được sao? Anh họ của cháu lúc nào cũng ở nhà cả ngày, cậu nhìn thấy cũng đau đầu!”.
Bạch Cẩm Sương mím môi liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh họ, có muốn bắt đầu từ những điều cơ bản trước không ạ?”.
Vụ Kiện Định nghe vậy, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.
Mặc Tu Nhận thấy rõ sự thay đổi trong biểu cảm của anh ta, đôi mắt trùng xuống không nói lời nào.
Vụ Phương nghe xong lời của Bạch Cẩm Sương, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là đồng ý rồi, được vào một công ty lớn như trang sức Hằng Vinh, để nó làm gì cũng được hết!”.
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, đang định nói thì bị Mặc Tu Nhân nắm tay anh kéo lại.
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân khiến cô cảm thấy yên tâm, anh nhìn Vụ Phương nói: “Nếu cậu đã nói như vậy rồi thì cháu cũng cảm thấy yên tâm.
Cháu nghe Cẩm Sương nói rằng Vụ Kiện Định.
muốn kinh doanh trang sức, tiến vào một công ty trang sức.
Để hiểu được mô hình hoạt động tổng hợp, cháu sẽ sắp xếp giao cho anh ấy làm việc ở bộ phận vận hành, yêu cầu anh ấy đi theo tìm hiểu trước, hiểu rõ hoạt động kinh doanh trang sức, sau đó bắt đầu kinh doanh trang sức, lúc đó sẽ bài bản hơn nhiều!”.
Ánh mắt Tôn Vân Phi sáng lên khi nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy.
Bà ta nghĩ rằng, miễn là có thể vào được công ty của Mặc Tụ Nhân, bất kể vị trí lớn hay nhỏ, vẫn sẽ có thể kiếm được một số tiền.
Sau tất cả, dù sao bọn họ cũng là thông gia của tổng giám đốc cơ mà.
Đương nhiên Vụ Kiện Định lại không nghĩ như vậy, nghe những lời này của Mặc Tu Nhân, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Mặc...!tôi có nghe thêm một chút, tôi đến bộ phận vận hành sẽ làm chức vụ gì được không?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn anh ta một cái: “Đương nhiên là làm chức vụ cơ bản nhất rồi!”
/1097
|